Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 23: Tay của Lạc Khinh Vân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đội trưởng bọn tôi bảo kỹ thuật cận chiến của cậu rất kém cỏi." Trang Kính rầu rĩ không vui trả lời, thầm nghĩ Lạc Khinh Vân vậy mà cũng có lúc nhầm tin tình báo?

"Vậy phải xem là đấu với ai. Người nghiền ép tôi lúc đánh cận chiến có Cao Chích, đội trưởng đội hai của bọn tôi, Lý Triết Phong của đội ba, Chu Tự Bạch của đội bốn. À, còn có đội trưởng của các anh, Lạc Khinh Vân. Bị bọn họ giáo huấn lâu như vậy, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy."

Trang Kính nhắm mắt lại, dùng sức ấn ấn khóe mắt: "Tôi đúng là tin lầm đội trưởng Lạc."

Cao Chích, Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch...... Đây toàn là đội trưởng đội hiện trường tuyến đầu của thành phố Ngân Loan, tất cả bọn họ đều là người dung hợp có hệ số nguy hiểm rất cao. Đàm Mặc bị bọn họ nghiền ép, bị Lạc Khinh Vân khống chế trong lòng bàn tay là chuyện hết sức bình thường.

Tuy nhiên, nếu so với nhân loại bình thường, Đàm Mặc so với Trang Kính, thế thì chưa hẳn "rất kém cỏi".

Trang Kính vừa rời đi khu mô phỏng diễn tập vừa nói: "Trận diễn tập này, cậu vẫn sẽ không thắng được đâu."

Kỹ thuật bắn tỉa của Đàm Mặc có ghê gớm hơn đi chăng nữa cũng bắn không trúng Lạc Khinh Vân. Nếu phải nói, Trang Kính không tin rằng có bất cứ một Inspector nào có thể bắn trúng Lạc Khinh Vân.

"Vậy để tôi thắng cho anh xem." Đuôi lông mày Đàm Mặc nhướng lên.

Trang Kính hơi sửng sốt, anh ta biết trong nụ cười kia của Đàm Mặc không phải tự phụ, mà là sự tự tin sau khi thiên chuy bách luyện.

Có lẽ... Vào một ngày nào đó có người bắn trúng được Lạc Khinh Vân, người ấy chỉ có thể là Inspector này.

Lúc này, Lạc Khinh Vân đã mang An Hiếu Hoà và Lý Nhược Lâm tiến sâu vào trong khu mô phỏng.

Lạc Khinh Vân đi ở phía trước bỗng dừng bước, giơ tay phải lên nắm chặt, ý bảo người phía sau đều dừng lại.

"Sao vậy, đội trưởng Lạc?"

An Hiếu Hòa nghiêng đầu, thình lình phát hiện gần mặt đất trước mặt bọn họ phủ kín bẫy dây. Đây là vũ khí mới nhất do bộ phận quân giới nghiên cứu ra, bẫy dây có thể mô phỏng ra màu sắc của môi trường xung quanh, rất khó bị phát hiện, trong thực chiến có thể dùng để mai phục sinh vật Kepler có tính công kích cao.

Nhưng những chướng ngại vật này không bẫy được Lạc Khinh Vân, thị giác và cảm giác của y nhạy bén hơn nhân loại bình thường.

"Đi vòng qua?" An Hiếu Hòa hỏi.

Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, mỉm cười. Một khi bọn họ giẫm trúng những cái bẫy dây này, hẳn là sẽ bị nổ tung lên trời. Nếu phá dỡ thì quá mất thời gian.

"Khi kẻ địch muốn cậu đi vòng qua..."

"Thì tuyệt đối không được đi vòng qua." An Hiếu Hòa nở một nụ cười xấu xa, "Tôi đang đoán rằng liệu người của đội hai có dùng những cái bẫy dây này vây quanh mình hay không. Ai muốn đi vào tìm bọn họ, phải mạo hiểm bị nổ chết."

Lý Nhược Lâm rụt rè mở miệng: "Nhưng lỡ như... Bọn họ đúng là đang dụ dỗ chúng ta tiến vào bãi mìn, sau đó lại nhắm vào chúng ta từ xa, đến lúc đó ngay cả không gian tránh né chúng ta cũng chẳng có mấy."

Lạc Khinh Vân giơ tay lên nhéo nhéo giữa hai mắt, y không thể không thừa nhận rằng Đàm Mặc rất thú vị, ví dụ như súng bắn tỉa điều khiển từ xa đến từ hướng 12 giờ khiến bọn họ không ngừng suy đoán rốt cuộc là ai mai phục ở nơi đó, Trang Kính lặng lẽ mà bỏ mình, cuối cùng là cạm bẫy hiện tại khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan.

Cái tên này...... Hiện tại đang phục kích ở chỗ nào?

Lạc Khinh Vân nhịn không được mà tưởng tượng tư thái của Đàm Mặc lúc bấy giờ. Hắn hẳn là nằm rất thấp, có lẽ trên người phủ kín vật ngụy trang, chẳng hạn như bùn đất và lá rụng, có lẽ có sâu bò qua bên tai hắn, nhưng hắn sẽ vì đang tập trung mà không nhúc nhích tí nào.

Còn có đôi chân bị trang phục tác chiến bọc lấy kia, nó hẳn là dán sát mặt đất đến không còn kẽ hở, dùng mọi biện pháp để mình và môi trường hòa làm một thể, an tĩnh ngủ đông.

Tuy hắn không có sức mạnh to lớn như người dung hợp, nhưng hắn lại có thể chế ngự cường giả trong nháy mắt.

"Đội trưởng Lạc? Đội trưởng Lạc!"

"Ừ?" Lạc Khinh Vân lấy lại tinh thần.

"Anh đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không có gì...... Chỉ là cảm thấy có một số thứ bọc càng kín, siết càng chặt, giấu càng sâu...... Thì càng làm cho người ta có ao ước muốn tìm ra, rồi phá hư nó." Lạc Khinh Vân mỉm cười trả lời, "Ví dụ như...... Trang phục tác chiến."

"Hả?" An Hiếu Hòa nghe mà chẳng hiểu gì.

Lạc Khinh Vân trở lại vấn đề chính.

"An Hiếu Hòa, Lý Nhược Lâm, hai người các cậu đợi bên ngoài bãi mìn, tôi đi vào kiểm tra." Lạc Khinh Vân nhìn về phía An Hiếu Hòa, "Cậu biết tác dụng lớn nhất của cái bẫy này là gì không?"

"Là gì?" An Hiếu Hòa hỏi.

