Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 14: Nàng thật nhẫn tâm



"Chóng mặt quá a!" Tuyết Lạc ôm lấy đầu mình cố gắng ngồi trên giường. Men rượu nồng say cứ thế làm cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau.

"Trời sáng rồi a?" Tuyết Lạc từ từ mở mắt, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ rồi chiếu thẳng vào mắt khiến cô không khỏi nheo mắt lại. Một bóng người quen thuộc mờ mờ ảo ảo hiện trước mắt cô, đó chính là hắn_ Bạch Thanh Phong.

"Nàng tỉnh rồi sao?" Bạch Thanh Phong dịu dàng nhìn Tuyết Lạc.

"Ngươi ở đây cả đêm qua sao?'' Lúc ngủ ta cứ có cảm giác như mình đang bị người khác nhìn.

"Nàng uống nhiều như vậy sao ta có thể bỏ mặc nàng ở đây được."

''Thật sao?" Thì ra là vậy, quả nhiên là hắn.

"Ta lừa nàng làm gì."

"Đa tạ!" Nàng lạnh lùng đáp rồi đứng dậy đi mất mặc cho hắn im lặng ngồi đó.

Kim Loan điện.

"Ngày mai chúng ta sẽ tấn công Ma Giới vào giờ Tý tất cả nghe rõ chưa?" Thiên Phương ra lệnh.

"Rõ!" Các thiên binh đồng thanh.

''Bảy vạn thiên binh đủ để chúng ta san bằng Ma Giới đó rồi, hahaha." Thiên Quân cười nham hiểm "Chúng ta nhất định sẽ dành được phần thắng nhiều hơn bởi vậy hãy chiến đấu hết mình."

"Tuân lệnh!"

Khả Như đứng bên ngoài Kim Loan điện đã nghe hết những lời nói của Thiên Phương liền tức giận tiến vào.

"Phụ quân làm vậy không cảm thấy có lỗi với đại tỷ sao?" Khả Như tức giận bước vào chất vấn ông.

"Như nhi ngoan, phụ quân làm vậy chỉ muốn đại tỷ con quay về đúng con đường nó nên đi thôi."

"Con cũng đã 1 vạn tuổi rồi không còn là đứa trẻ nữa nên phụ quân đừng hòng đánh lạc hướng con."

"Phụ quân đánh lạc hướng con lúc nào chứ?" Cái gì chứ? Hôm nay nó dám chống đối lại ta sao?

"Mục tiêu của phụ vương là sức mạnh Hồng Hoang trong người tỷ ấy chứ không phải giúp tỷ ấy quay đầu gì cả." Khả Như hét lớn. Không được rồi, mình phải mau chóng đến Ma Giới tìm Ma Tôn và đại tỷ mới được. Khả Như nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Người đâu! Bắt Nhị công chúa giam lỏng trong cung, không có lệnh của ta thì không ai được thả!" Thiên Phương hét lớn.

"Này các người làm gì vậy? Mau thả ta ra!" Khả Như bị một đám lính bao vây bắt lại.

"Ngoan ngoãn ở trong phòng đợi tin thắng trận của phụ vương." Thiên Phương nhếch môi.

Thanh Minh điện.

"Tiểu mỹ nhân tìm ta có việc gì sao?" Ngạn Phát nhìn thấy Tuyết Lạc đang tiến vào liền hỏi.

Cô gật đầu rồi nói vào lỗ tai hắn một kế hoạch gì đó.

"Làm vậy có ổn không?" Ngạn Phát ngạc nhiên nhìn nàng.

"Chúng ta là bằng hữu cũng đã vạn năm rồi chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?"

"Được thôi! Ta sẽ giúp nàng."

"Đa tạ ngươi trước vậy." Tuyết Lạc cười mỉm.

Tối đó tại Nhân Giới.

"Kế hoạch bắt đầu!" Tuyết Lạc nói nhỏ với Ngạn Phát.

"Tiểu Lạc, nàng nhìn bên đó đi!" Hắn gật đầu ra hiệu với nàng, tay hắn chỉ về phía trước.

"Đẹp quá a!" Nàng nhìn những vì sao trên trời không ngừng cảm thán bởi vẻ đẹp tự nhiên của chúng.

"Tuyết Lạc!"

"Có chuyện gì sao?" Nàng quay sang nhìn hắn.

"Giữa ta và Bạch Thanh Phong nàng chọn ai?" Sắc mặt hắn đầy nghiêm túc.

"Nếu ta nói ta chọn ngươi thì sao?" Tuyết Lạc nở nụ cười nhìn hắn.

"Vậy lúc trước không phải nàng và biểu ca..."

"Đừng nói đến hắn nữa, tại sao ta lại đi chọn tên lăng nhăng đó được chứ."

