Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 19: Một đêm hoang đường



Đêm nay, Ma Giới tiếp đón rất nhiều khách khứa. Tại khu vực dành cho khách đến dự buổi yến tiệc đăng cơ đang ăn uống linh đình, tiếng đàn hát cùng với tiếng sáo không ngừng vang lên. Những tên hầu thay phiên nhau đem những giò rượu quý và thức ăn vào yến tiệc.

"Các vị! Hôm nay Ma Giới tổ chức yến tiệc rất lớn nên tất cả các vị cứ thoải mái uống, không say không về!" Tuyết Lạc đứng giữa đám đông hét lớn.

"Đa tạ Ma Tôn!" Mọi người đồng thanh. Nàng tiếp tục cầm giò rượu uống và đi khắp nơi.

"Ngươi không uống thêm nữa sao?" Tuyết Lạc đang vui vẻ cầm giò rượu uống nhìn thấy Thanh Phong uống mỗi một giò rượu rồi ngừng uống.

"Ta cảm thấy không được khỏe cho lắm!" Hắn cười nhạt.

"Vậy tạm thời ngươi cứ đến La Lăng điện nghỉ ngơi đi!" Tuyết Lạc mỉm cười nhìn hắn.

"Vậy còn nàng?"

"Yên tâm đi! Đêm nay ta sẽ uống đến sáng nên chưa chắc ta quay về Lan Lăng điện nghỉ ngơi đâu!" Nàng nói xong liền rời đi để hắn một mình tự quay về Lan Lăng điện.

Tuyết Lạc hai chân đi loạn xạ, tay thì vỗ vỗ vào đầu có vẻ là đã quá chén rồi.

"Người đâu! Đưa Ma Tôn về nghỉ ngơi đi, cô ấy có vẻ say rồi phải bảo trọng thân thể cho Ma Tôn." Một vị khách tham dự buổi tiệc thấy Tuyết Lạc đang đi loạng choạng liền gọi người đến giúp. Tuyết Lạc cứ thế được hai tên thuộc hạ dìu đi đưa về Lan Lăng điện.

Tuyết Lạc đi vào trong phòng thì thấy một nam nhân đang nằm trên giường của cô.

"Chẳng lẽ có người sắp xếp cho hắn vào phòng của ta sao?" Nàng đi lại gần đó liền giật mình nam nhân đó chính là Bạch Thanh Phong "Nam nhân này sao lại ở đây chứ?" Nàng quên mất bản thân mình chính là người kêu hắn vào đây nghỉ ngơi.

"Nhìn kỹ thì hắn cũng rất đẹp, thật là thú vị!" Cái gì chứ? Tim của ta, nó đang đập rất nhanh rõ ràng nam nhân này ta chỉ mới quen biết vài ngày thôi mà. Cô nhẹ nhàng đi tới vuốt ve khuôn mặt của hắn.

"Nàng tìm ta có chuyện gì sao?" Hắn giật mình tỉnh dậy.

"Đúng vậy!" Hương rượu từ miệng nàng thổi vào vành tai hắn, tựa như cọng cỏ đuôi chồn mềm mại phe phẩn làm hắn nhột đến tận xương tủy. Trong lúc hắn vẫn chưa kịp phản ứng nàng tiếp tục túm lấy cổ áo ép hắn phải ngẩng đầu lên rồi hôn hắn. Nói đúng hơn là đang cắn vào môi hắn. Bạch Thanh Phong cố gắng vùng vẫy đẩy nàng ra trong đầu thoáng có một suy nghĩ.

Không được! Nếu làm vậy sau khi tỉnh lại nàng ấy sẽ hận ta mất! Tuyệt đối không thể!

Nàng tiếp tục nằm trên người hắn dường như cảm nhận được sự phòng bị từ hắn liền nhỏ nhẹ nói "Ngoan nào! Nghe lời nào! Không được chống cự! Không phải ngươi rất thích ta sao? Muốn cùng ta tổ chức hỉ sự sao? Thật sự mà nói ta đã thích ngươi từ lần gặp ở Lan Lăng điện này rồi!" Câu nói này khiến tim hắn càng lúc càng đập nhanh hơn. Cô hướng mắt nhìn chằm chằm vào hắn như đang muốn chiêm ngưỡng gương mặt ấy.

Nữ tử từng có một đôi mắt hồn nhiên, sáng ngời tựa như ánh bình minh ấm áp nhưng số mệnh trớ trêu khiến nàng đã xóa đi ánh mắt đó chỉ còn lại một ánh bình minh lạnh lẽo đầy u sầu khiến hắn không khỏi đau lòng.

Cô cắn môi hắn, nhẹ nhàng gặm vành tai hắn, còn dùng đầu lưỡi liếm qua, bàn tay cô không ngừng vuốt ve lồng ngực y. Xúc cảm rối loạn, hấp dẫn đến thần hồn điên đảo, sự phòng bị của hắn bị nàng làm cho tơi tả, tan tành.

Nàng đã chủ động cám dỗ lại thêm sự quyến rũ hấp dẫn trời ban khiến hắn không thể cố nhịn được nữa, tâm tình trong tim hắn vào thời khắc này đang rất mãnh liệt tựa như núi lửa sắp dâng trào, hắn đành phải đáp trả.

Hắn lật người ôm lấy nàng, thay vì lúc nảy nàng ở trên hắn ở dưới thì bây giờ đã ngược lại.

"Ngươi biết ta là ai không? Bạch Thanh Phong!" Nàng mỉm cười chọc ghẹo hắn như là thợ săn đã bắt được con mồi.

"Là Tuyết Lạc là Ma Tôn của Ma Giới này!"

Hắn đưa tay giữ chặt sau gáy cô, lưỡi của hắn tấn công thần tốc nghiêng ngả qua lại không chừa chỗ nào. Chẳng biết từ lúc nào, xiêm y của hai người điều cởi bỏ sạch, nàng đưa tay vuốt nhẹ lên xương quai xanh của hắn thì bị y nắm lấy bàn tay mút từng ngón tay. Nàng ngước xuống dưới nhìn những cơ bắp tựa ngọc thạch và những đường cong rõ ràng tựa như một ma pháp có sức cám dỗ cao liền cảm thán "Cơ thể của ngươi thật đẹp!" Xử xong mười ngón tay hắn tiếp tục hôn nhẹ lên vành tai cô rồi hôn chi chít từ trên cổ nàng đến bụng. Hắn hôn xương quai xanh rồi lại hôn lên từng cái xương sườn của nàng rồi cứ vậy mà phủ phục chiếm lấy nàng. Đêm nay, tại Lan Lăng điện, một lần rồi lại một lần, một phen rồi lại một phen, nàng và hắn quấn quýt nhau không rời. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở dốc của hai người họ.

"Bạch... Thanh... Phong... Bạch Thanh Phong!" Tuyết Lạc gọi tên hắn không biết là muốn hắn dừng lại hay tiếp tục.