Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 5: Không nhớ được gì



Cố Ngạn Thanh cùng Cố Tư Nhuệ đi vài vòng quanh đấy tìm kiếm cũng không thấy có chút vết tích gì, Cố tiểu thiếu gia chống nạnh, cau mày cất tiếng: “Rốt cuộc sức mạnh ấy là từ đâu ra chứ?”

Cố Tư Nhuệ khẽ lắc đầu, hai mày của anh cũng nhíu chặt lại: “Một sức mạnh vô cùng thuần khiết, từ trước đến giờ anh chưa từng thấy ai có sức mạnh như thế.” Chính anh cũng rất muốn biết kẻ đó là ai, là thần thánh phương nào? Nếu kẻ đó là ma cà rồng thì làm sao lại có thể sở hữu một sức mạnh thuần khiết đến như vậy?

Cả hai người các anh quyết định quay trở về lâu đài báo chuyện này cho anh cả và chị hai cùng biết chuyện này, hy vọng sẽ tìm được câu trả lời cho những thắc mắc nãy giờ của hai người.

Âu Diệu Hàm vừa hoàn thành công việc của chú mình giao cho thì ngay lập tức lái xe đến tiệm bánh, cô chào hỏi nhân viên ở đấy xong thì đi vào nơi làm bánh, vừa bước vào cô đã một phen giật mình khiếp vía suýt nữa thì hét toáng lên khi thấy Phương Châu Hoa nằm bất tỉnh dưới đất, bên cạnh còn có vài túi nguyên liệu làm bánh.

Âu tiểu thư vội đỡ Phương Châu Hoa dậy lay lay người của cô bạn thân, miệng liên tục gọi: “Hoa Hoa! Hoa Hoa! Cậu mau tỉnh lại đi, cậu đừng dọa tớ.”

Phương Châu Hoa nhíu mày dần tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, mất một lúc mới định hình được nơi mình đang ở, cô dùng một tay ôm đầu nhăn mặt hỏi: “Sao tớ lại ở đây? Tớ nhớ tớ đang đi mua nguyên liệu làm bánh mà.”

Âu Diệu Hàm lắc lắc đầu chính cô cũng không biết vì sao: “Tớ làm sao biết được chứ? Tớ mới vừa từ tập đoàn Diệu Dương đến đây, vừa đến thì đã thấy cậu nằm ngất dưới đất rồi. Cậu ổn chứ? Có cần tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra không?”

“Không cần đâu, tớ ổn.” Phương Châu Hoa nhăn mặt vịnh vào Âu Diệu Hàm để đứng dậy, nhìn mấy túi nguyên liệu đôi mày của cô càng nhíu chặt lại, sau khi mua đồ xong thì cô không còn nhớ cái gì cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Phương Châu Hoa có cảm giác dường như bản thân đã quên cái gì đó.

“Chắc là do dạo này cậu bị áp lực quá đấy, cậu bớt nghĩ ra mấy món bánh mới đi, để cho đầu óc thư giãn một chút.” Âu Diệu Hàm vẫn không ngừng lo lắng cho người bạn thân của mình, từ nhỏ thân thể của Châu Hoa đã yếu ớt, lúc nào cũng dễ bị bệnh, lúc lớn thì đỡ hơn một chút nhưng chỉ là đỡ hơn một chút xíu thôi.

Phương Châu Hoa khẽ gật đầu, có lẽ giống như lời của Âu Diệu Hàm nói. Hai người các cô tạm gác chuyện này sang một bên để chuẩn bị làm bánh thì nhân viên từ bên ngoài đi nhanh vào báo: “Chị Hoa! Bên ngoài có một vị khách nói là muốn ăn bánh táo của chị làm ạ.”

“Hửm? Bánh táo?” Phương Châu Hoa nhướng mày rất nhanh đã đoán ra được người đó là ai, cô mỉm cười bảo nhân viên ra bên ngoài trước cô sẽ ra sau. Phương tiểu thư quay người nói với Âu Diệu Hàm: “Anh hai của tớ đến, tớ ra ngoài gặp anh ấy đây.”

Âu Diệu Hàm khẽ gật đầu, nhắc đến anh trai Phương Châu Hoa lại nhớ đến chuyện của cô bạn thân cùng anh cả, đến giờ cô vẫn chưa biết phải lựa lời nói như thế nào để cho Diệu Hàm không bị tổn thương, đau lòng quá nhiều.

Đi ra bên ngoài, nhìn thấy Phương Trường Châu khóe môi của Phương Châu Hoa cong lên, kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh, cô nhướng nhướng một bên mày hỏi: “Ngọn gió nào lại đưa anh hai yêu dấu của em đến đây thế? Còn muốn ăn bánh táo? Chiều nay về em làm cho anh ăn đã đời luôn.”

