Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn

Chương 33: Đánh dấu vĩnh viễn



Đầu xe gần như lộn xộn hoàn toàn, người lái xe với vẻ mặt dữ tợn sững sờ trước sinh vật to lớn đang chắn trước mình, gã thậm chí còn dụi mắt, hoài nghi có phải do mình căng thẳng quá nên bị ảo giác hay không.

Tuy nhiên, thực thể đang ở gần, con người màu xám của nó gần như chiếm một phần ba kính chắn gió, lúc nhìn Tần Văn thì con mắt đó trở nên dịu dàng trong giây lát sau đó lại đột nhiên lạnh thấu xương, nó nhìn về phía tài xế, miệng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ như sắp tấn công.

Người này không phải tài xế mà chính xác là một kẻ liều lĩnh, gã nghĩ có thể đối phó với Omega mỏng manh một cách dễ dàng. 37 năm sống trên đời nhưng rất ít khi gã nhìn thấy thực thể tin tức tố chứ nói chi đến loại đáng sợ như vậy.

Lúc này, kinh nghiệm dùng dao uống máu bao năm như một hồi chuông cảnh cáo gã, gã không muốn nhúng tay vào nên sắc mặt tái nhợt mà buông tay lái, ý bảo thực thể bình tĩnh lại sau đó cúi mình, run bần bật mà xuống xe.

Thực thể của Trì Hàn cũng sẽ không khách khí, nó ngậm cổ áo của gã đàn ông và ném gã sang một bên, gã đàn ông do va đập mạnh mà ngất xỉu, cảnh này được nhiều người chụp lại. Ánh mắt thực thể thờ ơ, không còn hung hăng nữa mà vây quanh chiếc xe này nằm xuống nhìn Tần Văn đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê ở băng ghế sau, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. truyện ngôn tình

Tần Văn chật vật tỉnh lại từ một vũng đầm lầy ẩm ướt, lúc này mới phát hiện đã không thấy tài xế đâu, thực thể ở bên ngoài... Cậu cố hết sức kéo cửa xe, cả người ngã xuống được thực thể bắt lấy, bộ lông mềm mại không để cho cậu chịu chút thương tổn nào "Làm sao bây giờ..." Tần Văn che bụng dưới, giữa khe hở ngón tay toàn là máu.

Giây tiếp theo bóng đen từ toà nhà cao ngất đối diện vọt lên, mang theo sức gió lạnh thấu xương, cánh đồng tuyết trong nháy mắt rơi xuống, vạt áo bay trong không khí, là Trì Hàn.

Hắn chưa bao giờ thể hiện sức mạnh thực sự của mình trước mặt mọi người.

Trì Hàn nhảy lên lưng thực thể, hắn xoay người xuống dưới, từ trong lớp lông tầng tầng lớp lớp tìm được Tần Văn.

Tần Văn cố gắng giữ lại một tia lý trí và tỉnh táo, thậm chí còn cảm thấy mình đang hoa mắt choáng váng với cơn đau dữ dội, không thì sao lại có thể nhìn thấy Trì Hàn chứ? Nhưng vòng tay ấy lại mở ra hướng về phía cậu, mạnh mẽ dìu cậu vào vòng tay ấm áp quen thuộc.... Tần Văn ngẩn người, sau đó cảm xúc lập tức mất khống chế, cậu nghẹn ngào một tiếng, bắt lấy tay Trì Hàn phủ lên bụng dưới: "Cứu cứu nó...cứu nó...."

"Tôi biết" Trì Hàn cúi đầu hôn lên thái dương ướt át của Tần Văn: "Em và con sẽ không sao đâu, tin tôi"

Tần Văn nhíu mày đau đớn mà ngất đi hoàn toàn.

Thực thể lao đi trên những toà nhà cao tầng như thể đang đi trên mặt đất, đám tay sai của Trì Hàn sẽ lo liệu phần còn lại, bọn họ mang người đàn ông cải trang thành tài xế rời đi.

