Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 37: Gan to bằng trời



Editor: Mều Bư

"Để thoát khỏi căn cứ số 0, tôi đã mất rất nhiều năng lượng Kepler, đây là những gì tôi có thể cho cậu thấy với khả năng hiện tại của mình, xem hoặc không xem hoàn toàn tuỳ thuộc vào quyết định của cậu. Ở lại hay không, tôi cũng sẽ không can thiệp nữa."

━━━━✤━━━━

Ngón tay của người bình thường không khoẻ như vậy, Cảnh Kính Nhu nhìn chằm chằm chỗ bị đối phương gõ, sợ cái bàn bị y gõ nứt ra, lập tức sụp đổ.

Cảnh Kính Nhu dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, đáp: "Thành... thành Trung tâm..."

"Thật sự chỉ là nhiệm vụ vận chuyển thôi sao?" Trên mặt Lạc Khinh Vân vẫn treo nụ cười.

Cảnh Kính Nhu lại cảm thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt, "Nhiệm vụ thật sự của đội vận chuyển là đưa Đàm Mặc đến thành Trung Tâm để làm thí nghiệm."

Nụ cười của Lạc Khinh Vân trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng như thể Cảnh Kính Nhu có thể bị đóng băng chỉ trong một hơi thở.

"Cậu cũng biết những thứ bên trong căn cứ số 0 quan trọng đến mức nào mà, nếu chúng ta giải mã được căn cứ số 0 thì sẽ giải mã được sinh vật Kepler..."

"Đừng nói với tôi về vấn đề tồn vong của nhân loại, thuyết tiến hóa của Darwin đã nói là "chọn lọc tự nhiên".", giọng Lạc Khinh Vân rất trầm.

Cảnh Kính Nhu lại dùng sức nuốt nước bọt, run rẩy nói: "Sân bay vận tải, máy bay vận tải số 447, và..."

Ông nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, bổ sung: "Mười lăm phút nữa nó sẽ cất cánh."

Nghĩa là, Đội trưởng Lạc, nếu cậu không đi thì không kịp ngăn cản bọn họ đâu.

Lạc Khinh Vân lập tức đứng dậy rời đi, Sở Dư đứng ở ngoài cửa chờ y.

"Sếp?"

Lạc Khinh Vân sải bước, chỉ nói với cô một câu: "Lái xe, đến sân bay vận tải dỡ hàng."

Khóe miệng Sở Dư nhếch lên, "Không thành vấn đề."

Mười lăm phút sau, máy bay vận tải bắt đầu lăn bánh trên đường băng, trong radio vang lên âm thanh nhắc nhở "cửa khoang đang đóng".

Đàm Mặc thắt dây an toàn, dựa lưng vào ghế rồi chuẩn bị kéo bịt mắt xuống.

Hôm nay dậy quá sớm, không phù hợp với phong cách ngủ thẳng đến khi đói bụng của Đàm Mặc.

Mà lúc này, phi công máy bay vận tải đang sững người khi nhìn vào màn hình ba chiều trước mặt.

Bởi vì ở phía sau máy bay vận tải có một chiếc xe bọc thép đang chạy băng băng, một bóng người đang đứng trên nóc của xe bọc thép.

"Chuyện gì vậy?" Phi công lập tức liên lạc với đài kiểm soát, "Có một chiếc xe bọc thép đang đuổi theo chúng tôi trên đường băng, xin đài kiểm soát xác nhận tình huống! Xin đài kiểm soát xác nhận tình huống!"

Cậu ta phóng to hình ảnh chiếc xe bọc thép, muốn nhìn rõ biển số xe và người trên nóc xe.

Ai ngờ người trên nóc xe bọc thép đột nhiên dùng sức nhảy dựng lên.

Sức bật mạnh mẽ đó dường như muốn đập vỡ cả màn hình!

Trong vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông này có sự kiên quyết, như một con dao sắc bén đâm tới với khí thế không thể cản lại được.

Trái tim của người phi công như thót lên cổ họng.

Không thể nào! Không thể nào! Không ai có thể nhảy lên đến độ cao này...

Máy bay vận tải rung chuyển, hai tay người đàn ông đã túm được cửa khoang sắp đóng lại của máy bay vận tải!

"Vãi chưởng, đây có còn là con người không vậy!"

Bóng đèn đỏ trên đỉnh đầu đột nhiên nhấp nháy, tiếng còi báo động vang lên.

"Báo động ── báo động ── không thể đóng cửa khoang, vui lòng kiểm tra vị trí sắp xếp hàng hóa."

"Phắc! Vật tư vẫn chưa được xếp vào à?"