"Người đặt bẫy rập dự liệu được tôi sẽ đi vào, còn các cậu sẽ ở lại bên ngoài, mục đích chính là tách tôi và các cậu ra, sau đó người của đội hai tìm cơ hội giết chết hai người bọn cậu. Thế thì cả đội một chỉ còn lại một mình tôi." Lạc Khinh Vân trả lời.

"Sếp." An Hiếu Hòa cười hơi xấu xa, "Tôi cũng rất chờ mong nha, biết đâu là đội phó Đàm của bọn họ tự mình đến giải quyết tôi thì sao?"

Lạc Khinh Vân nhìn bốn phía, "Tầm nhìn ở đây không đủ thoáng, mật độ thảm thực vật dày, không thích hợp để Đàm Mặc bắn tỉa. Có lẽ cậu sẽ gặp phải Thường Hằng, mà không phải Đàm Mặc."

"Tùy thời giữ liên lạc." Vẻ mặt An Hiếu Hòa ngưng đọng lại.

Lạc Khinh Vân xoay người, giẫm vào bãi mìn.

Khi thân ảnh của y dần dần biến mất, An Hiếu Hòa quan sát bốn phía với thần sắc lạnh lùng, một cánh tay khác khoác lên vai Lý Nhược Lâm, dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Hiện tại cần đánh rắn động cỏ."

"Thì...... Thì sao?"

"Nhiệm vụ đánh rắn giao cho cậu. Đi đi, nhìn chung quanh xem có người của đội hai mai phục ở gần đây hay không. Đừng đi quá xa, trong vòng mười mét thôi." An Hiếu Hòa đẩy Lý Nhược Lâm một cái.

Lý Nhược Lâm chỉ có thể kiên trì ghìm súng đi vào trong rừng điều tra, quả nhiên cậu ta không thể nào thoát khỏi số mệnh làm đá kê chân.

An Hiếu Hòa ở chỗ cũ nhìn bóng lưng Lý Nhược Lâm.

"A ─" Lý Nhược Lâm bỗng hô lớn một tiếng.

Ngay sau đó hệ thống diễn tập nhắc nhở [Đội một Lý Nhược Lâm, đội hai Giang Xuân Lôi bỏ mình].

An Hiếu Hoà suýt chút nữa phun ra một búng máu, "Chuyện gì vậy!"

Cậu ta vọt vào trong rừng, liền nhìn thấy Giang Xuân Lôi còn nấp ở sau cây duy trì tư thế cầm súng, súng của Lý Nhược Lâm đã rớt từ đời tám hoánh, tay kia của cậu ta đặt trên lựu đạn bên hông.

An Hiếu Hòa trừng mắt nhìn Lý Nhược Lâm, nghĩ thầm chẳng lẽ hai người này nổ súng bắn trúng lẫn nhau?

"Tôi... Tôi bỗng nhiên phát hiện ra anh ta, căng thẳng quá nên làm rớt súng... Muốn dùng lựu đạn nổ chết anh ta..." Lý Nhược Lâm chỉ vào Giang Xuân Lôi.

Giang Xuân Lôi nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Sau đó tôi bắn một phát vừa hay trúng vào lựu đạn của cậu ta..."

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lý Nhược Lâm "tự bạo", Giang Xuân Lôi đương nhiên cũng game over.

An Hiếu Hòa chớp chớp mắt, "Ha ha...... Đồng quy vu tận, rất tốt rất tốt......"

Lý Nhược Lâm game over, còn kéo Giang Xuân Lôi xuống nước.

Giang Xuân Lôi bỏ mình có nghĩa là người am hiểu điều khiển súng bắn tỉa điều khiển từ xa trong đội hai đã không còn.

Nghĩ như vậy, An Hiếu Hòa không thể không giơ ngón tay cái với Lý Nhược Lâm: "Làm tốt lắm, chết vinh quang."

Ngay lúc đó, An Hiếu Hòa chợt cảm ứng được thứ gì, bỗng nhiên cầm súng nhắm ngay đỉnh đầu.

Viên đạn của đối phương đã ra khỏi nòng, sượt qua gò má của An Hiếu Hòa rồi rơi xuống đất, suýt nữa cậu ta cũng bỏ mình!

An Hiếu Hòa lập tức núp đi, nhưng đối phương ở trên cao thấy tương đối rõ hướng đi của cậu ta, vài phát đạn đều theo sát gót chân An Hiếu Hòa.

"Còn sống không?" Thanh âm Lạc Khinh Vân từ trong thiết bị liên lạc truyền đến.

"Còn sống!" An Hiếu Hòa nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bụng muốn đánh thằng nhãi con đang mai phục trên cây kia thành tổ ong vò vẽ.

"Tôi đã đến giữa bãi mìn, nơi này không có ai." Lạc Khinh Vân nói.

Thanh âm của y rất nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với sự lo lắng của An Hiếu Hòa, như thể y đang trêu chọc dáng vẻ chật vật của cậu ta.

"Vậy, sếp, anh cứ ngồi nghỉ một lát, đợi tôi xử thằng cháu trai này......"

Lời còn chưa dứt, chợt có mấy viên đạn bay tới, An Hiếu Hòa lập tức nằm xuống, viên đạn sượt qua đỉnh đầu cậu ta, khiến cậu ta không thể không tạm dừng liên lạc.

Xem ra tên mai phục trên cây kia đã xuống rồi, An Hiếu Hòa thở ra một hơi, tự nhủ với mình phải bình tĩnh tỉnh táo, thằng cháu trai kia không nghe thấy động tĩnh thì nhất định sẽ tìm tới.

Vài giây trôi qua, cả khu rừng yên tĩnh muốn chết.

An Hiếu Hòa chăm chú lắng nghe, một tiếng "rắc rắc" rất nhỏ truyền đến, An Hiếu Hòa bỗng dưng chĩa súng về hướng kia, trong đầu loé lên một âm thanh, cậu ta chợt nhận ra đó cũng không phải tiếng bước chân mà là đối phương ném đá ra để "dẫn rắn ra khỏi hang", nên đột nhiên xả đạn về hướng khác!

"Pằng ─"

"Pằng ─"

Hai tiếng súng đồng thời vang lên.

Viên đạn trúng ngay má An Hiếu Hòa, để lại một vệt sơn đỏ lớn.

Hệ thống diễn trận nhắc nhở: [Đội một An Hiếu Hòa, đội hai Vương Tiểu Nhị bỏ mình.]

