Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn

Chương 31: Mất hết mặt mũi



"Tôi đi..." Tôn Khai Ninh kéo góc áo Hứa Dạng Thành, ý là thấy được không?! Trước đây chưa từng được chứng kiến, chuyện Alpha thể hiện tình cảm với Omega ở nơi công cộng thì mọi người thấy nhiều rồi nhưng đa số mối quan hệ đều được giải quyết bằng tiền và những Alpha bình thường cũng không đạt được tới mức này, cũng không thể thao túng lượng tin tức tố khổng lồ đến như thế chứ đừng nói là hoá thành thực thể.

Tuyết tùng bao phủ hương dâu, rất nhanh đã mang lại cảm giác sảng khoái.

Tần Văn có chút choáng ngợp, dù sao cậu cũng là người chinh chiến lâu năm trong giới kinh doanh, gặp chuyện phải bình tĩnh đã khắc sâu vào trong xương cốt. Tần Văn giơ tay chạm vào hoa hồng băng, thật lạnh, ẩn chứa một tia sắc bén, có điều Tần Văn đã quen rồi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Trì Hàn, ánh mắt có chút ngượng ngùng, cuối cùng gật đầu: "Đẹp"

Trì Hàn khẽ nâng cằm, khuôn mặt luôn không có biểu cảm gì lại lộ ra chút đắc ý.

Trì Hàn chậm rãi đi về phía Tần Văn, băng giá bay đi, hắn trên cao nhìn xuống đám người Omega đang run bần bật. Nói thật là hắn muốn dùng búa đập bọn họ lắm, đối với Trì Hàn thì đám người này không khác gì sâu bọ, ngày thường lắc lư hai cái xung quanh hắn cũng lười để ý, nhưng bọn họ đã cắn Tần Văn thì lại là chuyện khác. Hắn cũng biết một Alpha nhằm vào Omega là một chuyện mất mặt tới mức nào, nếu làm sai hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả, những sinh vật yếu ớt không phải là một lá chắn.

Cảm giác được hơi thở tuyết tùng trong không khí đột nhiên căng thẳng, sắc bén tới mức khó có thể che giấu được, Tần Văn lập tức tiến lên nắm tay Trì Hàn "Bọn họ đều là Omega"

Trì Hàn gật đầu "Tôi biết"

"Em đói bụng" Tần Văn thấp giọng "Có gì ăn không?"

Trì Hàn nhìn chằm chằm cậu vài giây sau đó thoả hiệp mà thở dài "Đi thôi"

Hiện giờ "Luật bảo hộ Omega" càng ngày càng hoàn thiện, quy định dành cho Alpha cấp cao ngày càng nhiều. Từng có trường hợp Alpha cấp cao làm Omega bị thương, Omega thật sự không có sức phản kháng. Trì Hàn có địa vị cao, nếu hôm nay dùng tin tức tố công kích bị truyền ra ngoài sẽ gây chấn động xã hội. Hắn không thèm để ý nhưng Tần Văn thì có.

Tần Văn ngồi ăn ở trong góc, giờ cậu đã bình tĩnh lại nên khẩu vị cũng không tệ.

Diệp Thiên Linh thừa dịp Trì Hàn đi nói lời chào với Tôn Nguy Nhiên liền nhảy tới bên người Tần Văn "Nam... Khụ khụ, chào Tần tiên sinh"

Tần Văn gần như mắc nghẹn, cậu nuốt đồ ăn trong miệng rồi nhẹ giọng nói "Chào Diệp tiểu thư"

"Gọi tôi Tiểu Diệp là được" Diệp Thiên Linh nghĩ dù sao cũng không chiếm được nam thần nên cô chỉ đơn giản là muốn nhìn cho đã con mắt, có thể YY được ngày nào hay ngày đó.