Một đội viên đứng dậy định đi kiểm tra kho để hàng, không ngờ cửa khoang lại mở ra, một người đàn ông với thần sắc u ám xuất hiện trước mặt gã.

Gió gào thét ập vào, thổi đến nỗi người ta không mở mắt ra được.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Cuối cùng có bay nữa không!"

"Ai đó mau đóng cửa khoang lại đi! Không muốn sống nữa à!"

Lạc Khinh Vân bước đến từng bước một, gió thổi tung mái tóc của y, bàn tay bị găng tay màu đen bao bọc vỗ lên từng hàng ghế ngồi, đi về phía trước.

Ngược sáng, ngũ quan của y mang một vẻ đẹp tinh tế nhưng cực kỳ u ám, như thể sau lưng y có một không gian thôn tính khác đang bành trướng mà ra.

Đội trưởng đội vận tải Trần Chí Viễn nhận ra y, mở miệng nói: "Đội trưởng Lạc, chúng tôi đã cất cánh rồi, xin vui lòng..."

Nghe đến ba chữ "Đội trưởng Lạc", thần kinh của Đàm Mặc lập tức bị siết chặt.

Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là tháo bịt mắt ra để xác nhận danh tính của đối phương, mà là... Lạc Khinh Vân đến tiễn hắn ư?

Hắn không nhúc nhích, từ cổ đến bả vai đều vô cùng cứng đờ, bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong đầu đã binh hoang mã loạn.

Không phải máy bay vận tải đã bay lên rồi à? Làm sao anh ta lên được đây?

Nguy hiểm biết bao! Lỡ nó rơi xuống thì sao?

Chờ đã, chẳng lẽ Lạc Khinh Vân biết hắn được điều sang lực lượng vận chuyển, chuyên môn tới đây bắt hắn?

"Âm hồn bất tán hả trời?"

Nếu Đàm Mặc đã quyết định lui về tuyến sau, hắn chính là kẻ đầu trọc không sợ bị túm tóc, heo chết không sợ nước sôi ── cùng lắm thì đánh nhau với Lạc Khinh Vân, đánh đến gãy xương rồi vào bệnh viện an dưỡng!

Đương trong lòng Đàm Mặc bách chuyển thiên hồi(*), Lạc Khinh Vân đã bước đến chỗ ngồi của hắn, qua khe hở của bịt mắt, Đàm Mặc cảm thấy bóng tối đang buông xuống.

(*) bách chuyển thiên hồi: trăm lần nghĩ ngợi

Tim hắn đập như điên, Đàm Mặc buộc mình không được siết tay thành nắm đấm.

"Đội phó Đàm." Giọng của Lạc Khinh Vân vang lên.

Thoạt nghe vừa rõ vừa dịu dàng nhưng sau khi nghiền ngẫm cẩn thận sẽ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Đàm Mặc vẫn không nhúc nhích.

"Đội phó Đàm." Lạc Khinh Vân lại gọi lần nữa.

Toàn bộ cabin đột nhiên trở nên yên tĩnh, trừ giọng nói của Lạc Khinh Vân thì chỉ còn lại tiếng gió. Những người khác yên lặng một cách khó hiểu, thậm chí không ai dám bước đến đóng cửa cabin.

Phi công không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể đưa ra lời nhắc nhở trên radio.

"Xin đội vận chuyển lưu ý ── Xin đội vận chuyển lưu ý ── Vui lòng đóng cửa khoang trong vòng một phút. Nếu không thể loại bỏ chướng ngại vật, vui lòng thông báo cho buồng lái và chúng tôi sẽ hủy bỏ nhiệm vụ vận chuyển này ngay lập tức."

Đàm Mặc ngồi không yên, hắn cứ cảm thấy mình đang phải đối mặt với ánh mắt khiển trách của những người còn lại.

Ngay khi hắn chuẩn bị giơ tay tháo bịt mắt, ngón tay của Lạc Khinh Vân luồn vào, kẹp vào giữa má và bịt mắt của Đàm Mặc, xúc cảm lành lạnh của găng tay khiến trong lòng Đàm Mặc dâng lên một sự áy náy mà không sao giải thích được, tất cả dây thần kinh cảm giác như bị thắt nút, mềm mỏng và không thể chống cự việc bị đối phương túm lên.

Khoảnh khắc Đàm Mặc chạm phải ánh mắt của Lạc Khinh Vân, hô hấp của hắn như bị đình trệ, tất cả lực chú ý của hắn đều đổ đồn vào đôi tay đeo găng đó.

"Đội trưởng Lạc...... Buổi lễ chia tay này của anh làm người ta đau tim lắm đó?"

