Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 17: Phát hiện



Âu Diệu Hàm ngồi ở quán ăn đợi Phương Châu Hoa cùng Vưu Thế An đến, trong lúc ngồi đợi cô vô tình nhìn thấy Cố Tư Nhuệ, anh đang đuổi theo một người đàn ông trung niên, vốn dĩ bà chủ Âu không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng lại thấy một người đàn ông khác đánh mắt ra hiệu gì đó với người đàn ông bị anh đuổi theo kia, cô lo lắng Cố Tư Nhuệ bị gài bẫy bèn đuổi theo muốn nói cho anh biết.

Đuổi theo đến một đoạn đường vắng vẻ, Âu Diệu Hàm còn chưa kịp khom người thở thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng hình, há hốc miệng, cô mới vừa thấy Cố Tư Nhuệ thoắt một cái liền biến mất sau đó lại xuất hiện trước mặt của gã đàn ông trung niên kia, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh thì có lẽ anh đã biết bọn họ gài bẫy từ trước rồi.

Bà chủ Âu dụi mắt tận mấy lần khi thấy ba người thoắt ẩn thoắt hiện, Cố Tư Nhuệ đánh bay hai người đàn ông kia, đánh bay theo nghĩa đen luôn, xác nhận bản thân không có bị hoa mắt, hoang tưởng Âu Diệu Hàm bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, đơ cả người.

Do hai người đàn ông kia là ma cà rồng cấp thấp nên Cố Tư Nhuệ chỉ mất một lúc đã giải quyết xong, ngay sau khi anh châm lửa đốt bọn chúng cháy rụi xoay người liền nhìn thấy Âu Diệu Hàm, tuy cô đứng cách rất xa nhưng với khả năng của anh thì có thể thấy cô rất rõ.

Biết Âu Diệu Hàm đã phát hiện ra, Cố thiếu gia cũng không che giấu nữa, anh chạy một cái vèo đến trước mặt của cô. Âu tiểu thư hoàn hồn, vẻ mặt kinh sợ vội vàng lùi về phía sau, miệng lắp bắp mãi vẫn không nói nên lời: “Anh, anh, anh…”

Cô lùi một bước thì Cố Tư Nhuệ tiến một bước, anh nhướng mày chắp hai tay ra phía sau cất giọng hỏi: “Tôi làm sao?”

“Anh không phải là con người!” Âu Diệu Hàm hoảng sợ thốt lên.

Thấy bộ dạng hoảng sợ xanh mặt mày của Âu Diệu Hàm Cố Tư Nhuệ nhếch môi mỉm cười thích thú, anh khẽ gật đầu đáp: “Phải, tôi không phải là con người.” Anh chậm rãi tiến đến gần thì thầm vào tai của cô: “Tôi là ma cà rồng.”

Âu Diệu Hàm hít sâu một hơi muốn ngất xỉu nhưng không được, cô tự hỏi sao lại không thể ngất được chứ? Không phải bình thường trên phim đều dễ dàng ngất xỉu sao? Sao tới cô lại tỉnh hơn chữ tỉnh vậy? Cô nghĩ lại cảm thấy mình không thể ngất được phải chạy ngay, suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu cô liền ôm cổ vội vàng bỏ chạy.

Cố thiếu gia bật cười thành tiếng đợi cho Âu tiểu thư chạy xa một chút liền dùng chút sức lực di chuyển chớp nhoáng đến trước mặt của cô: “Âu Diệu Hàm! Cô cố chạy làm gì? Chưa gì mà cô đã quên tôi là gì rồi sao? Có chạy cũng vô ích thôi.” Cố Tư Nhuệ lộ rõ sự vui thích khi thấy gương mặt hoảng sợ của cô, vốn dĩ anh có thể dùng siêu năng lực của mình xóa ký ức của Âu Diệu Hàm, nhưng hiện tại anh đã xác định cô là người của mình thì chuyện bản thân là ma cà rồng sớm muộn gì cô cũng phải biết, bây giờ biết sớm một chút thì càng tốt.