Thành thật mà nói, Tần Văn coi Diệp Thiên Linh như một sự tồn tại không thể vượt qua khi nhìn thấy thông tin khiến cậu mất kiểm soát vào ngày hôm đó. Dù sao người phụ nữ trong bức ảnh cũng có một đôi mắt rất sáng rất đẹp, điều đó làm cậu tự biết xấu hổ, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, vẻ thân thiện của Diệp Thiên Linh hiện rõ trên mặt, cậu còn rất thích tính cách này của Diệp Thiên Linh "Diệp tiểu thư đang chán sao?" Tần Văn đưa món tráng miệng vị xoài đang cầm trong tay cho cô.

Diệp Thiên Linh không hứng thú với xoài nhưng là đồ nam thần đưa nhất định phải ăn! Cô nhận lấy xong liền đưa một miếng vào trong miệng, quai hàm phồng lên tiếp tục nhìn Tần Văn cười ngây ngô.

Tần Văn "......." Có chút đáng yêu.

Trì Hàn vừa nói chuyện với Tôn Nguy Nhiên vừa thường xuyên nhìn qua bên này, thật vất vả mới tiễn được Tôn Nguy Nhiên đi liền lập tức quay người trở về, Diệp Thiên Linh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi "Mau! Nam thần nhanh lên nào!" Cô run run cầm di động để Tần Văn quét mã Wechat thêm bạn tốt "Ôn thần tới là không thêm được đâu!"

"Tích tích ____" Tần Văn quét mã thành công, Diệp Thiên Linh lập tức cầm váy nhỏ chạy trốn thật xa, không bị Trì Hàn bắt mà còn rảnh quay đầu nhìn Tần Văn một cái, ý là "Nhất định phải thêm nha!"

Tần Văn bật cười bấm vào ứng dụng đồng ý kết bạn.

Trì Hàn cách xa 1 mét liền thấy được màn hình điện thoại, hắn nhíu mày: "Người phụ nữ điên rồ đó thì thêm làm cái gì?"

"Em cảm thấy..." Tần Văn nghiêm túc suy nghĩ một chút "Em với Diệp tiểu thư có thể làm bạn"

Trái tim Trì Hàn khẽ động đậy, Omega nói trắng ra chính là sinh vật hoà đồng, ai mà không có mấy quan hệ đặc biệt tốt? Nhưng Tần Văn vẫn luôn một mình, lại nhìn Diệp Thiên Linh... Trì Hàn vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, như là không thấy được dung mạo xinh đẹp của người khác, tóm lại là không thèm, quên đi, Diệp Thiên Linh là người thông minh, hắn đã cảnh cáo rồi cũng không thể đâm đầu vào họng súng nữa nhỉ?

Lối vào đại sảnh náo nhiệt, lại có người đi vào, Tôn Khai Ninh xoay người nhìn thoáng qua thấy đều là gương mặt quen thuộc cũng không để ý nữa. Anh thích náo nhiệt nhưng những người hôm nay tới không phải ai anh cũng quen, dù sao đám người kéo bè kéo cánh cũng muốn đạt được chút lợi ích, Tôn Khai Ninh cũng mặc kệ bọn họ làm gì thì làm.

Tần Văn cũng chú ý nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn một chút rồi thôi.

Trì Hàn lập tức nhận thấy Tần Thư trong đám người đang tới.

Tần Thư dựa vào quan hệ mới có thể tới đây, nói trắng ra thì người cho nó ngon ngọt kia cũng chưa chắc có thể nói chuyện được với Tôn Khai Ninh, chẳng qua là có cửa nên khoe khoang ra ngoài thôi. Tần Thư coi như là bò lên được bậc thang cao hơn. Tần Văn đi rồi, Tần Diệu Thịnh bận đến mức chân không chạm đất, tính tình càng ngày càng cáu kỉnh. Mấy năm nay Tần Thư ăn chơi lêu lổng không lo học hành, bình thường thì nghênh ngang, tự cho là mình chắc chắn phân hoá thành Alpha, nghiền nát Tần Văn là chuyện quá dễ dàng. Đến lúc Tần Diệu Thịnh cần đến nó thì mới phát hiện trong não chẳng có gì, mấy ngày nay nó bị Tần Diệu Thịnh mắng chửi liên tục. (Truyện được edit bởi Vy đang học sử 🫠)

Tần Thư làm gì chịu nỗi uỷ khuất như vậy, muốn tạo ra chút thành tích cho ba xem liền lôi kéo một đường, cuối cùng lại tới đây.

