Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 61: Góc khuất năm xưa



Anh đáp trả chẳng nể nang, cũng chẳng quan tâm cảm giác của người nghe như thế nào. Lộ Tuyết Kha đương nhiên không cam tâm, vì cớ gì anh lại có thể nhẹ nhàng với bất cứ ai còn riêng cô thì không được?

- Em có chỗ nào không bằng một tội phạm giết người cơ chứ? Anh thà yêu một người có thể làm sụp đổ tương lai của anh, còn hơn là ở bên cạnh người con gái có thể giúp anh thăng tiến trong sự nghiệp, có thể cho anh tất cả những thứ anh cần hay sao?

Lộ Tuyết Kha ấm ức bước tới trước mặt Doãn Tư Nghị chất vấn anh. Anh vẫn thờ ơ chẳng xót thương hồng nhan đang nhỏ lệ, dời tầm mắt đang hướng ra xa xăm trở về, nhìn thẳng vào cô, nhưng nửa mảnh hồn vụn vặt cũng không đặt ở nơi cô.

- Cô gái của tôi không phải là tội phạm giết người, cô ấy cũng không phải là một món đồ để cô tùy tiện đem ra so sánh. Bác sĩ Lộ, cô có xuất thân tốt, có địa vị cao trong xã hội, cô có thể cho người khác những thứ họ cần, nhưng tại sao cô lại không cho mình một cơ hội? Một cơ hội để sống sao xứng đáng và thật tử tế, chứ không phải là cố gắng nắm níu những thứ vốn không thuộc về mình.

Giọng của anh trầm trầm, rất dễ nghe, nhưng người nghe thì khó chịu vô cùng. Lộ Tuyết Kha nuốt một ngụm khí lạnh vào phổi, trân trối nhìn anh cố chấp hỏi, dù biết rằng lòng sẽ thêm đau.

- Em vẫn không hiểu cô ấy có điểm nào nổi bật để được anh chú ý? Luận về nhan sắc hay tài năng đều chẳng bằng ai, bây giờ còn là nghi phạm giết người, ngoài rắc rối ra thì cô ấy không mang lại thứ gì tốt đẹp đến cho anh cả. Vậy thì hà cớ gì anh lại bán mạng mà yêu một người như thế?

- Vì cô ấy không biết nói xấu sau lưng người khác, không tính toán thiệt hơn, không dây dưa phiền phức khiến người ta phải chán ghét. Mà dù cho Tuệ Ngọc có đủ những tính xấu đó đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ dùng hết cái mạng này để mà yêu cô ấy. Ngoài cô ấy ra, tôi chẳng nhìn nổi thêm bất kỳ ai nữa cả.

Doãn Tư Nghị đứng lên, đảo mắt nhìn vào ánh đèn neon trước cổng, trầm mặc một lúc mới hờ hững nói tiếp:

- Tình yêu chân thành vốn dĩ chẳng đo bằng những thước màu rực rỡ phản chiếu trên người đối phương, cũng không phải lợi ích do người kia mang tới, mà là cam tâm tình nguyện vì nhau chẳng màng khó khăn hay vô vàn thử thách. Bác sĩ Lộ, nếu tình yêu chỉ được xây đắp bằng vật chất và những thứ đẹp đẽ mà cô nói thì khi cô chẳng còn gì, ai sẽ là người thương lấy cô đây?

Anh xoay người rời đi, ánh đèn lập loè trên trần nhà chảy xuống bả vai anh như tách biệt ra một thế giới không thể chạm tới. Lộ Tuyết Kha thinh lặng nhìn theo, nước mắt chảy dài trên gò má. Hôm nay là lần đầu tiên cô được nghe Doãn Tư Nghị nói với mình nhiều đến thế, cô đã nghĩ anh sẽ mất kiên nhẫn mà nổi giận quát mắng cô, nhưng anh đã không làm như vậy.

Lời nhẹ nhàng như gió thoảng có khi lại đau hơn cả một nhát dao đâm, cuối cùng thì cô cũng đã biết mình thua Chương Tuệ Ngọc những gì, chính là mãi mãi không nắm níu được một góc hồn trong trái tim người đàn ông đó. Cố chấp và buông bỏ chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh như sợi chỉ, Lộ Tuyết Kha đưa tay gạt nước mắt, giấc mộng nhiều ngày đã đến lúc phải vỡ tan.