Lái xe đến bệnh viện dù tính toán chính xác cũng phải mất 15 phút nhưng thực thể chỉ tốn 5 phút. Tần Văn bị đưa đến phòng giải phẫu, Trì Hàn canh giữ ở bên ngoài, hơi thở tuyết tùng tràn vào qua khe hở, đồng thời tảng băng dày cũng mọc lên từ mặt đất tựa như tường đồng vách sắt vây quanh toàn bộ bệnh viện, dùng từ ngữ bình thường khó mà diễn tả được sự nguy nga đồ sộ này, mà kỳ tích cũng xuất hiện — tay Trì Hàn đang run rẩy.

Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn không cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ, thậm chí một chút hơi thở cũng không có, hắn cho rằng mình không quan tâm đứa trẻ đến như vậy, nhưng tim lại quặn thắt, càng quan trọng hơn là nếu đứa bé xảy ra chuyện Tần Văn phải làm sao bây giờ? Đó là bé con mà có bỏ nửa cái mạng cậu cũng muốn sinh.

Tôn Khai Ninh nghe tin tới rồi, Trì Hàn không biết mình gây ra động tĩnh lớn tới mức nào, tổ điều tra Alpha và tổ bảo vệ Omega chắc đang trên đường lao tới bệnh viện "Tên não tàn nào vậy?!" Chân ga Tôn Khai Ninh dẫm đến vang trời, xe bay nhanh trên đường "Đụng tới Trì Hàn không tốt hơn đụng Tần Văn sao!"

Hứa Dạng Thành không chịu nổi tốc độ như vậy, nhắm mắt nói: "Tới rồi sẽ biết"

Tôn Khai Ninh liếc mắt nhìn hắn, hơi thả nhẹ chân ga. (Truyện được edit bởi Vy đang học sử 🫠)

"Trì tổng, tình trạng của Tần tiên sinh quả thực không ổn" Bác sĩ nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, cố gắng không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Trì Hàn "Theo lý mà nói thì giai đoạn Omega mang thai không thể rời khỏi Alpha quá ba tháng nhưng ngài đã bổ sung kịp thời, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng chăm sóc rất tốt làm cho tin tức tố trong người Tần tiên sinh duy trì trạng thái ổn định, nhưng chung quy thì vẫn có mặt hạn chế" Bác sĩ nhìn chằm chằm Trì Hàn: "Đứa trẻ quá mạnh, ngài cũng chưa đánh dấu vĩnh viễn Tần tiên sinh"

Trì Hàn rất nghiêm túc nghe từng câu từng chữ, sau đó liền nắm bắt được một thông tin: "Đứa trẻ không sao chứ?"

"Không sao" Bác sĩ nói tiếp: "Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì người lớn và nhỏ đều sẽ có chuyện"

"Tôi biết rồi" Trì Hàn vừa dứt lời Tần Văn đã bị đẩy ra, hắn lập tức tiến lên nắm lấy tay thanh niên cùng đi vào phòng bệnh.

Cơ thể đau như muốn vỡ ra, có thứ gì đó nhớp nháp như muốn liều mạng kéo chân cậu, Tần Văn khó chịu đến mức không ngừng rên rỉ, sau đó liền cảm thấy thoải mái hơn một chút, hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong đầu, bé con.... Bé con! Tần Văn đột nhiên mở to mắt, mới hơi hơi nâng người lên đã bị người khác ôm lấy, có người đang xoa lưng trấn an cậu. Mùi tuyết tùng nồng đậm nhưng Tần Văn vẫn nhạy bén ngửi được mùi sát trùng, trần nhà trắng bệch, nơi này là bệnh viện.

"Trì Hàn..." Tần Văn cố sức kêu.

