Có lẽ đã lâu rồi không vận động chân tay,buổi sáng lúc Lạc Nhan rời giường,cảm giác bắp đùi có hơi căng cứng,đôi vai cũng muốn rã rời.
Cô ngây người nhìn lên trần nhà một lúc.Sau đó,theo thói quen đưa tay với lấy điện thoại di động xem bản ghi tin nhắn.
Hôm nay là sinh nhật bạn thân của cô Cảnh Y Nhiên,cô đã gửi lời chúc sinh nhật vào đêm hôm qua,nhưng nha đầu kia ngủ sớm để đảm bảo sức khoẻ,sáng nay vừa mới trở về,đã quấn lấy cô đòi cô nhất định phải đến dự tiệc sinh nhật.
Cả hai học cùng một lớp từ trung học cơ sở,cấp ba cũng vẫn như vậy.Vả lại,bữa tiệc này do bạn trai Cảnh Y Nhiên giúp cô tổ chức,nghe nói mời rất nhiều người,cô còn là người bạn thân thiết nhất của Cảnh Y Nhiên,không có lý do gì để không đi.
Cô mơ mơ màng màng ghi âm nói "tớ biết rồi",sau đó vò tóc vùi mặt vào chăn bông,hít sâu một hơi,đột nhiên đứng thẳng lưng.
Thức dậy.
Buổi trưa nắng chói chang,hơi nóng vô cớ hắt xuống khiến sàn nhà nóng như củ khoai lang nướng.
Lạc Nhan theo địa chỉ được gửi trên Wechat,bắt xe đi đến khách sạn đã được đặt phòng.
"Tớ đang đứng dưới khách sạn,có phải tớ đến trễ không?." Cô đi vào sảnh,vừa gọi cho Y Nhiên,vừa hỏi người phục vụ số phòng.
"Không,vẫn còn vài người bạn của anh ấy vẫn chưa tới."
"Có rất nhiều người?"
"Rất nhiều,có điều mấy nữ sinh chúng ta ngồi cùng một chỗ,không cần quan tâm đến bọn họ"
"Được,vậy tớ sẽ lên đó"
Tầng nhà không quá cao,cô đi thang máy rất nhanh đã đến nơi.
Sau khi cô gõ cửa Cảnh Y Nhiên liền mở cửa ra,vừa bước vào đã nhiệt tình kéo cô ngồi xuống bên cạnh, cô ngước mắt lên lướt nhanh qua phòng,quả nhiên có rất nhiều người,có gặp qua không ít người nhưng không có ấn tượng,hẳn đều là người auen đến đây cổ vũ.
Cảnh Y Nhiên vẫn luôn thích náo nhiệt,lúc này có thể đã cùng bọn họ làm trò,Lạc Nhan vẫn ngồi im lặng một chỗ,dùng ống hút khuấy trái cây trong nước ép nghe bọn họ trò chuyện
Trong những dịp này,mấy nam sinh vây quanh ngồi cùng một chỗ chính là để khoe khoang khoác lác nói chuyện về thơ ca hay triết lí sống căn bản đều là mơ mộng hão huyền,Lạc Nhan thực sự rất buồn chán,dứt khoát chỉ chống cằm đếm số hạt trái cây trong cốc
Một lúc sau,một nam sinh bộ dạng nghiêm túc chậm rãi đi đến,ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô,sờ sờ chóp mũi dường như đang suy nghĩ.
Cảnh Y Nhiên thấy hắn ta không thành thật,một cước đạp qua,đùa giỡn nói:"Đồ chó tránh xa bạn tôi ra".
Đồng chí được gọi là "Chó" không chịu thua,xua tay nói:"Đừng giận đừng giận,chỉ tuỳ tiện nói chuyện học tập,chỉ là học tập" cậu ta xoa xoa tay nói với Lạc Nhan:"Cậu xem bọn mình khai giảng liền bị phân lớp,lúc đầu cậu điền là khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội."
Vâng,thực sự là vấn đề học tập.