Lạc Khinh Vân nở một nụ cười rất nhạt, như lưỡi dao mỏng lướt qua van tim của Đàm Mặc, máu tươi sắp trào ra từ kẽ hở.

"Đội phó Đàm, chiếc máy bay vận tải này sẽ bay tới thành Trung Tâm, mà cậu là gói hàng duy nhất họ vận chuyển." Tay Lạc Khinh Vân chống lên lưng ghế Đàm Mặc đang ngồi.

"Gì cơ?"

"Chắc hẳn cậu sẽ phải làm bài kiểm tra để vào đội tiên phong giống như tôi, tôi biết rất rõ thực lực của cậu, cậu chắc chắn sẽ vượt qua."

Cảnh Kính Nhu đã ám chỉ Đàm Mặc từ sớm nhưng Đàm Mặc không ngờ mọi thứ lại đến một cách nhanh và đột ngột như vậy.

Đàm Mặc thả chậm hô hấp, ngẩng đầu nhìn Lạc Khinh Vân, "Tôi biết vào đội tiên phong đồng nghĩa với việc sẽ bị cử đi thâm nhập căn cứ số 0, và biết rằng ngay cả anh cũng không thể toàn thân thoát khỏi khu sinh thái...... huống chi là tôi đây? Nhưng bí mật của căn cứ số 0 có liên quan đến tồn vong của toàn nhân loại, thành Trung Tâm cũng sẽ không cử hết những người có năng lực còn lại vào căn cứ khi chưa nắm chắc tình huống....."

"Con người sẽ không bao giờ chắc chắn được điều gì khi đối mặt với căn cứ số 0. Mỗi một lần họ tiến vào chỉ để loại trừ một con đường sai lầm."

Lạc Khinh Vân đang đứng trước mặt hắn bỗng quỳ một gối xuống, đổi thành tư thế ngẩng đầu nhìn hắn, Đàm Mặc chưa bao giờ nhìn thấy sự trịnh trọng và mong đợi như vậy trong ánh mắt của y.

Y vươn tay về phía Đàm Mặc, dẫu tiếng còi báo động không ngừng vang lên và gió cứ mãi thét gào, vẻ mặt của y vẫn bình thản như thế.

"Để thoát khỏi căn cứ số 0, tôi đã mất rất nhiều năng lượng Kepler, đây là những gì tôi có thể cho cậu thấy với khả năng hiện tại của mình, xem hoặc không xem hoàn toàn tuỳ thuộc vào quyết định của cậu. Ở lại hay không, tôi cũng sẽ không can thiệp nữa."

Đàm Mặc nhìn vào mắt Lạc Khinh Vân, hắn chợt nhận ra đây cũng không phải là một lựa chọn đơn giản.

Nếu cự tuyệt lời mời này thì lần sau, khi giá trị Kepler đạt tới 99%, Lạc Khinh Vân sẽ vượt rào mà không thèm quay đầu lại.

Bởi vì nếu Đàm Mặc muốn đến căn cứ số 0 và chắc chắn sẽ bị hệ sinh thái Kepler huỷ diệt thì Lạc Khinh Vân thà trở thành một phần của thế giới Kepler.

Nếu nhận lời mời này.... Đàm Mặc có một loại dự cảm mãnh liệt rằng mình sẽ bị y thuyết phục, biến Lạc Khinh Vân thành trung tâm thế giới của mình.

Hắn sẽ tiếp tục quan sát y trong kính ngắm, vừa cẩn thận vừa kinh hồn bạt vía cùng y bước trên ranh giới nọ ── hoặc cũng có thể sẽ có một tương lai rộng lớn hơn.

Hai ba giây trôi qua, Đàm Mặc vẫn không có phản ứng.

Lạc Khinh Vân giương lên nụ cười trước sau như một của y, như thể một chút cảm xúc thuộc về nhân loại thoát ra từ khe hở trước mặt Tan Mo lại bị giấu đi, y đứng dậy, nói một tiếng "xin lỗi" với Trần Chí Viễn.

Ngay lúc y định rời đi, Đàm Mặc đã túm lấy tay y.

Không gian nhanh chóng rút đi và thu hẹp lại, bên tai Đàm Mặc vang lên những âm thanh ồn ào và tuyệt vọng. Khu sinh thái Kepler bốn bề nguy hiểm; Ma Quỷ Đằng đang đói khát rít gào; những sinh vật Kepler không biết tên chen chúc mà đến; dây thần kinh và xúc tu tiêu hóa dày đặc, hung hãn xỏ xuyên qua máu thịt; và những sinh vật bị nuốt chửng không cam lòng giãy giụa cho đến chết.