An Hiếu Hòa ngây ngẩn cả người, người mai phục mình ấy thế mà là Vương Tiểu Nhị? Chàng lính quân y thực tập ở đội hai?

Sao có thể chứ? Một người không có kinh nghiệm thực chiến lại có thể nín thở mai phục cậu ta? Còn phối hợp với Giang Xuân Lôi bày ra trò tôi trong tối cậu ngoài sáng? Lại càng không cần phải nói đến màn ném đá "dương đông kích tây" vừa rồi?

An Hiếu Hòa đứng lên, đẩy bụi cây ra, liền thấy Vương Tiểu Nhị ngã ngồi cách đó không xa, trên kính quang lọc của cậu chàng là màu lam, nói cách khác vừa rồi An Hiếu Hòa bắn trúng ngay kính quang lọc của Vương Tiểu Nhị.

"Nhóc con, cậu giỏi đấy?" An Hiếu Hòa tiến lên, một tay kéo Vương Tiểu Nhị đứng dậy, "Làm ổ ở trên cây không nhúc nhích, ngay cả thở cũng chẳng thở mấy hơi?"

"Vâng... Là đội phó của bọn tôi nói... Thở ít thì phải đảm bảo nhịp tim đập đều đặn, nếu không sẽ bị đội trưởng của các anh phát hiện."

An Hiếu Hòa lại hỏi: "Vậy Giang Xuân Lôi ở dưới tàng cây, cậu ở trên tàng cây là kế hoạch của ai?"

"Cũng... Cũng là do đội phó an bài." Vương Tiểu Nhị cúi đầu, lui về phía sau hai bước, lại bị An Hiếu Hòa kéo trở lại.

"Nếu như đội trưởng của bọn tôi không đi vào bãi mìn thì sao? Cái trò mai phục một trên một dưới này của các cậu mà lừa được tôi!" An Hiếu Hòa cảm thấy mình bỏ mình quá phí, vậy mà chỉ giải quyết được mỗi một lính quân y thực tập?

Cổ họng Vương Tiểu Nhị phát ra một tiếng ùng ục, "Tôi... Tôi cũng đã hỏi đội phó, nhưng đội phó nói đội trưởng của các anh chắc chắn sẽ tiến vào bãi mìn, bởi vì trung tâm bãi mìn trống trải, dễ bị bắn tỉa nhất. Đội trưởng của các anh nhất định sẽ lấy mình làm bia ngắm tìm ra vị trí đội phó của chúng tôi. Chỉ cần đội phó nổ súng, đội trưởng của các anh sẽ biết anh ấy ở đâu."

"Đệt...." An Hiếu Hòa ngẩn người, vậy ý nghĩa của cái bẫy này là Đàm Mặc căn bản không quan tâm việc bại lộ vị trí của mình, mục đích của hắn ngay từ đầu đã không phải là bắn tỉa Lạc Khinh Vân.

Thế...... Mục đích của Đàm Mặc rốt cuộc là gì?

"Có điều đầu óc của một lính quân y thực tập như cậu vậy mà thông minh thật, còn biết ném hòn đá để dò xét vị trí của tôi?"

Vương Tiểu Nhị cười hắc hắc hai cái, kính quang lọc dính đầy màu lam cũng run theo, thoạt nhìn rất buồn cười.

"Vẫn là đội phó dạy... Anh ấy nói nếu tôi ở trên cao nổ súng đánh lén anh thất bại, anh chắc chắn sẽ trốn vào bụi cây này... Nếu tìm không thấy anh, liền "dương đông kích tây"."

An Hiếu Hòa mở to hai mắt, mình "bỏ mình" đã được Đàm Mặc an bài sẵn.

"Tôi phục, tôi phục rồi." An Hiếu Hòa giơ tay lên lắc đầu, trước khi bổ sung một câu, "Kết cục của trận đấu này đã rõ ràng ─ bọn họ không lăn thành một cục thì đúng là không xứng với sự hiến dâng của đội một bọn tôi!"

Vương Tiểu Nhị mơ hồ hỏi: "Lăn như thế nào?"

"Muốn lăn như thế nào thì lăn như thế đó, lăn đến biển cạn đá mòn, lăn đến thiên hoang địa lão!" Cánh tay An Hiếu Hòa khoác lên vai Vương Tiểu Nhị, bộ dạng như thể huynh đệ tình thâm.

Nghe được tin tức An Hiếu Hoà bỏ mình, Lạc Khinh Vân nở nụ cười, thật ra mỗi một bước đi của Đàm Mặc, trong lòng y đều biết.

Nhưng hết lần này tới lần khác y vẫn bước chân vào bẫy.

Bởi vì mỗi một bước tính toán của Đàm Mặc đều giống như đang quyến rũ y.

Giữa bọn họ có một loại ăn ý đặc biệt, đều đang lên kế hoạch ở bước cuối cùng là "oan gia ngõ hẹp".

Lúc này, Đàm Mặc chiếm cứ vị trí của Sở Dư đã dựng súng xong, mai phục thỏa đáng, hắn vẫn luôn chờ đợi Lạc Khinh Vân xuất hiện ở mảnh đất trống kia.

Khi bóng lưng Lạc Khinh Vân xuất hiện trong tầm mắt, lửa đạn không tiếng động lập tức ùa vào thần kinh Đàm Mặc, phút chốc nổ tung, máu bị nghiền ép trở về trái tim, một sự hưng phấn chưa từng có tràn lên đại não Đàm Mặc, khiến hắn không thể không hít sâu một hơi để điều chỉnh tâm tư của mình.

Hắn chưa nổ súng vào lúc này, bởi vì hắn có một loại dự cảm rằng Lạc Khinh Vân cố ý quay lưng về phía hắn.

Người đàn ông này đúng là tự phụ đến không ai bì nổi, y cho rằng dù viên đạn của Đàm Mặc có đến từ phía sau thì y cũng có thể tránh được!

A, Lạc Khinh Vân...... Anh có giỏi thì đừng bao giờ đi sai bước nhầm.

Cuối cùng Lạc Khinh Vân cũng nghiêng mặt qua, từ góc độ của Đàm Mặc có thể thấy lông mi y nhẹ nhàng chậm rãi nâng lên, thấy được sống mũi tao nhã và cả một chút ý cười nơi khóe miệng của y.

Môi y khẽ khép mở, dù cách xa nhau cả ngàn mét nhưng Đàm Mặc dường như vẫn có thể nghe được lời y nói.

─ Tôi biết cậu đang nhìn tôi.