"Tớ điền tự nhiên"
Thực ra cô cũng rất có hứng thú với lịch sử,nhưng có một số về vấn đề chính chị rất đau đầu,liền dứt khoát chọn ban tự nhiên
"Thật á,tớ cũng chọn tự nhiên,vậy lần này cậu lại đứng thứ hai trong khối à?Chắc chắn sẽ được xếp vào lớp nhất,tớ phí công rồi,không thể chen vào được."
Nhất Trung có một truyền thống,vào đầu năm thứ hai của trường học,200 học sinh đứng đầu sẽ được chia vào các lớp theo cấp bậc của họ.Hai lớp khoa học tự nhiên và hai lớp khoa học xã hội,cũng được gọi là lớp trọng điểm.
"Ừm...."
Lạc Nhan đang nghĩ xem lúc này có nên nấu chút canh gà động viên cậu ta không,còn chưa nghĩ xong đã bị Cảnh Y Nhiên cắt ngang—
"Được rồi,được rồi,cẩu tử cậu mau biến sang chỗ khác ngồi đi."
"Này,tớ không thể ngồi đây được à?"
"Không được,chỗ này có người ngồi rồi"
"?"
Lạc Nhan ném một cái nhìn nghi hoặc,không phải cứ tuỳ ý ngồi sao?Tại sao lại có người?
Cảnh Y nhiên không kiên nhẫn mà đuổi tên cẩu tử kia đi.Sau đó,lại gần cô thần thần bí bí nói:"Tớ để lại chỗ cho Hứa Hành Niên,đợi lát nữa tớ sẽ nghĩ biện pháp ghép đôi hai người lại với nhau. "
".....!?"
Lạc Nhan không kịp đề phòng bất ngờ bị sặc nước trái cây,ho vài tiếng, kinh ngạc nói:" Cái gì?"
Giọng điệu ngôi sao của bữa tiệc sinh nhật rất tự nhiên: "Cậu nghĩ xem, trường bọn mình thích sắp xếp chỗ ngồi theo thứ hạng.Chờ năm thứ hai khai giảng chắc chắn hai người sẽ học cùng lớp,cơ hội để hai người đứng cùng bảng là quá lớn,tớ thấy,hai người thực sự rất hợp nhau."
Cô rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng, lắc đầu:"Làm ơn,cậu buông tha cho người ta đi,vạn nhất cậu ta có bạn gái rồi thì làm sao bây giờ."
"Vạn nhất có bạn gái,vậy 9999 phần còn lại chính là không có,cậu thử một lần cũng không thiệt"
Lạc Nhan không biết Cảnh Y Nhiên có dũng khí ở đâu mà lại kiến quyết ghép đôi Hứa Hành Niên với cô.
Cô ngáp một cái ứng phó:"Tớ không có hứng thú,cậu tìm người khác đi."
"Đừng mà,để lần sau tớ show ân ái,cậu khỏi phải trừng mắt với tớ."
Lạc Nhan dừng lại một lát,khẽ nghiêng người đầu ngón tay nhấc cằm Cảnh Y Nhiên,nhếch môi cười:"Hoá ra là ghét bỏ tớ quấy rầy hai người bọn cậu ân ái,có điều là tớ thấy khoé miệng cậu không có nốt ruồi của bà mai."
Người sau vỗ vào tay Lạc Nhan:"Tớ thật sự nghiêm túc,nếu hai người thành đôi,tớ lên diễn đàn của trường mở tầng couple cho cậu.Bỏ tiền ra thuê *thuỷ quân chuyên nghiệp,tuyệt đối đưa CP đang đứng đầu kia xuống dưới.
* Thủy quân: là loại người dùng mạng được trả tiền thuê nhằm comment khen hoặc chê một người nào đó ở các topic trên mạng xã hội.
Lạc Nhan biết rằng lúc trước một số học trưởng sau khi tốt nghiệp đã phát triển một trang web trên diễn đàn,rất nhiều học sinh Nhất Trung lên đó tung tin đồn bát quái,nhưng cô chưa bao giờ đăng nhập,lúc này cắn ống hút suy tư vài giây, tò mò hỏi:"Người đứng đầu——-"
Cô chưa nói hết lời,ngoài cửa đã có tiếng ầm ĩ,sau đó là vài tiếng đập cửa.