[Rút lui! Rút lui! A ──]

[Đó là thứ gì, quay lại!]

[Không được! Lạc Khinh Vân...... Anh nhất định phải sống sót trở về...... Chỉ có anh mới có thể sống sót trở về.....]

[Nói với thành Trung tâm... Con đường này sai rồi...]

[Tất cả chúng ta...... đều không về được......]

Chém giết, cắn nuốt, thoát ra rồi lại tiếp tục chém giết và vùng vẫy, lặp đi lặp lại, con người thật nhỏ bé và vô dụng trước hệ sinh thái Kepler.

Thân thể của Lạc Khinh Vân đang phải chịu đựng nỗi thống khổ cực lớn, mọi tế bào như bị một hệ sinh thái Kepler khổng lồ lôi kéo, cơ thể nặng nề đến tột đỉnh, mỗi một hơi thở và nhịp tim đều như một trận hạo kiếp(1) khiến y sức cùng lực kiệt, chỉ cần một phút chểnh mảng là sẽ dẫn đến diệt vong thảm khốc nhất.

(1) hạo kiếp: kiếp nạn lớn.

Vượt rào, có lẽ là sự giải thoát lớn nhất với y.

Chỉ mới cảm thụ những gì Lạc Khinh Vân đã trải qua mà Đàm Mặc đã cảm thấy như bị lột da róc thịt vô số lần.

Mỗi một hơi thở của Lạc Khinh Vân đều có thể là lần cuối y cảm nhận thế giới này, y vươn tay về phía ánh sáng, mong mỏi có một ai đó kéo y trở về thế giới bên kia.

"Đội trưởng Lạc ── anh làm như vậy là vi phạm nguyên tắc an toàn! Anh đang lấy tính mạng của cả đội vận chuyển ra đùa giỡn sao?"

Tiếng trách cứ của Trần Chí Viễn vang lên.

Âm thanh ồn ào náo động từ địa ngục chợt đi xa, tiếng chuông báo động trong khoang vận chuyển đưa Đàm Mặc trở về nhân gian.

Hắn nắm chặt tay Lạc Khinh Vân, thở dốc.

Khó chịu quá......

Khó chịu quá đi mất... Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, răng Đàm Mặc đánh lập cập vào nhau, hơi thở đầu tiên khiến hắn vô cùng biết ơn vì mình vẫn ở thế giới loài người.

Lạc Khinh Vân cung không có quay đầu lại mà cụp mắt nói: "Đàm Mặc, đôi khi cự tuyệt không có nghĩa là hèn nhát, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi. Dù là vực sâu hay địa ngục, nếu cậu thật sự muốn đi để tìm hiểu cái gì đúng và cái gì sai, tôi có thể đi thêm lần nữa vì cậu."

Trần Chí Viễn đã từng nói, nếu họ đã quen với việc vào sinh ra tử, bộ não của bọn họ sẽ truy đuổi sự kích thích giữa sinh và tử.

Và Lạc Khinh Vân sẽ là cơn nghiện khó cai nhất.

Radio trong buồng lái vẫn đang lặp lại, thời gian giành giật từng giây từng phút, không còn chỗ để do dự, nhưng Lạc Khinh Vân lại cực kỳ kiên nhẫn chờ Đàm Mặc.

Nhịp tim trong toàn bộ cabin nhất quán một cách đáng kinh ngạc, tuy mọi người không nhìn sang nhưng đều đã sẵn sàng nghênh địch.

Nếu Đàm Mặc không buông tay Lạc Khinh Vân ra, bọn họ sẽ bị gió thổi ra ngoài!

Đây là cách mới để đồng quy vu tận ư? Họ sẽ trang đầu của Tháp Xám!

Lạc Khinh Vân cụp mắt, nhẹ nhàng gỡ tay Đàm Mặc ra.

"Chọn tôi, thì cùng tôi nhảy xuống ngay bây giờ."

"Nếu chọn đi theo đội vận chuyển đến thành Trung Tâm, cậu cũng không cần lo lắng tôi sẽ giết cậu với tinh thần "thứ mà tôi không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng chiếm được" của nhân vật phản diện, bởi vì tôi có thể ở bên kia thế giới chờ cậu."

Giọng nói của Lạc Khinh Vân rất bình tĩnh, như thể y chỉ đang hỏi nên ăn cơm hay uống canh trước chứ không phải một vấn đề nguy hiểm chết người.

Nhưng Đàm Mặc lại nhìn thấy một sự cố chấp và cô độc bị đè nén chặt chẽ ở đáy mắt của Lạc Khinh Vân.