"Tôi ở đây" Trì Hàn đặt cậu lại trên giường: "Đừng sợ, đứa bé không có việc gì"

Nghe được con của mình không sao, thần kinh căng chặt của Tần Văn lúc này mới thả lỏng, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại cảm thấy có chỗ không đúng, cơ thể sao lại nóng thế? Cảm giác quen thuộc đánh úp tới, đáy mắt Tần Văn hiện lên tia khiếp sợ, kỳ động dục?!

"Là bác sĩ tiêm cho em thuốc vào kỳ động dục sớm" Như hiểu được hoang mang của Tần Văn, Trì Hàn thấp giọng giải thích, không chỉ như thế, hắn vừa giải thích vừa cởi nút áo sơ mi, lộ ra cơ bụng săn chắc cùng thân hình khỏe mạnh, rõ ràng là cảnh tượng nghiêm túc muốn chết thế mà tư thế của người này lại mang vài phần trêu chọc, làm cho lỗ tai Tần Văn đỏ bừng. Trì Hàn hai tay ôm đầu Tần Văn, cúi đầu hôn lên môi cậu sau đó nói: "Không cần lo lắng thuốc đó sau này sẽ ảnh hưởng tới con, nó là hạt giống của tôi, vô cùng khoẻ mạnh, nhưng em thì không như vậy Tần Văn à...."

Mùi hương tuyết tùng càng lúc càng nồng nặc gấp mấy lần, kích thích tới mức Tần Văn choáng váng đầu óc, mà tin tức tố của Trì Hàn lại lạnh lẽo làm cho lý trí mơ màng của cậu lôi về. Loại tán tỉnh của Alpha đỉnh cấp mang lại cảm giác vừa đau vừa sung sướng, môi Tần Văn run rẩy, nói một câu: "Ở đây?"

"Ở đây" Trì Hàn khàn giọng nói: "Em không chờ được đâu Tần Văn"

Tin tức tố điên cuồng đổ vào tuyến thể giảm bớt đau đớn trên cơ thể, hơn nữa rất nhanh làm cho Tần Văn mơ màng, thân thể nhẹ nhàng hơn. Cậu hoảng hốt không thể nào nghĩ nổi trước lúc mình mang thai đã ở trạng thái gì, trong đầu trống rỗng, lúc bị tiến vào khoang sinh sản Tần Văn không thể không nắm chắc bả vai Trì Hàn, nam nhân "hừ" một tiếng sau đó ghé lại bên tai cậu, giọng điệu vui vẻ: "Em nói xem, như vầy thì có thể lại mang thai thêm một bé con không?"

Tên khốn nạn này..... Tần Văn mắng trong lòng.

Không thể không nói chuyện này giữa Alpha và Omega đôi khi còn hiệu quả hơn thuốc chữa bách bệnh, tuyến thể của Tần Văn không còn sưng nữa, những vết răng xung quanh lại hơi sâu, cánh đồng tuyết hoàn toàn cất chứa loại bạc hà vừa cứng rắn vừa khiêm tốn này. Lá, rễ của chúng chiếm giữ lấy nhau, mãi đến khi cánh rừng tuyết tùng không còn tồn tại.

Cảm giác thật sự tuyệt vời, sau khi kết thúc Trì Hàn ôm lấy Tần Văn luyến tiếc không muốn buông ra, từ khi hắn xác định lòng mình đã rất thích Tần Văn nhưng cảm giác lại không giống bây giờ, như là khắc tên người tên người đó trong linh hồn mình, lúc này mà có ai muốn tách họ ra thì Trì Hàn hận không thể vặt đầu họ xuống.

Mà lúc này đã tròn mười tiếng kể từ khi Trì Hàn gây ra động tĩnh.

Bên ngoài bức tường băng có rất nhiều người đứng, xe cộ lượn một vòng, đúng là bọn họ biết lực lượng mạnh mẽ này cũng không có tác dụng gì, Tôn Khai Ninh cũng bị ngăn ngoài cửa, anh ngẩng đầu nhìn thực thể khổng lồ màu trắng đang đứng trong gió đêm, lúc an tĩnh giống như một con mèo lớn, nheo mắt một cách thoải mái.