Không khí tĩnh lặng bên tai như thể nhiễm phải hơi ấm từ trên môi Lạc Khinh Vân, y hơi gật đầu, vừa như đang cảnh cáo Đàm Mặc, vừa như đang dịu dàng dụ dỗ Đàm Mặc.

Điều này ngược lại càng làm cho tinh thần của Đàm Mặc tập trung.

Lạc Khinh Vân rốt cuộc xoay cả người lại, Đàm Mặc bắt gặp ánh mắt của y trong kính ngắm, nhất thờ có cảm giác như hô hấp bị tắc nghẽn.

Sát ý lạnh băng ngưng kết cả thời gian và không gian, bất cứ lúc nào kính ngắm cũng có thể vỡ ra.

Đôi môi luôn tươi cười của Lạc Khinh Vân tựa như một sợi dây đàn kéo căng, thắt chặt lấy thần kinh của Đàm Mặc.

Đã lâu lắm rồi hắn mới gặp được đối thủ như vậy, Đàm Mặc không hề cảm thấy sợ hãi, trái lại, hắn cảm thấy một loại hưng phấn cực kỳ bình tĩnh, bất kể là hơi thở hay nhịp tim, tất cả đặc tính của người thường đều bị tước bỏ, chỉ còn lại cuộc đối đầu thuần túy nhất.

Ngón tay Đàm Mặc đặt trên cò súng, không hề dao động.

Một mảnh lá cây phiêu nhiên rơi xuống, Đàm Mặc nghiến chặt răng, viên đạn ra khỏi nòng, quỹ đạo lá cây bay xuống chưa kịp thay đổi thì viên đạn đã xuyên qua, mắt thấy sắp trúng vào trán Lạc Khinh Vân, thế nhưng thân hình đối phương nhoáng lên một cái liền tránh được nó.

Đệt.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Đàm Mặc.

Những tay súng bắn tỉa khác lúc này sẽ rút lui ngay lập tức, nhưng Đàm Mặc biết rất rõ rằng chỉ cần bị Lạc Khinh Vân phát hiện vị trí của mình, hoặc là hắn bắn trúng đối phương, hoặc là chết.

Trong nháy mắt, Lạc Khinh Vân lao ra khỏi bãi mìn, trí nhớ của người này thật kinh người, lúc trước đi vào thế nào, bây giờ đi ra thế ấy.

Lạc Khinh Vân vốn đã tính toán xong điểm dừng chân, tốc độ cực nhanh, chỉ trong một hơi thở mà khoảng cách giữa Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân đã không đến 800 mét, vẻ mặt Đàm Mặc không có chút biến hóa nào, mọi tính toán và suy nghĩ đều giao lại cho trực giác.

Thời gian trôi qua trong thế giới của Đàm Mặc bị chia thành vô số khoảnh khắc xẹt qua nhanh chóng, ngay khi Lạc Khinh Vân nhảy dựng lên, Đàm Mặc lại bóp cò súng.

Một phát súng này đầy tính dự đoán, tốc độ cực nhanh, thậm chí có một loại khí thế áp đảo, lúc Lạc Khinh Vân rơi xuống, chân giẫm lên thân cây để mượn lực, và một phát súng này thế mà đúng là nhắm vào mặt của y!

Con ngươi của Lạc Khinh Vân chấn động, tế bào toàn thân tiến vào một loại trạng thái căng thẳng đến sắp vỡ ra, nhịp tim và hơi thở đồng thời ngưng tụ.

─ Tôi muốn bắt được cậu, tôi muốn nhìn vào mắt cậu, tôi muốn cậu còn run sợ hơn cả tôi bây giờ! Đàm Mặc!

Tác động của luồng không khí khiến Lạc Khinh Vân ngửa về phía sau, viên đạn bay sượt qua trán y.

Hết lần này đến lần khác, tranh đến không có hồi kết.

Ngay khoảnh khắc Lạc Khinh Vân ngã về phía sau, Đàm Mặc bắn phát súng thứ ba, nhưng hắn không nhắm vào quỹ đạo Lạc Khinh Vân rơi xuống, mà là đỉnh thân cây.

Thay vì ngã, Đàm Mặc càng tin rằng Lạc Khinh Vân sẽ lấy lại thăng bằng và đuổi theo.

Lạc Khinh Vân cầm một con dao chiến thuật trong tay, lúc ngã xuống đã nhanh chóng đâm vào thân cây, y định dùng sức cổ tay để đứng lên nhưng phát đạn thứ ba khiến cổ tay y không thể không hướng về phương hướng ngược lại, một cú lộn nhào trên không trung, viên đạn sượt qua lưng y, quỹ đạo của viên đạn kia dường như xuyên qua bộ đồng phục tác chiến, muốn xuyên thấu từ xương cổ đến xương sống của y.

Góc độ và sự căn chỉnh thời gian xuất sắc, đây là lần duy nhất y cận kề cái chết trong vô số lần chạm trán với con người.

Y không hề dừng lại, bóng người trong nháy mắt đã lệch khỏi phạm vi bắn tỉa của Đàm Mặc.

Ôi... Người này đúng là không phải con người mà.

Đàm Mặc nhanh chóng buông súng bắn tỉa xuống, từ bên hông lấy khẩu súng lục bắn tầm gần, lạnh giọng nói với Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng trong thiết bị liên lạc: "Anh ta đến rồi!"

Một giây sau, một bàn tay ấn họng súng của Đàm Mặc xuống, sau đó hắn mất thăng bằng, bị người ấn ngã xuống đất.

Phần gáy đập mạnh vào thân cây, nếu không phải hắn đội mũ bảo hiểm thì phần gáy chỉ sợ là đã nở hoa.

"Đội phó Đàm, để cậu đợi lâu." Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Rất gần, tựa như lời thì thầm giữa đôi tình nhân.

Đầu gối Lạc Khinh Vân đè trên ngực Đàm Mặc, y có thể dễ dàng nghiền nát xương ngực Đàm Mặc, thắng bại đã rõ.

Một tay y bóp cổ Đàm Mặc, tay kia cất khẩu súng lục của Đàm Mặc, còn vô cùng lịch sự mà ấn nó trở lại trong bao súng.

Đàm Mặc mở to hai mắt nhìn khuôn mặt này của Lạc Khinh Vân, trước đó chỉ nhìn qua ống kính, hắn cho rằng nó đã đủ chân thật và chi tiết, thế nhưng dù bản thân đã chuẩn bị đầy đủ cho sự xuất hiện của Lạc Khinh Vân, hắn vẫn kinh ngạc không ngờ tới.