Có lẽ Lạc Khinh Vân không hiểu được sự cô đơn là gì, bởi vì y chưa từng có được thứ gì cả, cũng không có ai sánh bước về phía trước cùng y.

"Trông tôi giống nhân vật hy sinh lắm hả? Con mẹ nó chứ, chuyện ngay cả anh cũng làm không được thì một Inspector như tôi có thể bắn ra tương lai của nhân loại bằng một phát súng ư?"

Bản chất của Đàm Mặc là nổi loạn, thành Trung Tâm càng muốn điều hắn đi, càng không cho hắn lựa chọn thì hắn càng là muốn làm ngược lại.

Mặt khác, khúc xương cứng tên căn cứ số 0 này cũng không phải người như Đàm Mặc có thể gặm. Lạc Khinh Vân có thể trở về từ nơi đó, đồng nghĩa với việc sớm muộn gì thành Trung Tâm cũng sẽ yêu cầu y đi vào cái chỗ quỷ quái kia lần thứ hai.

Nếu muốn chinh phục khu sinh thái Kepler thì tất nhiên phải đi theo tay to có thực lực mạnh nhất! Dù chết thì cũng phải chết một cách oanh liệt chứ không thể chết mà không minh bạch.

Nhưng nếu muốn làm "đội cảm tử" thì một là hắn trở thành bình minh của thế giới, hai là mọi người sẽ cùng hắn diệt vong. Làm lính dò đường chẳng phải là điều đáng giá ư? Đàm Mặc tự tin mình là Inspector trâu bò nhất Tháp Xám.

"Chúng ta cùng chinh phục thế giới Kepler nhé!", Đàm Mặc hô lên khẩu hiệu trung nhị nhất cuộc đời mình.

Lạc Khinh Vân hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

Là một nụ cười rất nhạt, nhạt đến mức nhìn không ra, nhưng Đàm Mặc biết y thật sự đã cười.

"Cậu nghĩ kỹ rồi nhỉ, không đi thành Trung Tâm thì chỉ có thể làm Inspector của tôi."

Bởi vì chỉ có Lạc Khinh Vân, một người dung hợp vô cùng nguy hiểm mới là lý do tuyệt đối để giữ lại Đàm Mặc, và đây cũng là lý do duy nhất mà thành Trung Tâm không thể cự tuyệt.

"Lạc Khinh Vân ── anh có giỏi thì mang tôi bay ──"

Vừa dứt lời, dây an toàn "lạch cạch" một tiếng, mở ra, Đàm Mặc bị người kéo lên.

Lạc Khinh Vân dắt Đàm Mặc đi về phía cửa khoang với khí thế không chấp nhận phản kháng, sải bước như thể cơn gió ùa vào hoàn toàn không tạo thành lực cản.

Đàm Mặc đi ngang qua từng hàng ghế ngồi, bọn họ đều cố gắng tóm lấy Đàm Mặc nhưng vẻ mặt của Lạc Khinh Vân cực kỳ cứng rắn, tất cả mọi tay vươn tới khi còn chưa đụng tới Đàm Mặc.

Mãi đến khi Lạc Khinh Vân dẫn Đàm Mặc đến trước cánh cửa cabin đã đóng một nửa.

Đàm Mặc lúc này hưng phấn hẳn lên.

Khó lường ghê gớm! Muốn nhảy xuống thật à!

Lúc này máy bay vận tải đã cách mặt đất hơn mười mét!

Gió thổi vào vù vù như muốn thổi Đàm Mặc tan thành mây khói, ngay cả mắt hắn cũng không mở ra được.

Lạc Khinh Vân có năng lực này thật hả? Chắc là cũng có buộc dây thừng để trượt xuống chứ nhỉ?

Không...... Không đúng, trên người anh ta có buộc cái gì đâu!

Đàm Mặc gian nan liếc người bên cạnh một cái, góc nghiêng mặt của y như vết dao sắc bén khắc sâu trên nhãn cầu của Đàm Mặc, mái tóc tung bay, môi y mím lại thành một đường sắc sảo.

Có vẻ như chuyến bay xuống này là thật.

Đậu má ── anh giai, anh có thể làm được!

Trong lòng Đàm Mặc như có thiên quân vạn mã phi qua, bụi mù tứ tung.

"Sáng nay tôi đã ăn sáng rồi, nếu anh làm tôi nôn ra giữa không trung thì chúng ta sẽ..." Đàm Mặc nghiêm túc cảnh cáo Lạc Khinh Vân.

Nếu dịch vụ chuyến bay xuống này mà tệ thì Đàm Mặc chắc chắn sẽ khiến Lạc Khinh Vân sống không dễ dàng trong tầm ngắm của hắn.

