Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 23: Không còn là người ngoài



Cố Tư Nhuệ thấy Phương Châu Hoa sợ đến mức muốn ngất đi thì khẽ cười cất tiếng: “Cô là bạn của Âu Diệu Hàm mà lại không giống Âu Diệu Hàm chút nào, khi bạn thân của cô biết tôi là ma cà rồng mặc dù có kinh sợ nhưng không đến mức như thế.”

“Anh, anh nói sao? Anh nói Diệu Hàm đã biết anh là ma cà rồng rồi?” Vừa nghe đến bạn thân Phương Châu Hoa ngay lập tức có phản ứng.

Cố Tư Nhuệ gật gật đầu đáp: “Cũng chỉ mới biết gần đây thôi, mà tôi nói này cô đừng sợ chúng tôi như thế, tuy chúng tôi là ma cà rồng nhưng chúng tôi sẽ không làm hại người vô tội, ma cà rồng bọn tôi đã được huấn luyện cách kiềm chế cơn khát máu của mình, không hút máu người thay vào đó chúng tôi sẽ uống nước ép cà chua và uống máu động vật, chỉ có bọn ma cà rồng cấp thấp mới không kiềm chế được mà sát hại người vô tội mà thôi.”

Nghe Cố Tư Nhuệ giải thích cộng thêm Âu Diệu Hàm sau khi biết cũng không mấy sợ, tâm tình của Phương Châu Hoa cũng thả lỏng vài phần, nhưng nỗi sợ hãi vẫn ở đó cô luôn giữ khoảng cách, đề phòng cảnh giác những người trước mặt.

Trong đầu thầm nghĩ, tự trấn an bản thân không cần phải quá sợ bởi vì nếu như mấy người như Cố Ngạn Thanh muốn hút máu cô thì đã hút từ lâu rồi đâu cần phải đợi đến bây giờ, hơn nữa Cố Ngạn Thanh còn có ý định muốn xóa ký ức của cô đồng nghĩa với việc không muốn cô biết và sợ hãi khi biết anh là ma cà rồng.

Phương Châu Hoa bắt đầu lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu hỏi Cố Ngạn Thanh: “Này, ma cà rồng còn chia cấp nữa à?”

Cố tiểu thiếu gia gật đầu giải thích rõ cho cô biết: “Trong giới ma cà rồng cấp thấp nhất là cấp F sau đó sẽ từ từ đi lên như là D, C, B, A và cao nhất là S. Nếu đi ngoài đường cô gặp ma cà rồng cấp cao như B, A và S thì bình thường nhưng gặp từ cấp C trở xuống đặc biệt là F thì cô xui xẻo rồi.”

Gặp ma cà rồng thôi là tôi đã thấy xui xẻo rồi không cần biết là cấp gì đâu, Phương Châu Hoa hơi bĩu môi thầm nghĩ. Cũng may là những người ở đây không đọc được suy nghĩ của cô không thì cô tiêu chắc rồi.

Phương tiểu thư thắc mắc tiếp tục hỏi anh: “Tại sao anh lại nói như thế? Không phải cũng giống nhau hay sao? Cấp nào thì cũng là ma cà rồng.”

“Ma cà rồng cấp thấp thường dễ mất khống chế, bọn chúng chưa thể kiềm chế được cơn khát máu của mình, một khi phát điên là sẽ tấn công hút máu con người, còn ma cà rồng cấp cao thì sẽ khác, đặc biệt là A và S sẽ không có chuyện phát điên rồi đi tấn công con người như thế.”

Phương Châu Hoa nuốt nước bọt thầm cảm tạ trời đất, ông bà tổ tiên đã phù hộ cho mình suốt hai mươi hai năm qua đã không gặp ma cà rồng phát điên.

“Ây dô, sáng sớm mà đông đủ ghê ha, có chuyện gì vui à?” Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của Cố Trạch Thu, hắn chắp hai tay ra phía sau nghênh ngang đi vào đôi mắt liếc nhìn Phương Châu Hoa một cái rồi dời đi.