- Bác sĩ Doãn, sáng mai ba em đi công tác trở về, ba nói anh có gì muốn hỏi thì cứ đến đơn vị tìm ông.

Tiếng hét của Lộ Tuyết Kha ở sau lưng không làm Tư Nghị dừng bước, anh đi thẳng ra chỗ đỗ xe, lái xe ra khỏi cơ quan. Chẳng biết qua mấy ngã đường, bao nhiêu giao lộ, chỉ biết là phố phường vắng lặng, bóng đêm trải dài như hố đen không đáy, khi anh dừng lại thì đã ở trước cổng Cục An ninh điều tra nơi Tuệ Ngọc đang bị giam giữ.

Hạ kính xe, cơn gió báo mưa lùa vào hốc mắt, thân thể anh rã rời, chỉ nhúc nhích thôi cũng tựa như sắp vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ. Đêm cô liêu, giày xéo lòng người như chiếc rổ đan xỏ xiên chằng chịt, tình yêu của anh tuy lớn, nhưng nỗi bất an cứ ồ ạt lọt qua khe hở nhỏ rồi chảy đến cạn lòng khiến anh đau khổ héo hon.

Nếu sự thật không giống như anh mong thì Tuệ Ngọc có bằng lòng bên anh như thuở còn tấm bé? Hay cô sẽ hận anh hết cả cuộc đời vì đã gieo ngang trái đến cho cô?

Lại một đêm Tư Nghị thức trắng, đôi mắt sáng ngời hôm nào giờ giăng đầy tia sầu muộn. Xoa nắm tay hơi tê vì giữ lâu một tư thế, Doãn Tư Nghị hồi hộp chờ đợi kết quả từ La Tấn Duật. Màn hình điện thoại vừa báo cuộc gọi đến anh lập tức nhấn phím nghe, người bên kia ủ rũ lên tiếng:

- Tớ đưa que thử cho Tuệ Ngọc rồi, sáng nay cô ấy đã thử nhưng không có gì thay đổi cả.

Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt Tư Nghị, kết quả chẳng được như ý muốn, nhưng Tuệ Ngọc có ngoan ngoãn làm theo hay không thì anh cũng không chắc? Anh cúp máy, thẫn thờ một lúc rồi liên lạc với cục trưởng Lộ Quang hẹn gặp mặt, sau khi nhận được lời đồng ý anh liền lái xe đến Cục cảnh sát hình sự thành phố.

Không mất quá nhiều thời gian và thủ tục rườm rà Doãn Tư Nghị đã vào được phòng làm việc riêng của Cục trưởng. Ông ấy đã ngồi chờ sẵn bên bàn trà, nở nụ cười ôn hòa như mọi khi.

- Vụ án có tình tiết mới sao?

Tư Nghị cúi đầu chào rồi ngồi xuống đối diện, nhẹ đáp:

- Thưa, không. Cháu đến đây là có chuyện riêng muốn hỏi.

Lộ Quang đẩy tới trước mặt anh một tách trà nóng, gật đầu bảo anh cứ nói. Tư Nghị hít sâu một hơi, từ từ lên tiếng:

- Lần trước đến đây cháu có nghe Cục trưởng nhắc sơ qua về chuyện tình cảm của ba cháu. Không biết là bác có thể kể cho cháu nghe về mối quan hệ của ba cháu và bà Trần Uyển Khanh có được không?

Nghe Doãn Tư Nghị hỏi câu này Lộ Quang hơi bất ngờ, ông nhíu mày hỏi lại ngay:

- Giáo sư Doãn không kể gì cho cậu nghe sao? Chuyện năm đó ầm ĩ đến như vậy kia mà.

Nhìn thấy ánh mắt hoang mang của Tư Nghị, Lộ Quang cũng đã đoán được câu trả lời, ông hơi phân vân có nên nói hay không? Đắn đo một hồi, thấy không có gì nghiêm trọng thì chầm chậm kể lại.

- Chuyện cách đây cũng hơn mấy mươi năm rồi, khi mà mẹ của cậu còn chưa xuất hiện thì ba của cậu và Trần Uyển Khanh đã sắp sửa kết hôn. Nhưng không biết vì lý do gì mà Doãn Minh lại làm cho mẹ của cậu có thai ngay sát ngày diễn ra lễ cưới.