Nhưng gió đã thổi thanh âm của hắn bay đi.

Lạc Khinh Vân cười cười, dây thần kinh ở các giác quan của Đàm Mặc lập tức giãn nở, vô số lửa đạn nổ tung trong máu của hắn, theo sau là cảm giác an toàn đã trần ai lạc định(2).

(2) trần ai lạc định: ý chỉ sự việc đã đi đến hồi kết.

"Tôi sẽ không dẫn theo cậu làm bất cứ chuyện gì liều lĩnh."

Lạc Khinh Vân đột nhiên bế Đàm Mặc lên, nhảy xuống!

"Đệt ──"

Cơ thể Đàm Mặc đã rơi xuống nhưng linh hồn vẫn còn ở trong cabin. Gió thổi vào miệng Đàm Mặc, từng tế bào đều đang run rẩy.

Bên tai là tiếng gió ầm ĩ, gào thét muốn kéo Đàm Mặc xuống địa ngục.

Thế này mà còn không phải là liều lĩnh hả? Bố đây mà tin anh mới là lạ!

Nhưng mà kích thích quá đi mất!

Đàm Mặc vô thức nhắm chặt hai mắt, ghé sát vào ngực Lạc Khinh Vân.

Sau đó là một cơn chấn động kịch liệt, xương cốt suýt chút nữa rã ra thành từng mảnh, bọn họ rơi xuống tấm đệm trên nóc xe bọc thép của Sở Dư.

"Có thể mở mắt rồi, cậu chưa chết." Giọng của Lạc Khinh Vân vang lên bên tai Đàm Mặc.

Sở Dư xoay vô lăng một cách điêu luyện, bánh xe phát ra tiếng ma sát bén nhọn trên mặt đất, chạy ngược với hướng bay của máy bay vận tải.

Ương ngạnh và phách lối.

Cô ngước nhìn nóc xe, vẻ mặt thì bình tĩnh nhưng tim suýt nữa đã nhảy khỏi lồng ngực.

Tiếng động lớn như vậy, cô còn nghĩ rằng Lạc Khinh Vân đã nhảy bẹp xe bọc thép nhảy! Thế thì cô sẽ trở thành nữ tài xế đầu tiên ở Tháp Xáp bị đội trưởng đập chết.

Đàm Mặc từ từ mở mắt, đột nhiên đẩy Lạc Khinh Vân một cái, hắn không ngờ đối phương sẽ dẫn hắn nhảy máy bay thật!

Không phải nhảy dù, không phải nhảy lầu, mà là nhảy máy bay!

"Anh muốn nhảy vực hay nhảy lầu thì tôi sẽ không cản, nhưng sao anh lại mang tôi nhảy máy bay!"

"Làm sao vậy? Sợ à?"

"Quá sảng khoái! Nhưng đây không phải là tàu lượn siêu tốc có tiền là có thể chơi!"

"Tôi mua một chiếc nhé?"

Đàm Mặc quyết định không thể để Lạc Khinh Vân quá kiêu ngạo nên đã dốc hết sức lực toàn thân, đấm vào mặt Lạc Khinh Vân.

Hắn chỉ cảm thấy nụ cười của Lạc Khinh Vân như một khúc dạo đầu khiêm tốn nhưng cực kỳ kiêu ngạo, song Lạc Khinh Vân lại dễ dàng đỡ được nắm đấm của hắn.

Xét về sức mạnh thì Lạc Khinh Vân có lợi thế tuyệt đối.

"Chỉ có cậu mới có thể ngăn cản tôi làm chuyện liều lĩnh." Trên mặt Lạc Khinh Vân chẳng có chút ý cười.

Vô cùng nghiêm túc.

Đàm Mặc quay đầu đi, thở dài một hơi, "Tôi vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, thế mà suýt chút nữa đã chết vì nhảy máy bay với người một nhà!"

"Cảm ơn vì để tôi trở thành "người một nhà" của cậu." Lạc Khinh Vân đáp.

"Nhưng dù Trung Tâm Thành muốn mời tôi vào đội tiên phong thật thì tôi cũng có thể từ chối mà, cũng chưa chắc sẽ không quay về."

"Cậu đi rồi, sẽ không về nữa." Lạc Khinh Vân trả lời.

Đội trưởng Trần đã dọn dẹp hàng hóa bị Lạc Khinh Vân đẩy tới khu vực cấm trong máy bay vận tải, đóng cửa thành công và máy bay vận tải cũng bay lên bầu trời.

Phi công hít sâu một hơi, cậu ta đã từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ bay nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.

Quá đau tim.