Khuôn mặt hiền lành đó dần mất đi vẻ ấm áp đạo đức giả, lộ ra sự cướp bóc nguyên thuỷ nhất, cùng với sự cứng rắn có thể phá hủy mọi thứ.

Lạc Khinh Vân cúi đầu nhìn Đàm Mặc, sợi tóc khẽ bay.

Đội trưởng Lạc, anh vẫn khỏe chứ.

Đàm Mặc nhếch khóe miệng, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Lạc Khinh Vân, miệng làm khẩu hình "bùm" hướng về phía y.

Ánh mắt Lạc Khinh Vân khựng lại, chợt hiểu ra điều gì đó, thiết bị liên lạc bên tai truyền đến nhắc nhở: "Đội một Lạc Khinh Vân, đội hai Đàm Mặc bỏ mình, diễn tập lần này đội hai thắng."

Các đội viên nghe phát thanh để theo dõi tình hình chiến đấu trong thời gian thực đều choáng váng.

"Có chuyện gì vậy?" Sở Dư đứng dậy chạy tới.

An Hiếu Hòa sờ sờ cằm: "Chẳng lẽ lăn thành một cục thật, sau đó ôm nhau chết chùm? Ứng với câu chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn gì đó?"

Trang Kính tức giận đá cậu ta một cước: "Câm miệng đi!"

Tầm mắt Lạc Khinh Vân di chuyển từ trên mặt Đàm Mặc đến tay trái của hắn, chỉ thấy trong tay hắn là một quả lựu đạn, dựa vào thời gian nổ tung và tốc độ phản ứng của Lạc Khinh Vân, khả năng trốn thoát không cao.

Mà Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng ở một hướng khác, nằm thắng.

Bọn họ lợi dụng quy tắc diễn tập, từ đầu đến cuối Đàm Mặc chưa từng nghĩ tới mình có thể bắn trúng Lạc Khinh Vân. Mấy phát súng của hắn từ lúc bắt đầu diễn tập đến khi kết thúc cũng chỉ để khiêu khích, mục đích chính là dùng bản thân làm mồi nhử hấp dẫn Lạc Khinh Vân truy đuổi. Đợi khi Lạc Khinh Vân đến bên cạnh hắn, Đàm Mặc tự nổ để hai người đồng quy vu tận, lúc ấy Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng ở ngoài vòng chiến sẽ trở thành người sống sót, đại biểu đội hai giành được thắng lợi.

Đàm Mặc nở nụ cười, ban đầu chỉ là cười đắc ý, sau đó thành nghiêng mặt cười ha ha.

Hắn đoán những bộ phận khác, đội hiện tường và đội trị an chắc chắn đều đang đánh cược, cược cũng là cược đội một của Lạc Khinh Vân thắng, đội hai của bọn họ thua.

Vì vậy trước trận đấu, hắn đã nhấn mạnh với Hoàng Lệ Lệ rằng nếu như mở cược, phải mua giúp hắn 5000 tệ, cược đội hai sẽ thắng, phỏng chừng hiện tại số tiền đã tăng gấp đôi.

Mà Lạc Khinh Vân vẫn duy trì tư thế áp chế hắn, ánh mắt cũng không chớp, thậm chí còn không giả bộ cười cái nụ cười giả tạo có nhân khí khá cao kia, ánh mắt trầm đến tựa như muốn nghiền nát hắn tại chỗ.

Đàm Mặc chưa từng sảng khoái như vậy, toàn thân thoải mái, bỗng nhiên cảm giác mình có thể sống thêm 500 năm.

Kính quang lọc trên mặt hắn bị người ta tháo xuống, hắn không thể không dừng cười, nhìn về phía đối phương.

"Đội trưởng Lạc tháo kính quang lọc của tôi, là muốn đánh tôi thành gấu trúc sao?" Đàm Mặc tiếp tục duy trì tư thế nằm, ngay cả cổ cũng lười nâng lên.

Người của Tháp Xám đang nhìn bọn họ, Đàm Mặc không tin Lạc Khinh Vân sẽ đánh hắn.

"Tôi đang nghĩ, rốt cuộc cậu là ai." Lạc Khinh Vân nói.

Thanh âm của y rất bình tĩnh, như thể màn chém giết trước đó chưa từng tồn tại, và bọn họ là hai người bạn cũ nhiều năm không gặp, đón trời chiều, uống trà hoa cúc pha với cẩu kỷ tử rồi tâm sự nhân sinh.

"Tôi là Inspector của Cao Chích." Đàm Mặc vỗ vỗ cổ tay Lạc Khinh Vân, ý bảo đối phương diễn tập kết thúc rồi, phiền buông cổ bố ra.

Đáp án này khiến cho ánh mắt của Lạc Khinh Vân đột nhiên trầm xuống, dường như có thứ gì đó muốn nghiền nát ngược lại ánh mắt của Đàm Mặc, xâm nhập vào mắt của hắn, đại não của hắn, và cả sâu trong suy nghĩ của hắn.

"Nếu như khi nãy trong kính ngắm của cậu một tôi đã "vượt rào", cậu sẽ dùng đạn thuốc anti-Kepler, hay là đạn lực từ Silic?"

Lạc Khinh Vân hỏi, thanh âm rất nhẹ.

Nhưng đầu ngón tay Đàm Mặc lại run lên, hắn nhớ tới đoạn video kia, còn có đề bài toi mạng kia của Lạc Khinh Vân: Chết ngay, hay vượt rào?

Ngón tay Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng bóp cổ Đàm Mặc, đầu ngón tay cách bao tay sờ lên trên dọc theo mạch máu, dừng lại ở yết hầu của hắn, nó có thể siết chặt bất cứ lúc nào, khảm vào da thịt của Đàm Mặc, xuyên qua máu thịt của hắn, chạm vào xương cốt và cắt đứt hết thảy.

Ánh mắt của y nặng tựa ngàn cân, cả bầu trời như sụp xuống trong mắt Đàm Mặc, nặng nề đè lên thần kinh của hắn.

Đàm Mặc muốn nuốt nhưng cổ họng lại mất đi dũng khí phập phồng, đôi mắt kia của Lạc Khinh Vân dường như kéo tất cả mọi thứ yếu đuối nhất trong lòng hắn ra ngoài, đó là một câu hỏi, một khi hắn trả lời sai, cả hơi thở, nhịp tim và cảm giác đối với thế giới này đều sẽ bị người đàn ông trước mắt cướp đi.

