Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi

Chương 12



Editor: Đông

Beta: OL

Cảnh Tiêu tỉnh giấc lần thứ hai, ngồi trên giường, ký túc xá vắng tanh.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, mơ hồ nhớ lại cách đây không lâu Hallie đã chạy tới đánh thức cô, dường như nói muốn lấy điện thoại để chơi trò chơi, cô đã mơ màng ngồi dậy và mở một trò chơi nhỏ cho Hallie rồi lại nằm xuống.

Sờ dưới gối đầu và túi áo, không thấy có điện thoại, có vẻ như là Hallie đã cầm đi.

Cảm giác sau khi uống rượu thật khó chịu.

Lý Thiếu Phi đưa cô và Hallie về trụ sở, cô thấy trên xe có chút rượu liền thuận tay mang xuống. Đến tối, khi Hallie ngủ say, cô không thấy buồn ngủ nên ra ngoài rồi tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống và bắt đầu uống rượu, cũng không chú ý nồng độ cồn, uống có hơi nhiều.

Bây giờ nhớ lại tối qua, vì sao lại uống, cô cũng không thể nói rõ, có lẽ là không thể đưa ra quyết định trở về nước, trong lòng phiền muộn. Cũng không nhớ rõ là ai đã đưa cô về, chợt trong đầu có chút ấn tượng, cô muốn cởi quần áo nhưng đối phương lại không cho.

Nhìn lại cúc áo trên người vẫn chỉnh tề, thậm chí còn cài thêm một nút.

Cảnh Tiêu nhớ lại một hồi, cố gắng nghĩ hết những gì có thể nghĩ ra, nhớ không nổi thì vò đầu bứt tai. Ngồi một lúc, cô rời giường, tùy tiện buộc tóc lại rồi đi rửa mặt.

Thời tiết hôm nay khá tốt, trời xanh mây trắng, gió thổi từng cơn, cảm giác rất dễ chịu.

Nhưng Cảnh Tiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô híp mắt nhìn trời rồi lại cúi đầu đi, chưa được vài bước lập tức đâm vào ngực Trì Thanh Hành. Cô vội lui lại, khom lưng xin lỗi, cũng không để ý là ai mà đã đi vòng qua.

Đầu vẫn còn mơ màng, cô rất cần một gáo nước lạnh để tỉnh táo.

Hai tay Trì Thanh Hành chống tay lên hông, rũ mắt cười nhẹ, quay đầu lại thấy cô đang đi về hướng ngược lại. Cánh tay dài của anh giơ lên, những ngón tay thon dài đặt trên đầu Cảnh Tiêu, xoay người cô lại rồi nói: “Ở bên này.”

Cảnh Tiêu lắc lắc đầu, nhìn phía trước, ồ một tiếng rồi cảm ơn Trì Thanh Hành. Trì Thanh Hành có chút dở khóc dở cười, thả tay trên đầu cô xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo đi.

Cảnh Tiêu vặn vòi nước, liên tục tạt hai vốc nước lạnh lên mặt, tinh thần mới tỉnh táo hơn một chút.

Trì Thanh Hành dựa vào bệ đá bên cạnh, hỏi cô: “Đã ổn hơn chưa?”

Cảnh Tiêu dừng lại, tắt vòi nước, từ từ ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Hành. Tóc hai bên thái dương cô đều ướt, dính sát vào sườn mặt, bọt nước đọng lại theo làn da mịn màng của cô chậm rãi trượt xuống, có vài giọt lăn xuống cổ áo rồi biến mất.

Trì Thanh Hành thấy vậy, hầu kết khẽ lăn, không chờ cô nói chuyện mà đưa cho cô tờ giấy: “Lau nước trên mặt đi.”

“Ồ.” Cảnh Tiêu trả lời, cầm lấy giấy lau khô mặt.

“Lần sau uống rượu đừng ngồi một mình, ở đây đều là đàn ông, em lại tùy tiện ôm người khác thì sao?” Trì Thanh Hành nói.

“Đâu có tùy tiện.” Cảnh Tiêu bĩu môi, nhỏ giọng phản bác.

Trì Thanh Hành mím môi cười, xoa đầu cô nói: “Còn nhớ tối qua em đã làm gì không, chẳng hạn như muốn cởi quần áo….”

Cảnh Tiêu sửng sốt, xác định người không cho cô cởi chính là Trì Thanh Hành, lập tức cắn môi không nói lời nào.

“Anh không có ý muốn dạy bảo em” Trì Thanh Hành nói: “Chỉ là lần sau nhớ cài nút áo khoác. Dù sao ở đây chủ yếu là đàn ông, đừng để người ta nhìn thấy, lúc đó sẽ rất phiền toái.”

Cảnh Tiêu vò góc áo khoác rồi kéo kéo, cô thích chỉ mặc một chiếc áo dây bên trong, mong là tối qua cô không làm chuyện gì khác người.