"Uống đi em'' Trì Hàn lại rót thêm một ly nước trái cây cho Tần Văn.

Tần Thư mặc tây trang đi giày da, bước đi cũng vô tình mang theo cảm giác kiêu ngạo, nhưng nó cũng sớm nhận ra rằng kiêu ngạo này cũng chỉ là vô dụng thôi. Nó chỉ là Alpha chưa phân hoá, cho dù là trong mắt Alpha hay Omega thì cũng chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

"Khốn khiếp! Dám coi thường mình" Tần Thư âm thầm mắng sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tần Văn.

Loại mùi vị phức tạp này đúng là khó nói, nhưng sau một cơn ù tai ngắn ngủi thì sự ghen ghét cùng với khó tin dữ dội và tràn ngập che lấp cả bầu trời.

Tần Thư biết chuyện Tần Văn đã đồng ý với ba việc hoàn thành một dự án rồi sẽ rời khỏi nhà họ Tần. Đúng là ngu xuẩn, một Omega rời khỏi sự chở che của Tần gia thì có thể làm gì? Loại Alpha như Trì Hàn nói vứt bỏ thì vứt bỏ anh ta, hóng chuyện là được rồi. Thế mà bây giờ nhìn Tần Văn được Trì Hàn đối xử cẩn thận, Tần Thư hận không thể tiến lên xé nát sự bình thản đó, Tần Văn xứng sao?!

"Nhìn gì đấy?" Người đi cùng Tần Thư vỗ vai sau đó nhìn theo tầm mắt nó "Vị kia... hình như là anh trai cậu?"

"Ừ" Tần Thư chưa bao giờ thừa nhận Omega như Tần Văn là anh nó thế mà không biết sao bây giờ lại đột nhiên đồng ý.

"Woah, anh cậu thật lợi hại, chú của tôi cũng không dám ngồi khu đó, aiz, cậu đi lên đó nói vài câu với anh cậu đi, dù sao cũng là anh em" Người bạn kia lập tức xúi giục.

Tần Thư lại như đinh đóng cột, không hiểu sao vẫn chưa rời đi trong sự xấu hổ và tức giận, ngược lại vẫn luôn oán hận mà nhìn chằm chằm Tần Văn. Nó ở đây, Tần Văn không biết lại chào đón sao?

Nó thật sự bị Tần Diệu Thịnh chiều đến vô pháp vô thiên, luôn cho rằng nó có thể tùy ý bắt nạt Tần Văn.

Chẳng bao lâu thì bạn của người kia cũng tới, họ Tiền, nhà giàu giống Tần gia, tuy giàu nhưng khó thành danh.

Ánh mắt Tiền Trường Ngộ âm trầm, ngay cả lúc cười cũng mang theo cảm giác tính kế khó chịu, y hiện tại đã 25 tuổi, là Alpha có cấp độ tin tức tố tạm được. Tiền Trường Ngộ liếc mắt nhìn Tần Văn sau đó cười với Tần Thư: "Đều là người một nhà, dù anh và bố cậu cãi nhau đến đâu cũng không ảnh hưởng đến cậu, ra đó chào hỏi một chút thể hiện tâm ý nào". Giọng y tuy dịu dàng nhưng thực ra lại che giấu một loại cưỡng bách. Thấy Tần Thư vẫn không nhúc nhích, Tiền Trường Ngộ có chút nóng nảy, đồng thời dụ dỗ nói: "Mấy hôm nữa có bữa tiệc, tôi đưa cậu đi gặp vài người lợi hại"

Tần Thư lập tức động tâm, hơn nữa Tần Văn vốn là con chó của nhà họ Tần, còn có thể cắn chủ nhân sao?