"Cậu đã nghĩ kỹ câu trả lời chưa?" Lạc Khinh Vân dựa vào gần hơn, ánh mắt của y tựa như một lối đi tưởng chừng có hạn nhưng lại thông tới một không gian vô tận ─ điên cuồng, bạo ngược, ăn mòn và hủy diệt.

Đó là thế giới méo mó của Kepler.

Toàn thân Đàm Mặc lạnh buốt, hắn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Lạc Khinh Vân.

"Đạn lực từ Silic."

Tôi sẽ đảm bảo rằng anh phải chết.

Đàm Mặc không lảng tránh tầm mắt của Lạc Khinh Vân, thay vào đó là lạnh lùng nhìn lại, mặc cho tay Lạc Khinh Vân càng ngày càng dùng sức bóp cổ hắn, mặc cho đầu gối của y đè xuống khiến Đàm Mặc bị ép đến sắp không thở nổi, hắn vẫn nhìn y.

Bàn tay đang ấn vào động mạch cảnh của Đàm Mặc thoáng nâng lên, Đàm Mặc còn tưởng rằng đối phương muốn buông mình ra, nào ngờ bàn tay của y bỗng càng thêm dùng sức ấn xuống.

Cách bao tay màu đen lạnh như băng, có sức mạnh nào đó từ khe hở giữa phân tử kim loại tràn ra, chạm vào da thịt của Đàm Mặc.

Trong phút chốc, tế bào toàn thân như bị một loại lực lượng nào đó rút đi sinh mệnh, hơi nước trong cổ họng cũng bốc hơi, Đàm Mặc cong lưng vì truy đuổi dưỡng khí, tầm mắt của hắn như bị Lạc Khinh Vân khóa chặt. Càng đến gần một chút, ngũ quan như đao gọt của Lạc Khinh Vân lại gần một phân, linh hồn của hắn thoát khỏi thân thể, nóng lòng muốn chạm vào lông mày, chóp mũi của Lạc Khinh Vân, muốn chạm vào đôi môi và tất cả mọi thứ trên người y.

Đàm Mặc biết Lạc Khinh Vân có một cái túi da đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ dùng hết thảy cảm giác của mình để miêu tả ngũ quan của Lạc Khinh Vân như giờ phút này.

Ánh mắt của y rất động lòng người, tất cả đường nét trên người y đều đẹp đến mê hoặc tâm hồn.

Như thể nó đến từ cõi trời, mà không phải thế giới của phàm nhân.

Hắn khao khát được trao tất cả những gì mình có cho y.

Khoảnh khắc ấy, Đàm Mặc bỗng ý thức được điều gì, đột nhiên dùng hai tay mạnh mẽ nâng cổ tay Lạc Khinh Vân lên.

"Găng tay của anh là vật trang trí sao?" Đàm Mặc khàn giọng rống lên.

"Có lẽ là bởi vì tôi rất muốn nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình mê của đội phó Đàm?" Lạc Khinh Vân đáp.

"Cút!" Đàm Mặc nghiến răng nghiến lợi nói ra một chữ.

"Tôi cuối cùng cũng hiểu được lời của đội trưởng Cao là có ý gì."

Lạc Khinh Vân chợt thu tay, kéo Đàm Mặc đứng dậy.

Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, dường như Đàm Mặc đã nhìn thấy được vẻ mặt u ám, cô tịch, khép kín, mất mát và lạnh lùng của y.

"Chúc mừng cậu, đội phó Đàm, các cậu thắng rồi." Lạc Khinh Vân nói.

Trái tim Đàm Mặc đập dữ dội, sức mạnh thẩm thấu từ bàn tay kia của Lạc Khinh Vân tựa hồ còn quanh quẩn trên da thịt Đàm Mặc, ăn mòn vào xương cốt của hắn.

"Nếu là thực chiến..."

"Nếu như là thực chiến chân chính, bọn tôi sẽ toàn quân bị diệt. Khu sinh thái Kepler cấp thấp này sẽ trở thành vũ khí của anh." Đàm Mặc nghiêng đầu, "Chờ một chút, lúc này anh nói...... Anh hiểu câu nói nào của lão Cao cơ?"

"Xinh xắn trông rất cái tên này."

Lạc Khinh Vân nói xong liền từ trên cây nhảy xuống, rời khỏi khu diễn tập.

"Hả?" Đàm Mặc đứng ở chỗ cũ.

Hắn nhớ tới lần Lạc Khinh Vân nói với hắn năng lực của đôi tay kia... Lấy lòng phối ngẫu.

Vào thời điểm Lạc Khinh Vân nói ra bốn chữ kia, giọng điệu của y mang theo sự lười biếng và lưu manh, nhưng hết lần này tới lần khác, hơi thở phả vào bên tai Đàm Mặc của y lại dịu dàng mà kiên định.

Trái tim đập còn dữ dội hơn lúc nãy, Đàm Mặc không thể không dùng sức đấm ngực mình.

Dừng lại... dừng lại nhanh lên.

Nguy hiểm lắm.

Năng lực của đôi tay kia tuyệt đối không chỉ đơn giản là lấy lòng phối ngẫu, không biết chừng có liên quan đến khống chế tinh thần.

Tuy nhiên, chỉ cần nhắm mắt lại, thứ Đàm Mặc nhìn thấy chính là khuôn mặt kia của Lạc Khinh Vân, một vẻ đẹp đầy sức quyến rũ, một loại xúc động nào đó liên tục vòng đi vòng lại quay cuồng trong lòng Đàm Mặc.

Không biết Ngô Vũ Thanh tìm tới lúc nào, đứng ở sau lưng Đàm Mặc, dùng ngón tay chọc chọc bả vai của hắn: "Đội phó Đàm, cậu biết lúc nãy cậu nói chuyện phiếm với Đội trưởng Lạc là dùng kênh chung của đội phải không?"

"Ồ, vậy thì sao?" Đàm Mặc xoay người hỏi ngược lại.

Thường Hằng cùng Giang Xuân Lôi cũng tìm tới, đứng ở dưới tàng cây, Thường Hằng chống nạnh không nói nên lời: "Người EQ thấp như tôi còn biết, câu hỏi mà đội trưởng Lạc hỏi cậu, cậu hẳn là nên trả lời dùng đạn anti-Kepler!"

"Đúng vậy! Một câu hỏi tặng điểm như vậy, tại sao lần nào cậu cũng trả lời sai? Cậu tốt nghiệp Tháp Xám có phải là nhờ đội trưởng Lý chép bài thi cho cậu không!" Ngô Vũ Thanh bất lực lắc đầu.

