Anh Biết Gió Đông Đến Từ Đâu

Chương 23: Tỏ tình



Tần Khải kéo Lâm Thiến tới khu nhà ma, sau đó đề nghị cùng vào chơi. Ban đầu, anh cho rằng khi vào đó Lâm Thiến sẽ sợ hãi nắm tay anh bật khóc, sau đó anh sẽ vỗ vai ai ủi cô, vậy là kế hoạch thành công mỹ mãn, Tần Khải sẽ trở thành người hùng trong mắt Lâm Thiến.

Nhưng dường như hiện thực và tưởng tượng vốn chẳng có điểm nào giao nhau. Hai người bước vào nhà ma, không gian vừa tối vừa hẹp, Tần Khải chờ đợi Lâm Thiến víu tay mình. Vậy nhưng đợi mãi cũng không thấy cô có phản ứng gì lạ, thậm chí còn tỉnh bơ bước vào như không có gì xảy ra. Tần Khải nghĩ thầm tại sao người phụ nữ này lại có thể cứng rắn đến thế. Theo lẽ thường tình, những cô gái khi bước vào đây sẽ tỏ ra sợ hại khép nép. Chờ mãi cũng không có kết quả, cuối cùng anh cũng nảy ra một ý tưởng, nếu cô không yếu đuối thì người yếu đuối sẽ là anh. Vì vậy vừa qua cửa ải đầu tiên, anh đã giả bộ bị ma nữ dọa cho sợ mà bật ngửa ra sau. Tiếp đó, Tần Khải làm ra bộ dạng khó thở, chân đi không vững, người đổ đầy mồ hôi. Lâm Thiến thấy vậy liền ngay lập tức quay sang hỏi han, sắc mặt rất lo lắng. Sau đó cô vuốt lưng cho anh, lấy tay mình nắm chặt vào tay anh từ từ dắt Tần Khải ra ngoài. Cả hai người cứ bước thật chậm, nắm tay thật chặt từ từ đi ra. Ra tới lối thoát, Lâm Thiến ngay lập tức hướng về Tần Khải mà hốt hoảng hỏi:

- Anh đã ổn hơn chưa.

Tần Khải ho vài tiếng, đôi mắt biểu lộ ra cảm giác mệt mỏi nhưng thực chất lúc này trong lòng đang nhảy múa. Sau đó anh từ tốn nói:

- Nhờ em mà anh đã ổn hơn rồi. Cảm ơn nhé.

Nói rồi Tần Khải lại khôi phục vẻ hào hứng trước đó, kéo tay Lâm Thiến tới vòng quay mặt trời.

- Chúng mình cùng lên đây đi.

Không đợi Lâm Thiến trả lời, Tần Khải đã kéo cô vào trong. Hai người ngồi lặng im nhìn nhau, không ai nói câu nào. Để cắt đứt bầu không khí yên lặng không một tiếng gió này, Lâm Thiến bèn chỉ tay tới một ngôi sao rất lớn trên bầu trời, sao đó mở lời:

- Ngôi sao này rực rỡ quá.

Tần Khải thấy vậy cũng ngước lên nhìn theo, sau đó nhếch mép cười:

- Phải. Ngôi sao đó thật đẹp, nhưng thật ra…

Giọng anh dần trầm xuống, sau đó anh hắng giọng:

- Không đẹp bằng em.

Lâm Thiến đỏ mặt, âm thầm cấu vào tay mình để xác định mình không nghe nhầm. Vành tay của hai người dần chuyển đỏ, bầu không khí yên lặng lại lần nữa bao trùm. Vòng quay đi chầm chậm, tiến gần tới điểm cao nhất. Đúng lúc này, một đợt pháo hoa bừng lên trên bầu trời lấp lánh ánh sáng, chiếu rọi tới cả bên trong ca bin. Dưới ánh sáng lung linh huyền ảo ấy, Lâm Thiến lặng lẽ ngắm nhìn rồi trầm trồ không ngớt. Tần Khải nhìn người con gái trước mắt, trái tim dần đập nhanh hơn. Sau đó anh lấy hết can đảm để gọi cô:

- Lâm Thiến.

Lâm Thiến nghe vậy, quay về hướng phát ra giọng nói, mặt đối mặt với anh.

- Anh thích em, thích em từ rất lâu rồi.

Đúng lúc này, một đợt pháo hoa lớn nhất được phóng lên bầu trời tạo ra một âm thanh rất lớn. Hết pháo hoa, Lâm Thiến quay sang hỏi Tần Khải:

- Khi nãy anh vừa nói gì vậy, em không nghe rõ.

- Anh nói rằng đã tới giờ phải trở về rồi. Tần Khải gãi đầu, cố gắng lảng đi, sau đó quay sang chỗ khác, thở dài một hơi mệt mỏi. Can đảm hai mấy năm sống trên đời của anh dành hết cho ngày hôm nay, vậy mà người cần được thấy lại không nghe được.

Vòng quay dần chậm lại, sau đó ngừng hẳn. Hai người bước xuống khỏi toa. Tần Khải đi xong xong với Lâm Thiến, đi được một lúc, anh kéo tay cô lại, rồi nói:

- Anh đưa em về.

- Được. Lâm Thiến đáp lại.

Trên đường về hai người cũng không nói với nhau câu nào, thật sự bầu không khí vô cùng gượng gạo. Vốn dĩ nhà của Lâm Thiến và Tần Khải ở cùng một khu, tuy vậy Tần Khải đã dọn ra ở riêng để tiện cho việc kinh doanh, cho nên hiện tại nơi ở của hai người cách nhau khá xa, mất khoảng một tiếng lái xe.

Xe đi chầm chậm trên con đường tối, hai bên đường có những ánh đèn vàng rọi xuống trông càng lãng mạn. Tần Khải bật nhạc, là bài hát đang hot gần đây ‘ Chỉ thiếu một bước ‘. Không gian yên tĩnh được lấp đầy bởi lời ca du dương. Càng nghe càng thấy bài hát rất hợp hoàn cảnh lúc này. Lâm Thiến tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại để cảm nhận lời hát.

- Bài hát này rất hay. Nhiễm Tuyết quả thật rất ưu tú. Cô vừa lắng nghe vừa nói.

- Phải. Tần Khải đồng tình.

Bài hát kết thúc cũng là lúc hai người dần tới nơi. Tần Khải dừng xe, sau đó bước xuống mở cửa xe cho Lâm Thiến. Tiếp đó, hai người lại nhìn nhau. Để cắt đứt bầu không khí im lặng bất thường này, Lâm Thiến hỏi Tần Khải:

- Anh không có gì muốn nói với em sao.

Tần Khải lặng im, khuôn mặt suy tư vô cùng. Đứng một lúc, cuối cùng anh cũng không nói lời mình định nói, thay vào đó lại bật ra tiếng chúc ngủ ngon.

- Chúc ngủ ngon. Hai người đồng thanh cùng nói.

- Vậy anh về đây.

- Tạm biệt. Lâm Thiến nhìn anh đi rồi mới bước vào nhà.

Lâm Thiến đi lên phòng, cởi áo khoác ngoài ra. Sau đó, cô ngồi xuống, nhớ lại chuyện tối nay rồi nhủ thầm Tần Khải là đồ ngốc.

Thực ra, những điều anh nói cô đều đã nghe thấy, cô muốn nói rằng cô cũng giống như anh. Nhưng tiếc là trong hai người không ai đủ can đảm, có lẽ họ đều là con người, nên sẽ có những nỗi sợ riêng, mà Lâm Thiến sợ rằng nếu nói có, mối quan hệ này sẽ đổ vỡ.