“Có chuyện gì mà cậu đến đây từ sáng sớm thế?” Cố Vĩnh Lâm nghiêm mặt cất tiếng hỏi.

Cố Trạch Thu nhìn thấy mấy chiếc ghế sô pha đều còn trống một chỗ nhưng hắn lại không thích ngồi cạnh ai, đôi mắt lại một lần nữa nhìn sang Phương Châu Hoa sau đó tiến đến gần định đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, chưa kịp ngồi đã bị Cố tiểu thiếu gia thẳng chân đạp suýt thì ngã nhào lên mặt bàn.

Cố Trạch Thu chới với một phen rồi đứng thẳng người nhếch môi cười khẩy một tiếng, chậc chậc: “Giữ của, bảo vệ ghê nhỉ?” Hắn phủi phủi nơi bị Cố Ngạn Thanh đá, ngồi lên thành ghế sô pha cạnh Cố Tư Nhuệ: “Thấy mọi người không hoan nghênh tôi như vậy thì tôi cũng chả mặn mà gì khi ở đây, tôi đến đây chỉ để báo với các người rằng tôi mới vừa bị người của tên Dương tấn công.” Vừa nói Cố Trạch Thu vừa vén tay áo lên cho mọi người xem vết thương.

“Sao chứ? Cậu vừa bị người của tên Dương tấn công? Người của hắn cả gan động đến người của Cố gia luôn à?” Cố Trân Dao đứng bật dậy khuôn mặt đã có nét tức giận khi biết người của Dương Hoài Châu dám cả gan động vào Cố gia, cho dù đó có là người mà cô không thích thì cũng là người Cố gia không ai được phép động vào.

Lâm Quang Vân kéo tay Cố Trân Dao của mình ngồi xuống, vuốt lưng hạ hỏa cho vợ: “Em bình tĩnh lại một chút đi.” Anh kiểm tra vết thương cho Cố Trạch Thu thấy không có gì đáng nguy mới cất giọng tiếp tục nói: “Không sao, vết thương không quá nặng, tịnh dưỡng vài ngày là ổn thôi. Trạch Thu! Cậu có thấy rõ mặt của kẻ đó không?”

Cố Trạch Thu liếc mắt nhìn Phương Châu Hoa, đôi mày hơi nhướng lên: “Được nói hết ra luôn à? Nói cho cô ta biết hết rồi?”

“Cô ấy biết chúng ta là ma cà rồng rồi, không cần phải giấu giếm gì nữa đâu, bây giờ cô ấy không còn là người ngoài nữa.” Cố Ngạn Thanh lạnh lùng, không nhanh không chậm lên tiếng.

“Không còn là người ngoài? Nhận định cô gái xấu xí này là vợ tương lai của anh luôn rồi à?” Cố Trạch Thu nhếch môi, đôi mày nhướng lên, vẻ mặt vô cùng thích thú khi nghe Cố Ngạn Thanh nói.

“Này!” Cố Ngạn Thanh trừng mắt đứng bật người dậy, gương mặt hiện rõ sự tức giận khi nghe Cố Trạch Thu chê Phương Châu Hoa xấu xí, hoàn toàn không có ý phủ nhận câu vợ tương lai.

Phương Châu Hoa gục mặt xuống, đầu hơi nghiêng cố che đi vết bớt của mình. Cố Tư Nhuệ nhíu mày khó chịu mở miệng: “Cậu ăn nói cho cẩn thận đừng có mà chọc giận Ngạn Thanh. Nếu còn ăn nói kiểu như thế thì chúng tôi không ngăn cản em ấy xé rách miệng cậu đâu.”

Hắn bĩu môi xùy một tiếng, đang định mở miệng kể lại đầu đuôi sự việc mình bị tấn công thì bỗng Cố Trạch Thu nhận ra bản thân không thể nào đọc được suy nghĩ của Phương Châu Hoa, hai mắt của Cố Trạch Thu hơi híp lại nhìn cô chằm chằm, trong lòng khẳng định cô có vấn đề.