"Đúng là thực thể của Trì Hàn" Hứa Dạng Thành bình luận: "Cũng không biết hai chữ 'hoảng sợ' viết thế nào"

Tôn Khai Ninh nhìn bộ dạng của những khuôn mặt khó coi đang không ngừng gọi điện thoại, nghĩ thầm thế này mới là hoảng sợ nè, "Nhưng mà..." sắc mặt Tôn Khai Ninh phức tạp: "Thực thể tin tức tố này lớn quá đi!"

"Đúng vậy" Hứa Dạng Thành nghĩ rằng thực thể tin tức tố của Alpha đỉnh cấp sẽ luôn được giữ bí mật trừ khi nó bị bại lộ trong tình huống đặc biệt, xem tình huống trước mắt của Trì Hàn thì căn bản là không có đăng ký trong danh sách, chuyện này không dễ làm đâu.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời chiếu xuống, bức tường băng cao ngất kia hóa thành sương mù trong ánh sáng ban mai mà biến mất, bóng dáng của thực thể cũng không thấy đâu, không có người đi ra, Trì Hàn đau lòng mà ôm Tần Văn ngủ, hắn cảm giác được tin tức tố bất an trong cơ thể Tần Văn đã hoàn toàn ổn định.

Các nhân viên điều tra liên quan đợi bên ngoài nửa tiếng đồng hồ mới thấy Trù Hàn còn ngái ngủ đi ra, người đàn ông có thân hình mảnh khảnh, hai chiếc cúc áo sơ mi gần đường viền cổ bị buông lỏng, lộ ra một mảnh xương quai xanh tinh xảo. Sáng sớm vô tình toả ra hormone đều đem một đám Alpha đánh ngã, một người phụ trách nhìn chằm chằm Trì Hàn tới mức quên mất phải nói gì.

Tại đây tiến hàng đặt ra nghi vấn, Trì Hàn trả lời toàn bộ, sắc mặt người phụ trách khó coi: "Mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến"

"Không thành vấn đề" Trì Hàn cực kỳ phối hợp "Nhưng mà chờ một chút, tôi phải nói cho Omega của tôi" Hắn nhìn thấy nhân viên đang ghi âm liền biết mỗi lời hắn nói đều là bằng chứng trước tòa "Ngày hôm qua em ấy bị bắt cóc, lại đang mang thai, tin tức tố cực kỳ..."

"Mang thai?!" Một vị nhân viên công tác không nhịn được thốt lên, mọi người nhìn Trì Hàn có chút khác biệt, bọn họ vẫn luôn không biết phát động thực thể tin tức tố khổng lồ như thế để làm gì, hoá ra là Omega của hắn bị thương, còn mang thai nữa! Chuyện này đúng là có thể làm Alpha phát điên.

"Xin hỏi ngài đã đánh dấu vĩnh viễn chưa?" Người phụ trách chất vấn.

"Đương nhiên" Trì Hàn trầm giọng nói: "Đối với việc gây ra hỗn loạn như vậy, tôi vô cùng xin lỗi, nhưng ngày hôm qua tính mạng Omega của tôi như treo trên dây, tôi không còn cách nào khác"

Người ghi chép múa bút thành văn, còn dành thời gian mà cho Trì Hàn một cái nhìn ngưỡng mộ.

Mỗi năm có không biết bao nhiêu Alpha vì không bảo vệ được Omega của mình mà hối hận mãi, đúng là đỉnh cấp tốt mà!

Trì Hàn cười cười, bình tĩnh xoay người, khí chất đáng nể.

Mình không có thời gian kiểm lỗi nên có gì mọi người cứ cmt khi nào rảnh mình sẽ sửa nha <3