Cô nghĩ nghĩ một chút, lập tức lắc đầu phủ nhận, Trì Thanh Hành trước nay luôn coi cô là con gái của thầy, hẳn sẽ không nghĩ nhiều về chuyện đó.

“Em đi trước.”

Cảnh Tiêu nhấc chân định rời đi, Trì Thanh Hành kéo cô lại: “Đi đâu?”

“Thay quần áo, ăn sáng.” Cảnh Tiêu thành thật trả lời.

“Ngoan lắm.” Trì Thanh Hành mỉm cười: “Bây giờ đã là buổi trưa, nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu ăn cơm trưa, chúng ta cùng đi, anh ở đây chờ em, hửm?”

Cảnh Tiêu cảm thấy từ chối cũng không tốt lắm, gật đầu rồi quay trở về.

Trì Thanh Hành đứng thẳng dậy, giữ chặt cánh tay cô, lấy di động ra mở WeChat và đưa cô, nói: “Thêm WeChat đã, cả số điện thoại. Nếu không anh cũng không có cách liên lạc với em.”

Cảnh Tiêu nhìn sang Trì Thanh Hành, nghĩ một chút rồi nhập cả ID WeChat cùng số điện thoại di động, làm xong thì trả lại cho Trì Thanh Hành, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Đợi khoảng mười lăm phút, Cảnh Tiêu đi đến chỗ anh, cô đã thay bộ quần áo khác, áo hoodie cùng quần đùi, cột tóc đuôi ngựa cao, trông rất có hơi thở thanh xuân.

“Đi thôi.” Cảnh Tiêu gọi anh.

Trì Thanh Hành nhìn Cảnh Tiêu một hồi, hơi híp mắt rồi nắm tay cô, hơi ấm truyền lan tới lồng ngực. Trái tim Cảnh Tiêu khẽ rung rinh, cô ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Hành, không rút ra tay cũng không nói chuyện.

“Gọi anh giống như trước kia đi, đã rất lâu anh không được nghe.” Trì Thanh Hành nói.

Cảnh Tiêu rũ mắt, lông mi dài cong vút khẽ chớp, một lúc sau, cô mới nói: “Không gọi.”

Trì Thanh Hành: “……”

Không lâu nữa là đến giờ cơm trưa, Trì Thanh Hành thấy Cảnh Tiêu đặt đồ ăn trước mặt Hallie rồi mặc kệ, tự mình ngồi xuống ăn, Hallie cũng không nháo, ăn cơm rất yên tĩnh.

Ra khỏi nhà ăn, Trì Thanh Hành bị gọi vào phòng họp. Cảnh Tiêu dẫn Hallie đi dạo nửa tiếng, đến khi Hallie buồn ngủ, cô ôm cô bé về ký túc xá.

Mấy ngày nay trạm y tế đã không còn bận rộn, một số người bị thương đã được đưa về nhà ở thị trấn Bande, số còn lại cơ bản đều là người Trung Quốc, còn thiếu một bộ phận phẫu thuật trong thời gian người dân địa phương hồi phục.

Cảnh Tiêu mới vừa thay thuốc xong cho một bệnh nhân bị thương, Triệu Chấn không biết từ đâu đến, bảo cô đến một chỗ ít người để nói chuyện.

“A Tiêu, anh hỏi nhẹ em một vấn đề, em nhất định phải thành thật trả lời.” Triệu Chấn thấp giọng nói với Cảnh Tiêu.

Vẻ mặt Cảnh Tiêu nghi ngờ, hai tay đút trong túi quần, mũi chân trái đá đá mấy hòn đá nhỏ: “Anh hỏi đi.”

“Chính là, cái đó…” Triệu Chấn xoa xoa lòng bàn tay, tự hỏi chính mình sao lại thấy căng thẳng, bình tĩnh lại một chút, Triệu Chấn tiếp tục nói: “Em thích A Hành sao?”

Cảnh Tiêu hơi khựng lại nhìn Triệu Chấn: “Là loại thích nào?”

“Chính là thích giữa đàn ông và phụ nữ, giống như anh và vợ anh vậy.” Triệu Chấn nói.

“À, em không thích”. Sắc mặt Cảnh Tiêu hờ hững: “Anh hỏi chuyện này để làm gì?”

Triệu Chấn hơi mở to mắt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười rộ lên: “Không có gì, không thích thì tốt, anh cũng cảm thấy nhất định là không thích. Dù sao hai người cũng như người thân của nhau, hơn nữa em với Lương Hoàng lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Người lớn bọn anh đều thấy rõ, anh với A Hành đều cảm thấy rất đáng tiếc khi em ra nước ngoài.”

Cảnh Tiêu không để ý, cười cười: “Đáng tiếc gì chứ.”

“Tiếc vì một đoạn nhân duyên bị bỏ lỡ không thành. Cũng đều do A Hành, nếu không phải vì cậu ta, em cùng Lương Hoàng đã sớm ở bên nhau rồi.” Triệu Chấn nói: “Không biết em có biết không, Lương Hoàng bây giờ đang ở trong quân đội. Lúc trước em xuất ngoại, cậu ta không biết, lập vô tư báo danh tham gia quân ngũ. Ai ngờ em đột nhiên đi, anh hỏi A Hành, cậu ta một chữ cũng không nói, em nói xem có tức chết hay không?”