Cảnh Y Nhiên vỗ vỗ vai cô đứng dậy mở cửa.
Lạc Nhan khuấy nước trái cây,hút một ngụm lớn,sau đó lấy điện thoại ra tìm kiếm trên diễn đàn của trường.
Đang trong kì nghỉ hè, các bài đăng trên trang chủ được làm mới nhanh chóng,nhưng chỉ là một số cuộc trò chuyên bổ ích và bài đăng tư vấn cho học sinh mới.Cô vội vàng lướt qua màn hình liếc nhìn,nhướng mày—
[Thất bại rồi mắt của tôi đều bị mù,tôi vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà của mình]
[Trong thời gian huấn luyện quân sự,cần phải có miếng lót đệm nhỏ,nhất định phải có miếng đệm nhỏ!!]
[Các học tỉ cho em hỏi là *tám độ không gian dùng tốt hơn hay *Sofy dùng tốt hơn ạ,em là nam sinh]
*Tám độ không gian với Sofy là băng vệ sinh á mn =)))
Những chuyện như vậy.
Trong phòng nhiều người đi lại ồn ào,chủ yếu là con trai,chắn hơn phân nửa ánh sáng mặt trời trong phòng.Tầm mắt Lạc Nhan vẫn luôn ở trên đề tài diễn đàn,cũng không để ý chỗ trống bên trái có người ngồi.
Cảnh Y Nhiên đi tới phía sau cô,dựa lưng vào,hạ thấp giọng nói: "Thật đáng tiếc,Hứa Hành Niên có việc không đến được. "
Thuận lợi thoát được một kiếp nạn, Lạc Nhan trong lòng cảm thấy may mắn thở phào nhẹ nhõm,nhưng trên mặt lại thở dài cảm thán: "Vậy thật đúng là đáng tiếc,lại nói đến tớ cũng có chút nhớ cậu ta. "
Cô vừa dứt lời,bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc:" Cậu nhớ ai? "
Lạc Nhan: "? "
Cô nghi ngờ quay đầu lại.
Lục Hoài Sâm đang nghiêng mặt,đôi mắt hoa đào đầy nghi vấn.
Rất nhiều người,bàn ăn vây quanh chặt chẽ,khoảng cách gần đến mức chỉ cần cô giơ tay lên là có thể chạm vào cánh tay hắn.
Thức ăn còn chưa lên,trong phòng mấy nam sinh đều đang hút thuốc lá,tựa lưng vào ghế nói chuyện phiếm,cả phòng bị khói thuốc bao phủ.
Lạc Nhan bưng ấm trà giúp rót nước,bị khói thổi tới trước mặt nghẹn đến nhíu mày,nhưng rất nhanh liền ôn hoà lại.
Mà bên này Lục Hoài Sâm một cước đạp lên ghế Khâu Nhạc đang ngồi bên cạnh hắn,hất cằm: "Ra ngoài hút. "
Người kia mơ hồ,không hiểu rõ chuyện gì nhìn hắn một cái,vô tình nhìn thấy Lạc Nhan đang ngồi bên cạnh hắn,cậu ta hai mắt trợn to.
Cái thằng này dạo gần đây cũng quản nhiều việc không liên quan đến mình thì phải?
Cậu ta bĩu môi và chào hỏi người bên cạnh: "Đi đi,tất cả ai đang hút thuốc đi ra ngoài hút."
Cho đến khi bọn họ đi ra ngoài, không khí trong phòng mới tốt hơn một chút,một lúc sau các món ăn lần lượt được bưng ra, có rất nhiều món Lạc Nhan thích,như là thịt hấp bột,cá sóc, gạo nếp xíu mại.
Khi nhìn thấy thức ăn, Lạc Nhan theo bản năng dựng đũa,ánh mắt sáng lên.
