Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 83-2: (2)



"Anh sẽ không coi nó như đang làm bài tập về nhà đi?"

"Có đấy. Trước khi thi đại học anh còn không có nghiêm túc ghi chép như vậy."

".........."

Rốt cuộc Tần Tình cũng nghĩ được thông suốt —— khi cô còn đang ở trong thư viện trường chuẩn bị tài liệu để bảo bệ khóa luận, vẫn luôn không rõ anh ấy cứ tập trung tinh thần sửa sang tài liệu gì trên điện thoại, còn hoang mang một khoảng thời gian..........Bây giờ sự thật mới phơi bày.

Ngẫm lại anh ấy có bao nhiêu nghiêm túc nghiên cứu làm thế nào để vượt qua được những sự cấm cản trong nhà, trong khoảng thời gian ngắn phí bao nhiêu tâm tư cùng lo lắng, Tần Tình cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Chỉ là nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của anh ấy, Tần Tình chỉ có thể đem những cảm xúc đó đè nén xuống ——

"Ba em cũng có hút thuốc và uống rượu, bất quá không phải là sở thích. Về phương diện thói quen sinh hoạt, sự tự chủ của ông ấy rất mạnh."

Không đợi Văn Dục Phong gật đầu, Tần Tình cau mày bổ sung: "Nhưng mà mẹ em đối với chuyện hút thuốc........... có chút bài xích."

Văn Dục Phong không nói tiếp, nhíu mày nhìn ghi chú trong tay.

Tần Tình nhăn mày: "Nếu mẹ em hỏi tới, anh nói chính mình không đụng tới thuốc lá."

Văn Dục Phong ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy biểu tình rối rắm của Tần Tình, ánh mắt anh chợt lóe lên.

Sau một lúc lâu, anh nhìn lại lần nữa rồi trả lời.

"Vậy dì thích......."

..............................

Trước buổi tối đã định được thời gian Văn Dục Phong chính thức đến nhà chào hỏi, mặc dù Tần Tình đã làm công tác cho bản thân bớt căng thẳng, nhưng vẫn bị mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô ra khỏi phòng ngủ với đôi mắt mang quầng thâm nhợt nhạt, làm bà nội Tần đang chuẩn bị bữa sáng hoảng sợ ——

"Ai da Điềm Điềm của bà, tối hôm qua cháu không ngủ sao?"

"........." Tần Tình thở dài: "Con có ngủ, nhưng ngủ không ngon."

Bà nội Tần nghe vậy, thấp giọng đi tới: "Lo lắng cho Tiểu Dục hả?''

Tần Tình do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu.

Bà nội Tần vỗ vỗ vào vai nhỏ của cháu gái ngoan nhà mình, cười tủm tỉm: "Tin tưởng cậu ấy, Tiểu Dục sẽ không có vấn đề gì."

Tuy rằng lời an ủi không có tác động đáng kể, nhưng tâm tình của Tần Tình xác thực tốt lên không ít.

Trên gương mặt Tần Tình xuất hiện nụ cười, vén tay áo chuẩn bị đi qua hỗ trợ, liền nghe thấy bà nội Tần đang quay lưng lại với mình nói tiếp nửa câu sau ——

"Theo bà thấy, con lo lắng cho Tiểu Dục, không bằng lo lắng cho chính bản thân con đi."

Tần Tình: ".........."

Bà nội Tần bên kia còn nói tiếp: " Nhưng đừng để Tiểu Dục ở phía trước chắn, con ở phía sau cho người ta chọc lỗ thủng a."

".....Bà nội, nếu chỉ có thể chọn một đứa cháu, giữa con và Văn Dục Phong thì bà chọn ai? —— Văn Dục Phong đúng không?"

Bà nội Tần nghe vậy liền nghiêm túc tự hỏi, sau đó vẫy vẫy tay: "Vẫn là chọn Điềm Điềm của bà thôi."

Tần Tình còn chưa kịp vui vẻ liền nghe thấy bà nội Tần bổ sung thêm một câu ——

" Dù sao có Điềm Điềm của chúng ta ở đây, khẳng định Tiểu Dục sẽ bị bắt lại."

Tần Tình: ".........."

Bên này bà nội Tần cùng Tần Tình bận việc ở phòng bếp không lâu, Tần Kinh Quốc và Lê Tĩnh Hà đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng đã quay về.

Tần Tình như thế nào lại cảm thấy hai vị này ở bên ngoài "mưu đồ bí mật" nghĩ ra đối sách gì đó.

Vì thế, trước bữa sáng phong phú mỹ vị Tần Tình ăn nhưng không cảm nhận được mùi vị gì.

Sau khi dùng bữa sáng xong, bốn người còn chưa trở về phòng, tất cả đều ngồi ngay ngắn ở trên sô pha phòng khách.

Không khí quỷ dị trầm mặc giằng co được một lúc, Lê Tĩnh Hà rốt cuộc cũng không nhịn được nhìn về phía bà nội Tần ——

"Mẹ, sáng hôm nay mẹ không ra ngoài sao?"

Bà nội Tần cười tủm tỉm, làm như nghe không hiểu: "Trong nhà có khách đến, đương nhiên là không ra ngoài. Trước đó vài ngày mẹ đã nói với bọn họ rồi."

"......."

Lê Tĩnh Hà cùng Tần Kinh Quốc bất đắc dĩ nhìn nhau một cái.

Bà nội Tần trộm cho Tần Tình một cái động tác chiến thắng.

Tần Tình cố gắng nhịn cười.

Bốn người đều có suy nghĩ của riêng mình, chờ tới đúng 9 giờ chuông cửa liền vang lên.

Khi tiếng chuông vang lên, tim Tần Tình bị lỡ một nhịp.

——