Tần Thư mê mẩn đi về phía trước, hướng đến Tần Văn, Trì Hàn khẽ đảo mắt, một mũi băng sắc bén trong nháy mắt vụt ra thẳng đến cổ họng Tần Thư.

"A!" Tần Thư hét lên chói tai.

Bốn phía dần dần an tĩnh lại.

Trì Hàn nắm lấy tay Tần Văn ý bảo cậu đừng nhúc nhích, sau đó quay đầu nhìn Tần Thư, mặt vô cảm nói: "Tôi còn tưởng bài học trước sẽ khiến cho Tần gia các người yên ổn, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu vẫn chưa phân hoá?"

Trời ạ, Tôn Khai Ninh lập tức hiểu ý hắn. Anh thầm nghĩ người này thật không có tố chất, bắt nạt trẻ vị thành niên không sợ bị chê cười hả, sau đó anh lại muốn đánh chết thằng nhóc kia, anh sớm đã không vừa mắt đám người Tần gia như côn trùng hút máu đó, cũng không biết đồ ngu nào đưa Tần Thư tới.

Tần Văn bỏ qua sắc mặt trắng bệt của Tần Thư, trong tay đặt nửa lát bánh mì lên đĩa, ăn no nê.

Tiền Trường Ngộ trong đám đông xem kịch sau đó nhỏ giọng nói với em trai: "Tần Thư thật vô dụng, về sau đừng qua lại với nó nữa". Y chỉ coi Tần Thư là thứ để dẫn dụ Tần Văn, đụng tới Tần Văn là có cơ hội chạm đến Trì Hàn, nhưng xem ra thái độ Trì Hàn hoàn toàn không giống như đang diễn. Phế vật, Tiền Trường Ngộ mắng trong lòng một câu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Thiếu Linh vẻ mặt căng thẳng, tròng mắt đột nhiên co rút lại, ngây ngẩn cả người.

"Có kẻ muốn hại nam thần của tôi!" Diệp Thiên Linh nghiến răng: "Trì Hàn, sao anh còn do dự? Đánh hắn đi!"

Như nghe được lời DIệp Thiên Linh, băng trước mắt Tần Thư tiến về phía trước, đau đớn xuất hiện, máu tươi trào ra, vết thương ở chóp mũi tràn đầy giễu cợt và kỳ quái. Đương nhiên càng đáng sợ là khoảng khắc hắn phát ra tin tức tố áp chế, cho dù Tần Thư vẫn chưa phân hoá cũng la hét như rớt xuống vực sâu. Lại một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Tần Thư đã làm nó mất hết mặt mũi, không ít người cười nhạt, Tần Thư bị bảo vệ kéo đi.

Lần này không ai dám tới gần Trì Hàn, hiển nhiên hắn không phải đang nói đùa.

Lần này Diệp Thiên Linh mặc kệ sự áp bách của Trì Hàn mà đến gần Tần Văn: "Anh không sao chứ?"

Tần Văn cười nhạt lắc đầu: "Không sao"

Tiền Trường Ngộ yên lặng nhìn cảnh này, ánh mắt trầm tư, sau đó lại như đang suy tư gì mà nhìn chằm chằm Tần Văn. Gần như là trong nháy mắt, Trì Hàn quay đầu, đồng thời tin tức tố cường đại tựa như một con mãnh thú dữ tợn mở mồm đỏ tươi, nhắm chuẩn nhào về hướng y. Tiền Trường Ngộ lập tức mất kiểm soát, hốt hoảng xoay người, hơi thở trở nên gấp gáp, đó là cái gì....

Xung quanh khôi phục lại sự yên bình và nhiệt tình, không ai nhận ra điều gì.

Bị phát hiện? Tiền Trường Ngộ kinh hãi, đây là loại tin tức tố nghịch thiên gì đây!