Mối tình sâu đậm của Doãn Minh và Trần Uyển Khanh lúc ấy ở đơn vị không ai là không biết, họ còn biết hai người phải lòng nhau từ thuở còn niên thiếu, đợi Trần Uyển Khanh vừa tốt nghiệp ra trường Doãn Minh liền cùng song thân sang nhà thưa chuyện xin hỏi cưới bà về làm vợ.

Mọi chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ cho đến khi thiệp mời đã phát xong xuôi, chỉ còn cách lễ cưới có vài ngày thì Lâm Tố, tức mẹ ruột của Doãn Tư Nghị vác bụng bầu hai tháng tới trước cổng cơ quan làm loạn, bắt Doãn Minh phải chịu trách nhiệm cho cái thai trong bụng. Nhưng Doãn Minh thì nhất quyết chối bỏ vì cho rằng bà ấy đã bày mưu hãm hại mình.

Sự việc năm đó ầm ĩ đến mức Doãn Minh bị kỷ luật nặng suýt chút nữa đã bị khai trừ khỏi ngành. Thế lực của gia đình Lâm Tố lại rất lớn nên chuyện càng lúc càng thêm to. Trần Uyển Khanh cho rằng Doãn Minh lừa dối mình liền dứt khoát hủy hôn, ông phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm bà để giải thích và mong thứ lỗi, nhưng cuối cùng cũng không cứu vãn được tình hình.

Dưới sức ép của gia đình Lâm Tố, một bác sĩ pháp y nhỏ nhoi như Doãn Minh không thể chống lại, mà lúc này Trần Uyển Khanh đã bỏ đi biền biệt không ai biết là đang ở đâu. Doãn Minh đau khổ tuyệt vọng thà thắt cổ tự vẫn chứ không chấp nhận Lâm Tố, nhưng may là được phát hiện kịp thời nên không chết.

Cái thai trong bụng Lâm Tố càng lúc càng lớn, cha mẹ Doãn Minh sợ xấu hổ với láng giềng nên dùng cái chết buộc ông phải chịu trách nhiệm. Nhưng phải cho đến khi Lâm Tố sắp sinh con, Trần Uyển Khanh vẫn bặt vô âm tín thì Doãn Minh mới cắn răng buộc bụng rước bà ấy về nhà với danh phận là con dâu của nhà họ Doãn.

Chuyện tình rắc rối mới chỉ vừa tạm ổn thì lại có điều không may xảy ra, Lâm Tố còn chưa được đám cưới đàng hoàng đã chết ngay trên bàn sinh do bị băng huyết. Doãn Minh một mình gà trống nuôi con đến tận bây giờ vẫn không tái hôn, dù người xưa đã trở về và ở ngay sát vách. Khúc mắc này tường tận ra sao thì chỉ có hai người họ mới rõ.

Qua lời kể của Cục trưởng Lộ, Doãn Tư Nghị cũng phần nào hình dung ra câu chuyện năm xưa, cũng vỡ lẽ ra bức màn u tối trong vở kịch thâm tình mà anh vẫn tưởng khi thấy ba mình trầm tư trước di ảnh và bia mộ của mẹ.

Giờ thì anh đã biết, phía trước tấm lưng đơn độc đó là nét mặt gì. Là hận, chứ chẳng phải nhớ thương. Và anh được sinh ra bởi sự hận thù đó.

Sự thinh lặng được kéo dài cùng những trúc trắc. Lộ Quang cũng có thể hiểu cảm giác của Tư Nghị lúc này ra sao, sở dĩ chuyện xưa được giấu kín không chỉ bởi Doãn Minh hay Trần Uyển Khanh không nhắc đến, mà còn vì những thành viên của Phòng Kỹ thuật năm xưa đã thay đổi toàn bộ nên chẳng ai biết rõ thực hư ra sao.

- À, còn chuyện này nữa, khi Trần Uyển Khanh quay về Ninh Châu thì bà ấy cũng đã có chồng và mang thai, nhưng vượt cạn không bao lâu thì chồng bà ấy bị giết. Sau ngày chôn cất Chương Thuần thì bà ấy có đến gặp bác và trình báo rằng ba của cậu chính là hung thủ.