"Thân ái, từ nay về sau chúng ta và người của một đội ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu người của đội một biết anh luôn muốn thình thịch đội trưởng nhà người ta, người ta còn không chỉnh chết đội hai chúng ta mới lạ!" Lúc Giang Xuân Lôi nghe xong cái đáp án kia đã suy sụp tại chỗ.

"Thân ái, vậy cậu cố gắng nâng cao kỹ năng của mình, chỉnh lại người ta đi." Đàm Mặc xoè tay ra, hiển nhiên không thèm để ý.

"Chỉnh lại? Oan oan tương báo đến khi nào!" Giang Xuân Lôi không nói nên lời, quát.

"Tình cảm chân thành không ai hiểu." Ngô Vũ Thanh nói.

"Hả?" Giang Xuân Lôi hơi sửng sốt, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, "Đúng vậy, bảo sao tôi cứ thấy thời gian Đội trưởng Lạc đè Đội phó Đàm của chúng ta hơi lâu."

Đàm Mặc rùng mình, nghiêm chỉnh cảnh cáo Giang Xuân Lôi: "Giang Xuân Lôi, cậu nên sửa lại suy nghĩ và thái độ của mình đi, rảnh rỗi cũng đừng có vào mấy cái diễn đàn vớ vẩn!"

Bốn chữ "lấy lòng phối ngẫu" giống như ma âm, lại lượn lờ bên tai Đàm Mặc.

Giang Xuân Lôi lấy thiết bị liên lạc của mình ra, nhấn một cái, vừa vặn phát ra cuộc đối thoại cuối cùng giữa Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân.

[Anh hiểu câu nói nào của lão Cao cơ?]

[Xinh xắn trông rất cái tên này.]

"Đệt ─ cậu xóa cho tôi! Xoá ngay lập tức! "Đàm Mặc từ trên cao trượt xuống, một cước đá Giang Xuân Lôi ngã xuống đất.

"Không xóa! Không xóa! Giữ lại để dành ăn Tết!"

"Ăn Tết? Cậu không qua được năm nay!"

Diễn tập kết thúc, hai bên phải nộp báo cáo diễn tập.

Đàm Mặc, Thường Hằng, Giang Xuân Lôi và Ngô Vũ Thanh, cộng thêm lính quân y thực tập Vương Tiểu Nhị ngồi xổm cùng một chỗ.

"Nào, như thường lệ, bốc thăm đi." Đàm Mặc nói.

Vương Tiểu Nhị sờ sờ gáy: "Báo cáo diễn tập không phải nên do đội trưởng viết sao?"

Đàm Mặc nhướng mí mày: "Đội trưởng của chúng ta có tham gia diễn tập không? Anh ấy có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Vương Tiểu Nhị lắc đầu, "Đội trưởng Cao không có ở đây, vậy nên đội phó viết đi."

Đàm Mặc búng trán đối phương một cái: "Anh bạn, tư tưởng của cậu như vậy là không được. Tất cả báo cáo đều để đội trưởng, đội phó viết, các cậu sẽ không ôn lại được gì từ buổi diễn tập, cũng sẽ không đứng ở góc độ toàn cục để phân tích, thế thì sẽ mãi mãi không có tiến bộ."

Giang Xuân Lôi gật đầu như giã tỏi: "Tôi đồng ý với quan điểm của đội phó Đàm."

Thường Hằng cũng nói: "Rốt cuộc là ai sẽ đạt được cơ hội hiếm có này đây? Để công bằng, chúng ta dùng phương thức bốc thăm. Trong tay Đội phó Đàm có năm que giấy, rút trúng cái dài nhất phải phụ trách viết báo cáo."

Ngô Vũ Thanh vỗ vỗ tay: "Được rồi được rồi, bây giờ bắt đầu bốc thăm!"

Đàm Mặc vươn tay ra, trong tay cầm một que giấy quấy cà phê. Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng và Giang Xuân Lôi đều căng thẳng rút thăm. Khi lính quân y thực tập lựa chọn một trong hai cây cuối cùng, Đàm Mặc ngáp một cái: "Nhanh lên, người anh em, đau dài không bằng đau ngắn."

Vương Tiểu Nhị rút một que, Đàm Mặc hơi dùng sức nắm que còn sót lại, sau đó rút nó ra rồi đặt trên mặt đất.

Những người khác cũng đặt que giấy của mình xuống để so sánh, mà que giấy của lính quân y thực tập là dài nhất.

"A...... Là em viết báo cáo sao? Là em thật sao?"

"Đừng nghi ngờ nữa, chính là cậu, cậu là Âu Hoàng trong số chúng ta." Thường Hằng vỗ vỗ bả vai Vương Tiểu Nhị, đi ra cửa, nhân tiện ném non nửa đoạn giấy giấu ở trong lòng bàn tay vào thùng rác ngoài cửa, tiêu sái rời đi.

"Đây là sự sắp xếp tốt nhất mà ông trời dành cho cậu." Ngô Vũ Thanh mỉm cười đáp lại cậu, đi ra cửa, ném nửa que giấy trong lòng bàn tay vào thùng rác.

"À thì...... À thì......"

Giang Xuân Lôi nghĩ nát óc cũng không biết nên nói cái gì, Đàm Mặc ôm lấy bả vai cậu ta, "À thì cái gì? Đừng lãng phí thời gian người ta viết báo cáo! Đi thôi!"

Bọn họ vừa đi ra cửa, Đàm Mặc liền gõ vào gáy Giang Xuân Lôi một cái: "Thằng nhóc nhà cậu làm cái gì vậy? Bẻ một đoạn dài thế không thấy khoa trương à?"

"Thì tôi sợ cậu ta cũng bẻ, biết đâu bẻ còn ngắn hơn tôi thì sao?" Giang Xuân Lôi nhỏ giọng nói.

"Chuyện mà lúc cậu thực tập còn chưa kịp phản ứng, cậu ta có thể sao?" Đàm Mặc cho Giang Xuân Lôi một ánh mắt "bùn nhão quả nhiên không trát được tường".

Lúc Đàm Mặc đi ra khỏi trung tâm diễn tập, mặt trời lặn về phía tây, mọi thứ hắn nhìn thấy được đều phủ một lớp màu cam, không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên cảm giác chim mỏi về tổ.

Chỉ là, nhà ở nơi nào?

Hắn thay bộ quần áo thường ngày, ngồi lên xe buýt rời khỏi khu quản lý đặc biệt.

