Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 59-2



Nghe xong lời này, mọi người ở đây đều có chút sờ không được đầu óc.

Ở trong cái hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ, thật sự khó có thể tưởng tượng được người nào đó thành niên trước liền thực hiện cái gọi là "độc lập kinh tế".

Mà Văn Dục Phong cũng không cần bọn họ có thể hiểu.

Lễ phép trả lời vấn đề xong, hắn liền lập tức vòng qua đến ghế lái.

Cách cửa xe, âm thanh bên ngoài mơ hồ thu vào trong tai, thần sắc Tần Tình có chút phức tạp cùng rối rắm.

Tần Tình xác thực tưởng tượng không ra, người này cùng với tất cả mọi người hoàn toàn khác nhau, thẩm chí thời gian khi là một dứa trẻ hoặc là thiếu niên, đều là chính bản thân một mình bước tiếp.

Ngay lúc này, cửa xe bên ghế lái mở ra, Văn Dục Phong ngồi vào ghế.

Trước khi cửa xe đóng lại, âm thanh của lớp trưởng Tề Miểu truyền tới rõ ràng ——

"Phương hướng mọi người cơ bản ngược lại, liền gọi một chiếc xe đi, tiền liên hoan còn thừa, tớ tới tổng kết lại."

Vừa dứt lời, cửa xe khép lại, âm thanh đều bị chặn ở bên ngoài.

Tần Tình ngây ngốc tại chỗ.

Chiếc xe màu xanh SUV chạy ra ngoài, khác biệt với bên ngoài, trong xe một mảnh an tĩnh.

Mới đầu Văn Dục Phong không chú ý, chạy được một đoạn, hắn mới suy tư mà nhìn về phía ghế phụ.

Cô gái nhỏ ngồi chỗ đó vẫn còn bộ dáng rối rắm.

"Suy nghĩ cái gì?"

Ánh mắt Văn Dục Phong nhìn phía xa xa, hỏi.

"......"

Tần Tình cũng không có lập tức trả lời.

Tần Tình hơi chần chừ mà di chuyển tầm mắt, nhìn nam sinh trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

Gương mặt cô gái nhỏ tựa hồ hơi phiếm đỏ.

"Tờ tiền giấy 20 tệ kia....... Có liên quan tới em sao?"

"........"

Thân hình Văn Dục Phong hơi cứng lại một chút.

Thời gian trong xe tựa như bị kéo dài, mỗi một giây đều trở nên thong thả mà gần như im lặng.

Tần Tình cảm thấy không khí lúc này có chút hít thở không thông, một giây sau nam sinh ngồi ở ghế lái rốt cuộc cũng có phản ứng.

Văn Dục Phong bật cười nhẹ.

"Thời điểm lái xe, em không nên hỏi anh loại vấn đề này."

Tần Tình ngẩn ra: "Vì cái gì?"

"Không chừng tài xế bị phân tâm, dễ dàng phát sinh sự cố giao thông."

"..... Úc."

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáp ứng.

Tần Tình quay người lại: "Lần sau sẽ không."

Văn Dục Phong cảm thấy mình bị câu nói "Lần sau" lấy lòng.

Vì thế môi hắn không thể kìm được mà càng cong lên.

"Em nghĩ vậy không sai."

"........."

Tần Tình đảo mắt nhìn hắn.

"Xác thật thời điểm gặp nhau lần đầu tiên, em cho anh tiền 'bắt xe'."

Nghe thấy đáp án mà mình dự kiến được, Tần Tình đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên. Áp không được độ ấm, Tần Tình càng thêm ảo não vì mình không nên ở trong một không gian như vậy đi hỏi loại vấn đề này.

Nhưng rất nhanh Tần Tình liền dời đi lực chú ý của hai người.

"Ân, mọi tờ tiền giấy đều giống nhau, nói không chừng anh không cần thận đã thay đổi thành một tờ khác......... Vẫn nên đổi một cái khác ở trong ví tiền đi, ví dụ như bùa bình an gì đó."

"......" Văn Dục Phong không nói tiếp, chuyển tầm mắt sang.

Tựa hồ nhìn ra cô gái nhỏ hơi quẫn bách, hắn bật cười nhẹ: "Sẽ không sai."

Tần Tình: "Nói không chừng sao....."

"BT78444703."

Văn Dục Phong đột nhiên báo ra một chuỗi tự phù.

Tần Tình khó hiểu: "Cái gì?"

"Con số đánh trên tờ tiền kia."

Văn Dục Phong nhìn ra phía xa, khóe môi cong lên, đáy mắt có ba phần ý cười ——

"Nhìn quá nhiều lần, không cẩn thận liền thuộc."

Tần Tình yên lặng mà xoay người trở về.

Một đường kế tiếp, cô cũng không nói gì nữa.

Chỉ lo thổi thổi mình để gương mặt mình có thể hạ nhiệt độ.

.........................