Phương Trường Châu bật cười véo hai má của cô: “Anh gặp đối tác ở gần đây, bàn công việc xong thì sẵn ghé qua đây gặp em một chút.”

“Gặp đối tác? Công việc không thuận lợi sao?” Phương Châu Hoa rất hiểu rõ tính của anh trai của mình, bình thường thèm ăn bánh thì không nói, nhưng mỗi lần có công việc gì đấy không thuận lợi thì anh sẽ luôn muốn ăn bánh ngọt để giải tỏa tâm trạng, đặc biệt là món bánh táo anh yêu thích.

Phương Trường Châu cũng không có ý định giấu giếm: “Làm ăn thì không tránh khỏi chuyện đắc tội với người khác, nhưng anh nghĩ mãi vẫn không ra bản thân đã đắc tội với người có quyền lực lớn nào đến mức có thể khiến cho tập đoàn Phương Đình của chúng ta gặp rắc rối, khiến đối tác phải hủy hợp tác với chúng ta.”

Phương tiểu thư nghe anh hai của mình nói không hiểu sao lại nghĩ đến vị thiếu gia trong miệng của người đàn ông trung niên kia, chỉ cần nhìn nơi ở của bọn họ cũng đủ biết những người trong tòa lâu đài đó giàu có, quyền lực cỡ nào rồi, không lẽ chỉ vì cô không đồng ý đến làm đầu bếp cho họ nên họ mới gây khó dễ cho anh trai cô? Có thể lắm chứ.

Phương Châu Hoa bắt đầu suy nghĩ thử xem bản thân có nên đến gặp những người đó để thương lượng, nói rõ ràng mọi chuyện hay không? Phương Trường Châu thấy em gái của mình đột nhiên thần người ra thì lay nhẹ tay của cô gọi: “Hoa Hoa! Hoa Hoa!” Thấy em gái giật mình hoàn hồn thì cất giọng hỏi: “Em bị làm sao thế? Sao tự nhiên em như người mất hồn vậy?”

“Không, không có gì ạ.” Phương Châu Hoa lắc lắc đầu mỉm cười đáp, cô quyết định rồi phải đến đó hỏi rõ mới được, nếu để kéo dài cô sợ hai người anh trai này của mình sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn nữa.

Nói là làm, Phương tiểu thư đợi Phương Trường Châu về liền lái xe đến tòa lâu đài ở khu Ngạn Châu. Đứng trước cánh cổng rộng lớn, Phương Châu Hoa nuốt nước bọt thầm nghĩ: “Sao mình có cảm giác tự mình dâng vào miệng sói thế nhỉ?”

Phương Châu Hoa chưa kịp ấn chuông cửa thì đã nghe thấy tiếng động cơ xe dừng lại phía sau của mình, quay người lại cô ngay lập tức nhận ra người đàn ông đang bước xuống xe chính là người mà cô đã gặp hôm trước, Phương tiểu thư lại nhìn đến ngẩn người, trong lòng thầm cảm thán sao trên đời này lại có người đẹp như thế nhỉ? Đẹp vượt xa hai người anh của cô luôn.

Cố Ngạn Thanh cũng nhận ra Phương Châu Hoa, nhớ lại những gì mà quản gia Trần từng nói thì anh đã biết cô gái trước mặt mình chính là bà chủ của tiệm bánh ngọt Hạnh Phúc. Thật ra nếu như quản gia Trần không nói thì anh cũng đã có ấn tượng với cô khá sâu, bởi vì ngoại hình của Phương Châu Hoa khá đặc biệt.

Cả hai nhìn nhau mấy giây, Cố Ngạn Thanh là người chủ động mở miệng trước: “Không biết hôm nay bà chủ của tiệm bánh ngọt Hạnh Phúc đến đây là có chuyện gì? Tôi nhớ là hôm nay tôi chưa đặt bánh của tiệm cô mà.”

Qua lời nói của Cố Ngạn Thanh thì Phương Châu Hoa đã đoán ra có lẽ anh chính là vị tiểu thiếu gia trong miệng của quản gia Trần, sắc mặt của cô trong tích tắc liền trở nên nghiêm túc: “Tôi có chút chuyện cần hỏi rõ anh, không biết anh có thể dành chút thời gian hay không? Mười phút là đủ rồi.”

“Được, mời vào.” Cố Ngạn Thanh gật đầu đồng ý mời cô lên xe.

Phương Châu Hoa muốn từ chối bảo mình có thể tự đi được rồi nhưng chợt nhớ đến mức độ rộng lớn của nơi này, đi bộ vào tới trong tòa lâu đài chắc chân của cô mỏi chết mất còn hơi sức đâu mà nói chuyện, thế là cô miễn cưỡng lên xe đi vào bên trong.