Đám con trai chơi mạnh tay nhất, thậm chí còn úp thẳng đĩa giấy lên mặt mà xoa,chà xát,lông mày và mũi toàn bộ đều bị dính bánh kem.
Ngay cả Lạc Nhan cũng không thể tránh khỏi bị người ta bôi lên mặt,mấy sợi tóc dài trên vai cũng bị dính kem trắng loá.
Đám con trai đều uống quá chén,lững thững bước vào nhà vệ sinh ngoài hành lang để nôn thốc nôn tháo,vẫn còn một số định đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Bồn rửa mặt của nam và nữ được xếp thành hàng ngang bên ngoài nhà vệ sinh, tất cả mọi người đều vây quanh thực sự là rất đông đúc,Lạc Nhan suýt nữa bị người đàn ông say rượu trước mặt đẩy ra,loạng choạng mấy bước mới nắm vững được thành bồn.
Cô chiếm một không gian nhỏ,mở vòi nước rửa sạch vết dầu trên tay,sau đó đổ một lượng nước ra tay để rửa sạch lớp kem trên mặt.
Khi đang xoa nước rửa tay,đột nhiên một bàn tay với những khớp xương khéo léo duỗi ra chặn tay cô,trong nháy mắt dòng nước đang chảy trên da nhỏ đi rất nhiều.
Cô ngẩng mặt lên,đúng lúc bắt gặp đối phương đang mỉm cười.
Lục Hoài Sâm sinh ra đã rất đẹp trai,hắn nhìn qua trông giống như một kẻ cà lơ phất phơ,nhưng khắp người đều lộ ra một cảm giác thiếu niên sáng sủa sạch sẽ.
Phía sau một đám con trai đang nói chuyện ầm ĩ còn cợt nhả lôi kéo nhau,hắn đứng ở trước mặt cô,chặn cô khỏi những người đó.
Hai người dùng chung một cái vòi rửa tay có chút chen chúc,có vài lần không cẩn thận đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau,cũng không biết cảm xúc lạnh lẽo này là do nhiệt độ của nước hay là nhiệt độ của ngón tay.
Lục Hoài Sâm bị bôi kem nhiều hơn cô,thậm chí trên dây chuyền và cả sau gáy cũng có.
Lạc Nhan thoáng nhìn hắn trong gương nhíu mày,quay mặt lại,chỉ vào một chỗ sau tai nói:"Chỗ này rửa chưa sạch."
"Chỗ nào?" Hắn hơi nghiêng người nhìn mình trong gương,nhưng không thấy.
"Đây——" cô nhìn vào gương lẫn nữa,bắt gặp ánh mắt hắn.
"Cậu giúp tôi một chút?"
Cô vẩy vẩy nước từ đầu ngón tay,cúi đầu lập tức rút khăn ướt từ trong túi xách ra, xé túi ra,vươn tay chậm rãi lau sạch cho hắn.
Khăn ướt khi chạm vào rất lạnh,động tác của cô rất nhẹ nhàng và mềm mại,Lục Hoài Sâm hơi cúi xuống,dùng lòng bàn tay chống lên bồn rửa,nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô trong gương.
Bầu không khí có chút mập mờ.
Sau khi cẩn thận lau hết kem,Lạc Nhan ném khăn ướt sang thùng rác bên cạnh,giọng điệu dịu dàng:"Cậu tự rửa lại lần nữa đi."
Anh gật đầu,cúi đầu xuống,vẩy một ít nước vào sau tai.
Lạc Nhan lại lấy khăn giấy ra chậm rãi lau khô đầu ngón tay,ngước mắt lên định đưa cho hắn vài tờ,phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình,lông mày hơi nhếch lên.
Mái tóc của hắn hơi ướt,những giọt nước trượt dọc theo khôn mặt,các đường nét trên khuôn mặt thâm thuý dưới ánh sáng lại càng thêm hoàn mỹ.
Lạc Nhan nhìn thấy trong nháy mắt liền thất thần,suýt nữa quên rút khăn giấy đưa cho hắn,cho đến khi hắn lên tiếng,phá vỡ mọi suy nghĩ của cô—