Anh nhe răng nanh của mình ra, đôi mắt chuyển sang màu đỏ, ngữ điệu giả vờ đe dọa cô: “Bây giờ cô đã biết tôi là cái gì rồi thì chắc cũng biết bản thân nên làm thế nào mà đúng không? Nếu cô dám nói chuyện này cho bất kỳ ai biết kể cả Phương Châu Hoa thì tôi sẽ…”

Hai mắt của Âu Diệu Hàm rưng rưng sắp khóc, cô gật đầu lia lịa đảm bảo với anh: “Có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám nói, anh yên tâm tôi sẽ giữ kín chuyện này cho tới khi chết luôn.”

Cố Tư Nhuệ gật gù đứng sang một bên: “Bây giờ cô có thể đi rồi.”

Bà chủ Âu có hơi khó tin vừa cất bước đi vừa quay đầu nhìn anh, đi được một khoảng khá xa thấy anh vẫn đứng ở đó cô vội co giò bỏ chạy thật nhanh, có thể nói đây là lần cô dùng hết sức bình sinh để chạy.

Khi chạy về quán ăn nhỏ Âu Diệu Hàm thấy Phương Châu Hoa cùng Vưu Thế An đã đến, Phương tiểu thư thấy sắc mặt trắng bệch của bạn thân thì lo lắng hỏi: “Diệu Hàm! Sao sắc mặt của cậu lại trắng như thế? Trông cậu có vẻ đang rất hoảng sợ, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Âu Diệu Hàm lắc đầu lia lịa cố cười gượng, miệng há to vừa định nói với bạn thân thì cả người cô bỗng căng cứng, sợ hãi khi nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Xin chào, thật trùng hợp không ngờ lại có thể gặp hai người ở đây.” Cố thiếu gia liếc mắt nhìn Vưu Thế An, đôi mày hơi nhướng lên: “Người này là…”

Cố Tư Nhuệ cất giọng hỏi sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Âu tiểu thư, trước khi tiến đến ngồi ở đây anh đã liên lạc với Cố Ngạn Thanh bảo rằng có ma cà rồng muốn tiếp cận Phương Châu Hoa, anh dám chắc chưa tới mười phút nữa em trai của anh sẽ có mặt ở chỗ này.

Phương Châu Hoa mỉm cười chào lại sau đó giới thiệu Vưu Thế An, Cố Tư Nhuệ gật gù cười như không chào hỏi qua loa với hắn rồi ghé sát vào tai của Âu Diệu Hàm khẽ nói: “Người bạn tên Vưu Thế An này của cô là một ma cà rồng đấy.”

Bà chủ Âu cả kinh hít một hơi thật sâu, mở to hai mắt nhìn Cố Tư Nhuệ như muốn xác nhận lại lời anh vừa nói, anh tinh ý hiểu được gật đầu khẳng định: “Tôi dám chắc chắn, nhưng cô yên tâm với một ma cà rồng cấp thấp như cậu ta thì không làm được gì đâu.”

Âu Diệu Hàm sợ đến mức muốn phát khóc, sau khi phát hiện ra trên đời này thật sự có ma cà rồng thì thôi đi, đáng sợ hơn chính là biết xung quanh mình có không ít ma cà rồng.

Phương Châu Hoa hơi híp mắt, khóe môi cong cong mỉm cười thích thú khi thấy Cố Tư Nhuệ cùng bạn thân của mình kề sát thì thầm to nhỏ với nhau, cô chỉ lo tập trung nhìn hai người trước mặt mà không hề hay biết Vưu Thế An đang dần nhích lại gần, cánh tay đang muốn choàng qua vai của cô.

Ngay khi cánh tay của hắn sắp chạm vào vai của bà chủ Phương thì Cố Ngạn Thanh bất ngờ xuất hiện đẩy một phát khiến cho Vưu Thế An ngã nhào sang một bên sau đó anh chen vào giữa ngồi. Cố Ngạn Thanh choàng tay qua cổ của Phương Châu Hoa rồi kéo mạnh khiến cho mặt của cô sát lại chỉ còn cách mặt của anh vài cm, Cố tiểu thiếu gia lãnh đạm, không nhanh không chậm nói: “Có lẽ tôi phải đặt ra thêm một điều nữa là cấm đàn ông lại gần cô, cô có biết bọn họ đều là sói đói không?”