“Anh Chấn, anh cũng đừng lo lắng những chuyện này, đều đã qua lâu rồi.” Cảnh Tiêu nhún vai: “Được rồi, em có việc bận phải đi.”

“Ok, đi đi.” Triệu Chấn vẫy vẫy tay: “Mệt mỏi thì nhớ nghỉ ngơi, đừng để bận rộn quá, anh không yên tâm!”

Cảnh Tiêu đáp lại anh ấy một tiếng rồi đi.

Đợi đám người đi xa, Triệu Chấn rút bút ghi âm trong túi quần ra, vui vẻ chạy tới phòng họp giao ban tìm Trì Thanh Hành.

Trì Thanh Hành đã ở trong phòng giao ban nửa buổi chiều, máy tính mở ra nhưng anh không chú ý, chỉ nhìn chằm chằm giao diện Wechat trên di động, suy nghĩ Cảnh Tiêu khi nào mới đồng ý thêm bạn tốt. Anh vẫn luôn chờ nhưng chờ đã lâu rồi cũng chưa thấy có thông báo.

Lúc này Triệu Chấn đẩy cửa ra, vui vẻ đi đến trước mặt Trì Thanh Hành: “Cho cậu nghe cái này.”

“Cái gì?” Trì Thanh Hành chống cằm, bình tĩnh hỏi.

“Cậu tự nghe đi.” Triệu Chấn nói, mở bút ghi âm.

Trì Thanh Hành nghe được chữ “không thích” đó thì sửng sốt, ngước mắt nhìn chằm chằm Triệu Chấn, giọng điệu không quá kiên nhẫn: “Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm đúng không, ai cho cậu đi tìm Tiêu Tiêu?!”

“Tôi đây không phải vì muốn tốt cho hai người sao.” Triệu Chấn nói và tắt bút ghi âm đi: “Chính cậu cũng nghe được, A Tiêu không thích cậu, cậu cũng đừng tự tham gia, đỡ cho đến lúc đó kết quả không tốt, tôi lại phải an ủi cậu.”

“Ai mẹ nó muốn cậu an ủi?!” Trì Thanh Hành liếc anh ấy, lạnh giọng nói: “Vác nặng chạy 5km, ngay bây giờ, mau biến khỏi đây!”

“Này, không phải đâu A Hành, cậu hành hạ anh em như vậy sao?!” Lông mày Triệu Chấn xoắn lại thành một túm: “Tôi thay cậu đi thăm dò tình hình “địch”, không công lao thì cũng có khổ lao chứ.”

“Có đi hay không?” Trì Thanh Hành xụ mặt: “Hay cậu muốn tôi gọi mấy người Lý Đam tới, lái xe phát loa cho cậu rèn luyện một hồi?”

“Tôi đi! Lập tức đi!” Triệu Chấn chạy không còn bóng dáng.

Bút ghi âm nằm trên mặt bàn, ngoài cửa sổ sáng chói, bóng người bị ánh nắng kéo dài.

Anh lấy ghi âm, nghe lại toàn bộ một lần nữa.

Phòng họp im ắng không tiếng động, ánh nắng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ.

Trì Thanh Hành dựa vào lưng ghế, trong đầu như có một quả cầu lông không ngừng cọ qua cọ lại, càng lúc càng nặng, nhưng lại có một chuỗi thanh âm mềm mại của cô gái quanh quẩn bên tai, không ngừng nghỉ.

“Anh Hành, em thích anh, thật sự rất thích, em không dám nói với anh, em sợ anh sẽ xem em còn là trẻ con nhưng em đã không còn là đứa bé nữa.”

“Anh biết.” Anh nói.

“Vậy em có thể hôn anh không?”

“Đừng nháo.”

“Em cứ muốn nháo……”

——

Lúc trước Cảnh Tiêu khăng khăng muốn rời đi, anh không thể giữ được, cảm giác rất có lỗi với cô, nhưng anh lại không có cách nào bù đắp. Vì vậy anh đã giấu nhẹm ký ức này trong suốt bốn năm, cũng áy náy bốn năm, hiện tại vất vả lắm mới gặp lại, anh không thể lại dẫm lên vết xe đổ năm đó.

Hơn nữa, lúc Cảnh Thành hy sinh bản thân, tính tình cô cũng trở nên nhạy cảm hơn, dù bao nhiêu năm trôi qua, đoạn ký ức đó vẫn sẽ luôn đi theo cô, bây giờ lại bị Triệu Chấn động tới, không biết cô sẽ có suy nghĩ gì.

Triệu Chấn là một trở ngại.

Anh thật sự không thể làm anh em tốt nữa.

Càng nghĩ càng thấy không ổn, Trì Thanh Hành đứng lên rồi đi xuống lầu.