Angle Vs Shark [Đồng Nhân Conan]

Chương 17



"Tiểu Shiho!"

Thật vất vả thoát khỏi đám người, Shiho nghe được thanh âm quyến rũ từ xa. Shiro vẻ mặt cười đến mức vô lại tựa vào tường: "Ha ha, thiên sứ của ngươi cùng kỵ sĩ cũng đến đây à, vậy là nhiệm vụ của chúng ta tựa hồ sẽ không hoàn hảo cho lắm đây!"

Shiho không có để ý nàng, tự ý lấy một ly rượu đỏ mà uống vào.

"Ngô, tiểu Shiho, uống rượu như vậy rất tổn hại sức khỏe! Hay là ngươi muốn lấy rượu để thêm can đảm? Vẫn là..."

Ám Dạ Miểu nở nụ cười gian xảo: "Vẫn là, ngươi đang ghen với cậu nhóc kia?"

Shiho gắt gao nhắm chặt mắt: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

"Phải không?"

Ám Dạ Miểu lơ đễnh gật gật đầu: "Vậy thì, ta liền trước tiên chúc ngươi hoàn thành nhiệm vụ 1 cách thuận lợi."

- --

"Ran!"

Shinichi lo lắng khi thấy vẻ mặt thất thần của Ran.

"Shinichi..."

Ran ánh mắt rã rời chậm rãi ngưng tụ.

"Tiến sĩ Miyano, thật sự, thật sự cùng ta không có quan hệ gì sao? Ta luôn luôn có cảm giác được rằng trong lòng mình bị mất một cái gì đó rất quan trọng, mà khi gặp tiến sĩ Miyano, nàng cho ta cảm giác, chính là trong lòng ta có thể vứt bỏ được sự lo sợ, mất mát đó. Shinichi, ngươi giải thích cho ta đi!"

Shinichi lòng bỗng đau đớn nhìn Ran: "Ran, ngươi trước không cần kích động. Ngươi có loại cảm giác này, có lẽ là di chứng sau khi uống thuốc của tiến sĩ đi. Ran, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?"

Ran thật sâu hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, hướng Shinichi cười yếu ớt: "Phải a, Shinichi tuyết đối sẽ không gạt ta. Chẳng sợ toàn thế giới đều lựa chọn lừa gạt ta, Shinichi cũng sẽ nói cho ta sự thật, bởi vì Shinichi là thám tử thuộc chính nghĩa mà..."

Shinichi có chút chột dạ, quay đầu sang hướng khác: "Ha ha, đúng a, ta mới sẽ không lừa Ran, cho nên ngươi cũng đừng lo lắng thôi."

Ran, thực xin lỗi, ngươi tín nhiệm ta như thế, ta lại một lần lại một lần làm cho ngươi thất vọng. Chính là, Ran, ta thật sự không muốn làm cho ngươi bị tổn thương, Shiho cũng không muốn để ngươi, một người thuần khiết bị ô nhiễm, cho nên, xin ngươi tha thứ...

Shinichi cùng Ran lâm vào trầm mặc. Đột nhiên, đèn hội trường tắt phụt, bốn phía một mảnh tối đen. Mọi người ai nấy đều kinh hãi phát ra tiếng động lớn. Ran gắt gao bắt lấy Shinichi. Shinichi vuốt sau lưng Ran nhằm trấn an, thời điểm vừa định an ủi Ran, lại tựa hồ ngửi được một ít mùi thuốc súng. Thân thể Shinichi gắt gao co rụt lại, chẳng lẽ...

"Tạch!"

Đèn sáng. Mọi người lại một lần nữa kinh hô khiến cho điều suy đoán của Shinichi trở thành sự thật. Ở giữa hội trường có một người nằm úp sấp, trên thái dương của hắn đã bị bắn một viên đạn.

"Đáng chết!"

Shinichi hung hăng nắm chặt tay, Shiho nàng hiện tại làm việc cho tổ chức, nàng xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là có nhiệm vụ do tổ chức phái tới, vậy mà chính mình lại không nghĩ đến, thật sự là đáng chết. Shin một bên vừa trấn an mọi người khỏi sự khủng hoảng, một bên ở trong đám người tìm tòi bóng dáng của Shiho.

"A, chú em Kudo, ngươi ở trong này quả thật là tốt quá."

Thanh tra Megure thấy Shinichi vội vàng chạy tới giống như thấy vị cứu tinh. Nhìn khắp nơi, Shinichi phát hiện Shiho đang đứng ở trong góc tường: "Thanh tra, nơi này ta giao cho ngươi xử lý."

Sau đó bỏ qua ánh mắt không vui mừng của thanh tra Megure mà chạy đi.