Trần Chí Viễn trở lại chỗ ngồi, những người khác đang thảo luận về chuyện vừa xảy ra.

"Đó là đội trưởng đội một, Lạc Khinh Vân? Kinh khủng quá vậy? Có thể nhảy lên cả máy bay vận tải đang cất cánh?"

"Vậy là Đàm Mặc không thể gia nhập đội vận chuyển của chúng ta à?"

"Anh hùng giận dữ vì hồng nhan, đúng là Đàm Mặc hợp làm Inspector hơn!"

Trần Chí Viễn lại nhíu chặt mày, bởi vì anh ta biết rõ mục tiêu vận chuyển thực sự của bọn họ là gì, còn Lạc Khinh Vân đã cướp "hàng hóa" đi. Anh ta không biết mình phải giải thích thế nào với thành Trung Tâm.

"Có nhiều phòng ban như vậy, tại sao phải chuyển sang đội vận chuyển?" Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc trực tiếp nằm xuống đệm, lạnh lùng đáp: "Bởi vì tôi muốn làm cá muối."

Lạc Khinh Vân cười nói, "Nếu cậu nói với tôi một tiếng thì ở đâu cậu cũng có thể làm cá muối, không nhất thiết phải sang đội vận chuyển."

"Nói rồi thì không được làm cá muối." Đàm Mặc hóng gió trên nóc xe, nhàn nhã thảnh thơi.

"Tôi thấy cậu không phải muốn làm cá muối, mà muốn làm cá chết." Lạc Khinh Vân thở dài.

Đàm Mặc chép chép miệng, "Con mẹ nó, cá muối còn có thể lật, anh có nghe thấy cá chết lật mình bao giờ chưa?"

"Cậu có biết thứ lớn hơn cả bầu trời là gì không?" Lạc Khinh Vân vừa nói, vừa lấy hộp thuốc lá nhôm từ trong túi ra, cắn điếu thuốc, nghiêng mặt châm lửa.

Dáng vẻ người này ấn bật lửa trông cứ như muốn châm lửa cả gió.

"Không biết." Đàm Mặc nghĩ thầm, thứ gì còn lớn hơn cả bầu trời?

"Cậu đấy, Đàm Mặc. Là kẻ to gan lớn mật chân chính, đã leo lên thuyền tặc của thành Trung Tâm mà còn dám nhảy xuống."

Lạc Khinh Vân đưa điếu thuốc đã châm vào miệng Đàm Mặc.

Có một cái chớp mắt, Đàm Mặc cảm thấy hành động này của Lạc Khinh Vân là đang tỏ ra yếu thế với mình, hoặc là biểu đạt sự áy náy khi buộc hắn phải ở lại.

Tay Lạc Khinh Vân bỗng nhiên ấn xuống, những tia lửa bị Đàm Mặc cắn rơi xuống, Đàm Mặc tưởng rằng mặt mình sẽ bị bỏng nhưng nó đã bị tay của Lạc Khinh Vân che lại.

"Lần sau đừng làm vậy nữa, chơi với lửa có ngày chết cháy......"

"Anh sẽ đến dập lửa à?" Đàm Mặc buồn cười hỏi ngược lại.

"Không, tôi sẽ không ngăn cản cậu, tôi phải làm trời làm đất cùng cậu mới vui."

Đàm Mặc nằm đó như con cá chết, nghĩ thầm, một mình anh cũng đủ rồi.

Xe chạy đến cửa sân bay vận tải, một đống người dàn trận, chặn bọn họ lại, sẵn sàng đón địch.

Người phụ trách sân bay tức đến nổi gân xanh, hận không thể cầm súng bắn xe bọc thép của bọn họ thành tổ ong vò vẽ.

"Đội trưởng Lạc, anh có thấy là mình quá đáng lắm không?"

Đàm Mặc nằm trên nóc xe bắt chéo chân, hơi hả hê khi người gặp họa.

Hắn muốn xem Lạc Khinh Vân sẽ giải quyết tình huống này như thế nào. Một chiếc máy bay vận tải suýt chút nữa đã bị anh ta đánh rơi.

Lạc Khinh Vân dễ dàng nhảy xuống từ trên nóc xe, lúc rơi xuống đất không hề phát ra tiếng động, y đón họng súng, đi về phía người phụ trách sân bay.

"Do tôi bốc đồng, xin lỗi."

Giọng điệu rất thành khẩn.

Người phụ trách sân bay hơi sửng sốt, tất nhiên chuyện này không thể chỉ nói vài lời là có thể bỏ qua được.