Cách đó không xa chính là Bạch Thanh Phong đang theo dõi nàng.

"Thì ra trong mắt nàng ta chỉ là một kẻ lăng nhăng, vốn trong lòng nàng không hề có ta. Ta đã nghĩ quá xa rồi!" Nghe được những lời này từ miệng nàng khiến hắn không nhịn được mà tiến đến chỗ nàng và Ngạn Phát.

"Đúng vậy!" Tuyết Lạc thẳng thắn trả lời hắn "Ngạn Phát, chúng ta đi thôi!" nàng cứ thế bỏ mặc hắn và cùng Phát rời đi.

Rốt cuộc là ta đã làm gì sai chứ? Tại sao hết lần này đến lần khác nàng vứt bỏ ta, mặc kệ ta, bỏ mặc ta chứ? Nàng trêu đùa, dằn vặt ta như vậy vui lắm sao? Nàng muốn ta thay đổi bất cứ việc gì thì ta cũng can tâm tình nguyện nhưng tại sao nàng không chịu nói ra? Tại sao nàng lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

"Nàng đúng là lợi hại, biết chắc chắn biểu ca sẽ âm thầm đi theo nàng." Ngạn Phát nói nhỏ với nàng.

"Nếu không chắc chắn sao ta dám nhờ ngươi giúp đóng giả như thế chứ a."

"Nhưng nàng làm vậy để làm gì chứ? Chẳng phải chỉ khiến hai bên điều đau khổ thêm sao?" Ngạn Phát cảm thấy khó hiểu với nữ nhân đang đứng trước mặt mình.

"Ta làm vậy chỉ muốn thúc hắn mau chóng chứng minh hắn và biểu tỷ ta thật sự không có quan hệ gì với nhau thôi, để ta còn có thể cho hắn thêm một cơ hội nữa." Tuyết Lạc trầm mặc.

"Tùy nàng vậy!" Đúng là khó hiểu thật haizzz.

"Dù gì cũng ở Nhân Giới rồi hay là chúng ta dạo chơi một chút đi!" Nàng nhanh chóng chuyển chủ đề với một nụ cười ngượng nghịu.

"Được thôi!"

Ma Giới.

"Cấp Báo!" Một ma binh hoảng loạn chạy vào chỗ Châu Hạ Vỹ.

"Có chuyện gì nói mau!" Châu Hạ Vỹ nhìn hắn gấp gáp như vậy không khỏi tò mò.

"Vương Thiên Phương kéo rất nhiều thiên binh đến sông Vong Xuyên đòi khiêu chiến với Ma Giới." Tên ma binh nhanh chóng trả lời.

"Chết tiệt! Mau truyền lệnh của ta lập tức cho 5 vạn ma binh đến sông Vong Xuyên!" Tiểu muội muội còn chưa về nữa, tại sao hắn lại đến vào lúc này chứ?

"Rõ!" Tên ma binh nhanh chóng chạy ra ngoài thông báo "Ma Tôn hạ lệnh 5 vạn ma binh lập tức đến bờ Vong Xuyên chuẩn bị chiến đấu với Thiên Giới."

Bỗng một tên lính kỳ lạ xông vào chỗ Ma Tôn.

"Tuyết Lạc, muội về rồi sao?" Châu Hạ Vỹ nhìn bóng dáng quen thuộc trước mặt mình đột nhiên cảm thấy xa lạ "Ngươi không phải là Tuyết Lạc!"

"Đúng vậy! Ta là Khả Như." Tên lính đó ngước mặt lên nhìn Châu Hạ Vỹ.

"Khả Như? Sao cô lại ở đây?" Hạ Vỹ ngạc nhiên nhìn Khả Như.

"Ta đến thông báo với Ma Tôn một chuyện."

"Cứ nói đi!"

"Phụ quân của ta kéo 7 vạn thiên binh đến sông Vong Xuyên với mục đích là mưu sát Ma Tôn và đoạt lấy Hồng Hoang chi lực trong người đại tỷ ta nên ta mong Ma Tôn cẩn trọng." Khả Như nhìn Hạ Vỹ với ánh mắt đầy nghiêm nghị.

"Tại sao cô lại đến đây nói những việc này? Không sợ bị Thiên Giới xét tội phản nghịch sao?"

"Ta chỉ muốn giúp tỷ tỷ của ta còn những việc khác ta không quan tâm đến." Tỷ ấy vốn thiệt thòi hơn ta rất nhiều rồi, xem như đây là cách ta bù đắp cho tỷ ấy vậy.

"Đa tạ ý tốt của Khả Như công chúa." Châu Hạ Vỹ cười nhạt nhìn cô.