"A, tiểu Shiho, kỵ sĩ của ngươi tìm đến ngươi hỏi tội kìa."

Ám Dạ Miểu rất hứng thú khi nhìn thấy Shinichi đang hối hả chạy tới hướng này. Shiho nhíu mày, buông trong tay ly rượu đang uống dở.

"Tiến sĩ Miyano, chúng ta cần nói chuyện."

Shinichi vừa thấy Ám Dạ Miểu, liền tỏ ra lễ độ hướng Shiho nói chuyện.

Shiho gật gật đầu, đi trước dẫn đến ở chỗ sâu của hành lang, trong một gian phòng khách. Shinichi căng thẳng theo sát phía sau.

Ám Dạ Miểu ngồi ở tại chỗ nếu có chút đăm chiêu. Nàng nhẹ nhàng cầm trong tay ly rượu, kề sát môi uống, rồi lại buông, đùa cợt đi đánh giá bóng người đang lén lút đi phía sau lưng Shinichi cùng Shiho.

"Là Ran sao? Thân thủ không tồi, Shiho lại không phát hiện ra nàng. Người như nàng có thật là lúc trước có khả năng từ trong tay thuộc hạ của Vermouth giải thoát Shiho ư?"

Đôi mắt nàng trở nên sâu thẳm. Shiho, ngươi biết không, trên thế giới này có một loại dược có thể làm người ta quên đi cái gọi là tình yêu, ta sẽ thay Akemi nhìn xem, người yêu ngươi có đáng giá để ngươi yêu không, còn có, ngươi là có hay không năng lực để hủy diệt tổ chức áo đen...

"Shiho, là ngươi sao?"

Shinichi căng thẳng nhìn chằm chằm Shiho. Chính là ngươi sao, Shiho?

"Ừm, ngươi đoán xem như thế nào."

Shiho thản nhiên đáp lại. Thực xin lỗi, đại trinh thám, ngươi cũng biết? Là ta...

Shinichi cắn răng: "Ngươi có biết không ta sẽ lo lắng?" Ngươi có biết hay không, Ran cũng sẽ lo lắng?

Shiho như trước thản nhiên: "Ta vốn là người không cần ngươi lo lắng."

Shinichi, ngươi phải bảo vệ tốt Ran, được không?

"Ta sẽ bắt lấy hung thủ, hung thủ thật sự."

Shinichi thở ra một hơi. Đúng vậy, Shiho, chúng ta sẽ cùng nhau hủy diệt tổ chức.

"Oh, phải không? Vậy ngươi muốn tìm đến chứng cớ a."

Shiho thở dài. Chỉ là, Shinichi, chúng ta là không có chứng cớ, cho nên, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tổ chức tiếp tục càn quấy. Shinichi cùng Shiho mặt đối mặt, hai người ăn ý đến mức khiến cho bọn họ dễ dàng hiểu được đối phương muốn nói gì.

"Haibara..."

Shinichi đột nhiên có chút mệt mỏi, cúi thấp đầu gọi một tiếng. Haibara, ngươi có biết không, ta vẫn luôn nghĩ muốn trở về, trở lại cái thời tiểu học vô tư, không phiền muộn kia.

Shiho ngơ ngác một chút: "Ha ha, đại trinh thám, ngươi hội sẽ làm thế nào để bắt hung thủ đây?"

Kudo, không được nản chí, chúng ta nhất định sẽ thành công...

- --

Ran nghiêng ngả, lảo đảo chạy ra ngoài hội trường. Trên mặt không biết khi nào đã tràn đầy nước mắt. Shinichi, hắn vừa rồi gọi tiến sĩ Miyano là "Haibara."

Ha ha, Haibara, Haibara Ai.

Ai, tiểu Ai!

Ran không để ý ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, ngồi ở ven đường mà nghẹn ngào khóc nức nở.

Chính mình quả nhiên là sức lực rất kém cỏi, đều sẽ để người khác lo lắng. Shinichi là như vậy, Shiho cũng như thế, bọn hắn sợ mình bị thương tổn, cho nên phải dùng hết lời nói dối này đến lời nói dối nọ để lừa gạt mình. Chính là, ta không cần! Ta không cần a... Shinichi, Shiho, các ngươi biết không, các ngươi làm như vậy, sẽ làm ta cảm thấy được mình cách các ngươi thật xa, thật xa. Không phải nói chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt sao? Có biết hay không, như thế này sẽ làm ta khổ sở. Ta thật sự lo lắng cho ngươi, Shiho...

Shiho, nếu yêu ta, thì hãy để ta với ngươi cùng nhau đối mặt được không?