"Bốc đồng? Đây là lần đầu tiên Đội trưởng Lạc bốc đồng sao? Cứ bốc đồng là có thể đi chặn máy bay vận tải à? Cứ kích động là có thể nhảy khỏi máy bay vận tải ư? Cứ bốc đồng là có thể......"

"Xin lỗi, đây đúng là lần đầu tiên tôi bốc đồng, không có kinh nghiệm." Lạc Khinh Vân nói.

Trên nóc xe, Đàm Mặc ho khan một cái, Lạc Khinh Vân nói gì đấy? Lần bốc đồng đầu tiên của anh ta?

Bốc đồng mà cũng có lần đầu tiên hả?

Trong khoảng thời gian ngắn, người phụ trách sân bay cũng không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể nói: "Tôi không quan tâm đây là lần đầu tiên hay lần thứ hai của anh! Tôi muốn Cảnh Kim Nhu phải giải thích cho tôi! Ông ta quản lý nhân viên của mình kiểu gì vậy? Ông ta không muốn ngồi vị trí đó nữa à?"

"Được." Lạc Khinh Vân gật đầu, xoay người gõ nóc xe một cái, "Xuống nào, vào xe đi."

Đàm Mặc không nhúc nhích, "Không khí trên đây rất trong lành."

Lạc Khinh Vân mỉm cười, dịu giọng nói: "Đội phó Đàm, đừng quậy nữa. Mau xuống đây, lỡ máy bay vận tải rơi trúng cậu thì sao?"

Toàn thân Đàm Mặc nổi da gà trong nháy mắt, hắn nhanh nhẹn từ nóc xe lăn xuống, bị Lạc Khinh Vân vững vàng đón lấy.

Lạc Khinh Vân nâng lưng hắn, đưa hắn vào trong xe.

"Hôm nay vẫn khỏe chứ, đội phó Đàm?" Sở Dư cầm vô lăng, nói.

Đàm Mặc không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn biết rõ dù Sở Dư lén lút chèn ép Lạc Khinh Vân thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn ủng hộ Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân vào xe, ngồi bên cạnh Đàm Mặc.

"Sếp, đi gặp ngài Cảnh không?" Sở Dư hỏi.

"Lát nữa đi, hôm nay đội phó Đàm dậy sớm quá, bây giờ chắc là muốn ngủ trưa rồi." Lạc Khinh Vân nói.

"Không phải lúc nãy người phụ trách sân bay bảo muốn đi tìm Cảnh Kính Nhu hả?" Đàm Mặc nghĩ thầm, trận trách hỏi của đơn vị sân bay vận chuyển này, kẻ chủ mưu như Lạc Khinh Vân sao có thể không có mặt?

"Người phụ trách sân bay muốn tìm ai thì tìm người đó, anh ta cũng không phải cậu, tại sao tôi phải tiếp khách?" Lạc Khinh Vân nhìn về phía Đàm Mặc, hỏi lại.

"Tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?"

Khi Cảnh Kính Nhu nhận được điện thoại của người phụ trách sân bay vận tải, ông thế mà lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất đã giữ được Đàm Mặc lại.

Nếu thật sự đến thành Trung Tâm, vừa vào cửa cung sâu như biển, từ nay về sau, chuyện sống chết của Đàm Mặc sẽ rất khó lường.

"Rốt cuộc Lạc Khinh Vân có phải là người của ông hay không? Hả? Suýt chút nữa anh ta đã làm rơi một chiếc máy bay vận tải của tôi! Nếu xảy ra chuyện thật, ông nói xem ông định bồi thường như thế nào?"

Cảnh Kính Nhu bình tĩnh trả lời: "Đầu tiên, về mặt biên chế, Lạc Khinh Vân đúng là người của tôi. Nhưng...... Thật không may là......"

"Không may? Chẳng lẽ mũ ô sa của ông rơi rồi à?"

"...... Còn chưa xui xẻo đến vậy. Hình như hiện tại chưa có ai có thể đánh bại được Lạc Khinh Vân ở Tháp Xám thành phố Ngân Loan. Cậu ấy lấy thủ cấp của tôi dễ như công một toà thành trống, cậu nói xem, có phải tôi rất bất hạnh hay không?"

"Xuỳ! Tôi mà tin ông mới là lạ! Nghe nói Inspector của Ngân Loan có trình độ cao nhất trong toàn bộ hệ thống của Tháp Xám, thế mà không ai có thể bắn trúng anh ta ư?"

"Thân ái, hôm nay Lạc Khinh Vân đã chặn Inspector có khả năng bắn trúng cậu ta nhất từ sân bay của cậu đó. Cậu thấy đấy, với thao tác này của Lạc Khinh Vân, có phải nên khen ngợi năm sao cho cậu ấy không?"