Mới vừa rảo bước vào cửa xe buýt, Đàm Mặc liền thấy được Lạc Khinh Vân ngồi gần cửa sổ, trong thâm tâm Đàm Mặc chán ngấy sự trùng hợp "Nhân sinh hà xử bất tương phùng" này.

Lúc bấy giờ Lạc Khinh Vân đang nhắm mắt, tay chống má, không biết có phải thật sự ngủ hay không. Trán và mắt ở trong bóng tối nên chỉ có thể nhìn thấy đường nét sắc sảo, mà môi và cằm lại chìm trong ánh chiều tà màu quýt, đường viền môi mềm mại và xương hàm dưới rất gợi cảm.

Đàm Mặc làm động tác "xin lỗi" với tài xế xe buýt, đang định rút chân lại thì giọng nói của Lạc Khinh Vân bỗng nhiên vang lên.

"Đội phó Đàm đang tránh mặt tôi phải không?"

Đôi mắt của y từ từ mở ra, trong ánh mắt hiện lên một tia thích thú.

"Tôi muốn chờ Ngô Vũ Thanh đi cùng, đi nhờ xe của cậu ấy về ký túc xá không được sao?"

"Ngô Vũ Thanh lên chuyến xe trước. Hơn nữa cậu không phải về ký túc xá, mà là đi thăm đội trưởng Cao."

Đàm Mặc trong lòng kinh ngạc, ngay cả điều này mà Lạc Khinh Vân cũng đoán trúng?

"Tôi cảm thấy chiếc xe này quá đông."

"Đi lên."

Bàn chân kia của Đàm Mặc còn chưa rút lại, thoạt nghe, hai chữ kia của Lạc Khinh Vân là có ý ra lệnh, nhưng nghĩ kỹ lại, lại có cảm giác mềm mại vi diệu.

Như thể y sẽ bao bọc lấy mọi góc cạnh của Đàm Mặc, ngăn cách mọi thương tổn.

Những người khác trên xe buýt đều nhìn qua, một nhân viên truyền thông thò đầu ra, nói đùa điều tiết không khí: "Đội phó Đàm sao vậy? Nghe nói anh diễn tập thắng, mà sao trông có vẻ sợ Đội trưởng Lạc thế?"

"Đúng vậy, tôi cũng tò mò... Rốt cuộc tại sao Đội phó Đàm sợ tôi?" Lạc Khinh Vân nói.

"Tôi sợ anh cái đếch."

Đàm Mặc bước lên một bước, đi tới bên cạnh Lạc Khinh Vân ngồi xuống.

Xe buýt bắt đầu di chuyển.

"Chờ rời khỏi khu kiểm soát quân sự, tôi đưa cậu đi gặp đội trưởng." Lạc Khinh Vân nói.

"Không cần." Đàm Mặc nghiêng mặt đi, muốn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nếu không không có gì để nói thì sẽ xấu hổ.

"Tôi muốn đãi cậu ăn một bữa." Lạc Khinh Vân lại nói.

Đệt, người này xong chưa? Không thấy ông nội mi đã nhắm mắt lại à? Ông nội mi mời mi ăn đạn nổ không đủ thơm sao?

"Cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu có ý kiến gì với tôi không?" Lạc Khinh Vân hỏi.

"Anh trông quá đẹp." Đàm Mặc tức giận nói.

"Đủ để làm hài lòng cậu chưa?"

Đàm Mặc nghe xong suýt chút nữa lên cơn đau tim.

"Vậy cậu có thể xin vào đội một của tôi, như vậy có thể nhìn thấy tôi mỗi ngày."

Còn nhìn anh mỗi ngày? Tôi thà ngày ngày nhìn cứt còn hơn!

"Tôi cảm thấy mình cũng rất đẹp, mỗi ngày tôi đều bị dáng vẻ chính mình trong gương làm cho choáng váng."

"Cái này thì đúng." Lạc Khinh Vân cười nhạt một tiếng.

Tuy rằng ngồi bên cạnh là Lạc Khinh Vân, cũng không ngăn được nguyên tắc có thể ngủ tuyệt đối không ngồi của Đàm Mặc.

Khi khung cảnh xung quanh không thay đổi, đầu Đàm Mặc gục xuống, khi xe buýt quẹo cua, má của hắn cứ thế mà tựa lên vai Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân hơi giật mình, nghiêng mặt nhìn xuống, y lại thấy được lông mi của Đàm Mặc, nó tựa như đôi cánh của số phận, khiến Lạc Khinh Vân có một loại ảo giác muốn xé chúng xuống, sau đó giữ chặt chúng trong tay.

Không thể lại tiếp tục nhìn hắn như vậy, lòng tham bị đè nén nơi đáy lòng sẽ nóng lòng muốn thử, muốn vượt qua ranh giới kia.

Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, ngẩng cằm lên rồi lặng lẽ hít một hơi, thần kinh khứu giác của y bỗng nhiên trở nên nhạy bén gấp trăm ngàn lần, y có thể phân biệt được hương vị của riêng Đàm Mặc giữa hương sữa tắm và dầu gội đầu của Tháp Xám.

Nó đến từ nhịp tim bồng bột của hắn, từ vô số dòng sông êm đềm trong cơ thể hắn, và từ hơi thở như những bài thơ và giấc mộng xưa của hắn.

Lạc Khinh Vân chưa bao giờ cảm nhận được sự hiện diện của người khác một cách chi tiết như vậy.

Tồn tại.

Y khiến năng lực của mình tràn khỏi găng tay, vốn chỉ là do chút lòng hiếu thắng và tính chiếm hữu quấy phá, y thấy được bộ dáng thất thần của Đàm Mặc như ý nguyện, y cho rằng dù con người này có sáng sủa và thú vị đến mấy cũng không thể giống như sinh vật Kepler thai nghén ra một sinh mệnh tràn đầy cảm xúc và năng lượng mãnh mẽ.

Nhưng y đã nhầm, từ trong thân thể mong manh dễ vỡ của hắn, thứ mà y hấp thụ được chính là sự dẻo dai và sự kiên cường có thể đúc thành lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt.

Đó không phải bình Klein, cũng chẳng phải kén sâu Minos, mà là Đàm Mặc.

Xe buýt thả bọn họ ở chỗ gần lối ra, Đàm Mặc chép chép miệng, tỉnh lại.

_________________

Lời của Editor:

Chương này gần 8k chữ, không biết mấy bạn thích để đọc full cả chương dài như này hay là tách ra thành hai chương ấy nhờ...? ٩(๛ ˘ ³˘)۶❤

P/s: Động tác xoè tay ra của Đàm Mặc trông như thế này: