Angelus Bí Mật Thiên Thần

Chương 6: Thiên thần ra tay



Vào một ngày đẹp trời không giống như thường lệ, Higashi chẳng thấy bám đuôi Shinjo hệt mọi khi. Cơ hội cho mấy nàng cưa đổ Shinjo hành động.

Higashi bận. Khó nói lắm!

Tối hôm đó, Shinjo trở về. Tất cả diễn ra rất nhanh, Higashi một mạch vào phòng xách theo chiếc túi khá to.

- Xem nè Shinjo! - Higashi mở túi ra, Shinjo trầm trồ.

- Yoshimura, cậu đáng nể quá! - Hiển nhiên với tiềm lực tài chính mạnh mẽ, Higashi thuộc hàng trâm anh thế phiệt khó ai sánh bằng.

- Mấy thứ này cậu tìm nhanh đó nhưng.. cuốn sách này..

- À, của tớ! - Higashi giật lấy nó, mặt cậu khá buồn cười, Shinjo chớp mắt vài lần kẻo nhìn nhầm.

- Gì vậy? - Shinjo chỉ chỏ.

- Ờ.. chỉ là..

Higashi nói lắp bắp, Shinjo nhịn không nổi cười phá lên.

- Cái gì mà sách để nhát ma? Là sao? Rõ ràng in hình con gái nè! Cậu mua chi vậy? Bao nhiêu tiền?

Higashi xòe hai bàn tay ra.

- Mười ngàn yên? - Shinjo vớ tay lấy chai nước uống nhìn Higashi.

- Không phải.. à..

Shinjo ho sặc sụa ngỡ như nuốt phải nắp chai trong cổ họng khi Higashi nói hết câu.

- Cậu.. cậu mua sách chỉ để nhát ma con gái với giá.. mười triệu yên à?

Yoshimura cười ngượng nghịu, Shinjo người lạnh toát trừng mắt nhìn hắn.

* * *

- Hắt xì!

- Cảm hả Linh san? Đừng lây cho tớ nha!

Akiko đùa chút, Dương Linh uể oải lắm. Cả hai đang ở công viên gần nhà. Mới sáng rủ đi nhà sách, mục đích gặp Shinjo thôi. Dương Linh không thèm đi. Lỡ đến Saiko buồn thì sao? Nói chung không nên đi. Dương Linh quả quyết!

Saiko giờ ái ngại cô, xui khiến thế nào Saiko lại đi dạo công viên cùng Saki cả Honami nữa.

Dương Linh bẽn lẽn nhìn họ. Những tia nắng vàng buổi sớm mai óng ánh trên tóc.

Bầu trời đẹp bình yên, từng đàn chim nhỏ chao nghiêng khiến tâm hồn rộn ràng đến lạ.

- Honami học ở Waseda hả? Vậy chung trường Shinjo rồi!

Akiko uống ngụm coca lơ đãng nhìn Dương Linh. Trong đầu Dương Linh mệt mỏi, cô biết chắc thế nào bọn con gái cũng sẽ bàn tán đề tài muôn thuở Ishino Shinjo! Sao họ cứ lì lợm với cái tư tưởng đó vậy?

Thiên thần đọc hết suy nghĩ cô nàng. Phép lạ sắp xảy đến, vài cơn gió nhẹ thoáng qua.

Cô chán ngán nhìn quanh, mọi người đi lại nhộn nhịp, giọng nói hào hứng phấn khởi của Akiko, Saki thì không ai bằng. Họ chơi suốt ngày quên hết cả thời gian.

Ánh tà dương dần buông xuống, các cô gái chuẩn bị chia tay nhau thì một tiếng động lớn ở trung tâm thương mại. Mọi người đổ xô ra xem, đám đông hỗn loạn, hiếu kỳ đầy sợ hãi. Thanh tra Nakamura có mặt tại hiện trường.

- Một sự quấy rối nào đó! Xin lỗi, chúng tôi đang điều tra! Phiền các anh, chúng tôi sẽ cung cấp thông tin sau!

Trả lời cánh nhà báo, cảnh sát tất bật kiểm soát hiện trường.

- Akiko, về thôi!

Dương Linh giục nhưng Akiko còn cố níu kéo, Saiko với Saki cũng thế. Trên tòa nhà xuất hiện quầng sáng kỳ lạ. Vẫn đôi cánh thiên thần, Dương Linh quan sát thật kĩ.

Akiko khẽ gọi, họ dần rời khỏi đám đông để về nhà. Mặc kệ thôi, Dương Linh mệt mỏi vụ này quá. Mà cái điện thoại đâu mất rồi? Cô giật mình lục lọi túi xách. Akiko bấm số gọi thử. Hai cô nàng chia nhau ra tìm. Tiếng máy chờ rất lâu, chưa ai phát hiện rồi. Trễ quá, cuối cùng họ quyết định về nhà dù Dương Linh tiếc cái điện thoại đó lắm.

* * *

Hai giờ sáng, Dương Linh thức dậy

Sao mình có thể làm rơi điện thoại trong khi nó vẫn nằm yên trong túi xách?

Căn phòng tĩnh mịt, mọi thứ yên ắng. Cảm giác trong lòng lâng lâng đến kì lạ, cô bị thôi thúc mãnh liệt khi cầm điện thoại Akiko và bấm số. Đầu dây bên kia phát ra âm thanh chờ đều đều. Chán nản, cô định thôi nhưng.. giật mình! Cô không nghe nhầm. Bên ngoài cửa sổ đôi cánh thiên thần ẩn hiện như trêu đùa cô gái bé nhỏ này.

* * *

Akiko thức giấc, cô ngáp dài nhìn mẩu giấy để trên gối Dương Linh.

Tớ có chút việc đi sớm, cậu đến trường trước nhé. Gặp lại sau!

- Lúc nào cô ấy cũng biến mất kiểu như vầy nhỉ? - Akiko chau mày.

Sự kiện trung tâm thương mại sáng nay lan tràn khắp các mặt báo. Mới đến cổng trường, các nữ sinh bàn luận sôi nổi. Nhìn quanh tìm Dương Linh thì Saki gọi Akiko từ xa. Mấy khi tiết mục trinh thám ngoài đời thú vị thế này. Bọn con gái tha hồ tán dóc.

Trung tâm thương mại bị mất trộm. Có ai ngờ bức tượng pha lê Angelus huyền thoại mất tích. Kẻ trộm lấy nó trước mắt bao nhiêu người.

- Là anh trộm mũ? - Mắt Akiko sáng rực lên.

- Ai mà biết! Cứ như trong phim hành động. Hôm đó bố tố cũng có mặt. Nhân ngày thành lập tập đoàn, mọi người cùng chiêm ngưỡng kiệt tác thì xảy ra chuyện!

Saki kể một thôi một hồi, Akiko cố nắm bắt câu chuyện sâu sắc nhất có thể. Thấy Dương Linh, Akiko tạm chia tay Saki, nhìn sơ biết ngay Dương Linh có vấn đề!

- Thôi nào Dương Linh, tớ muốn biết và tớ đang lắng nghe!

Akiko nắm nhẹ hai bờ vai Dương Linh. Chần chừ do dự, dù thế nào Akiko luôn có lý do để hiểu Dương Linh nghĩ gì.

- Bắt đầu từ đôi cánh đi, cậu kể đầu đuôi xem! Tớ tin cậu, Dương Linh!

- Akiko, tớ.. tìm được điện thoại..

- Trong tay Shinjo! - Akiko nói, Dương Linh kinh ngạc vô cùng.

- Sao.. sao cậu biết?

- Theo như phim thì tình tiết là vậy!

Dương Linh ngẩn người, cứ như Akiko bê hết mọi thứ trong ngôn tình ra. Bản thân cô còn chưa tin nổi, thiên thần tồn tại ở đây sao?

Akiko chăm chú nghe Dương Linh kể. Kiên nhẫn và kiên nhẫn. Ishino Shinjo, định mệnh gì đây bởi năm lần bảy lượt hắn đều liên quan tới Dương Linh. Thật đau đầu, thiên thần ngán ngẫm nhìn hai cô gái, thôi thì chờ Akiko ra tay vậy!

* * *

Hai tuần trôi qua, vụ án trung tâm thương mại im bặt không manh mối. Nakamura cùng các cộng sự làm việc bất chấp ngày đêm nhưng cái gọi là kẻ trộm thì chưa biết giải thích thế nào.

- Bức tượng biến mất ngay trong làn khói? Thưa thanh tra, chúng ta phải làm gì khi hàng trăm nhân chứng đồng loạt nói như vậy?

- Xin lỗi, tôi thật sự..

- Tôi hiểu anh rất cố gắng Nakamura nhưng vụ này liên quan đến nhà Ishikawa. Chúng ta phải phá án thật nhanh.

Nakamura mệt mỏi, ông ta mất ngủ mấy ngày. Cứ như ai đó cố trêu đùa ông ấy. Cả thành phố xôn xao còn tên trộm thản nhiên bất cần đời. Thiên thần bay vòng quanh quan sát hắn, vừa thấy Higashi thiên thần liền chuyển hướng.

- Đói quá Yo chan ơi!

Anh chàng nhà Yoshimura này xoa cái bụng đói meo ngay trạm xe buýt, chú chó ngoan ngoãn nằm cạnh bên.

Chiếc xe buýt dừng trạm, Akiko xuống xe. Ồ, đủ biết Akiko ngạc nhiên tới mức nào. Higashi ủ rũ, áo quần xộc xệch, kiểu như anh ta vừa trải qua một trận ẩu đả hay cái gì tương tự thế!

- Nè, anh bạn!

Akiko gọi, Higashi ngại ngùng, trông hắn buồn cười mà dễ thương vô cùng.

- Tôi là Akiko Saito, gọi Akiko cũng được! Anh đang làm gì ở đây vậy? Không về nhà sao?

Akiko hỏi tới tấp khiến anh chàng không biết nói gì, hồi lâu mới mở miệng nói.

- Tôi là Higashi Yoshimura..

- Anh nhận ra tôi chứ?

- Hở? - Higashi thộn mặt.

- Nói vậy không nhớ à? - Akiko chống hông nhìn Higashi - Thật là, chính anh bảo tôi giữ "nó" rồi chở tôi về bằng xe đạp đó nhớ chưa?

Mồ hôi Higashi tuôn ra ướt áo, cậu nhìn Akiko đầy nét sợ hãi. Phải rồi, bị Honami tát một cái đủ khiến Higashi thẫn thờ mấy ngày giờ cộng thêm cô nàng khá "dừ" này anh chàng không sợ mới lạ!

Akiko cười tinh nghịch kéo Yoshimura đi. Ai mà biết cô định làm gì, ấy thế mà cậu ấm nhà Yoshimura lần đầu tiên được con gái dẫn đi như vậy tự dưng tim cậu loạn nhịp cả lên.