Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 38: Thế thân chịu phạt



"Đó... đó không phải là... Bạch Thanh Phong điện hạ sao?" 'Tuyết Lạc' hoảng sợ nói.

"Không thể nào, sao có thể là đệ ấy được chứ?" Bạch Đăng Kỳ trợn mắt nói.

"Chắc các vị đã biết Bạch Thanh Phong_ nhị hoàng tử Hoả Tộc của Thiên Giới đã phá hỏng một trong những báo vật của Ngũ Giới là Cửu kim đan. Do Cửu kim đan vốn là của Minh Giới nên ta sẽ là người phạt hắn đầu tiên." Minh Tôn dõng dạc nói. Kịch hay như vậy mà Hoả đế không tới thưởng thức, đúng là lãng phí mà.

''Người đâu, tới giờ hành hình rồi, mau phong ấn hết tất cả linh lực của hắn.'' Minh Tôn hô lớn, 2 tên cận vê nhanh chóng đọc thần chú phong ấn tất cả linh lực của 'Thanh Phong' khiến y bây giờ không khác gì người bình thường. Hai tên lính dùng xiềng xích trói chặt 2 tay 2 chân của 'Thanh Phong', một mình hắn lơ lửng trên không trung để đón nhận 'Vạn tiễn xuyên tâm'.

Minh Tôn hai tay múa phép miệng niệm thần chú, lập tức xuất hiện hàng ngàn hàng vạn mũi tên lơ lửng trên bầu trời nhưng chúng có chung mục tiêu là đâm vào người 'Thanh Phong'. Những mũi tên được rèn luyện sắc nhọn đến tinh xảo lần lượt đâm vào người 'Thanh Phong'. Tứ chi tê liệt, cơ thể như sắp bị băm nát thành hàng vạn mảnh, máu tươi cứ vậy mà chảy xuống và lưu đọng vết máu trên da nhưng 'Thanh Phong' không la hét dù chỉ một tiếng. Nếu là người bình thường thì e là đã chết rồi nhưng nàng là Tuyết Lạc Ma Tôn là chủ của Ma Giới và Yêu Giới là người nắm trong tay Hồng hoang chi lực, nàng phải gắng gượng để nhận phạt thay hắn, nàng không thể nào chết được! Tuyệt đối không thể!

''Đáng.. đáng sợ quá! Có khi nào Thanh Phong điện hạ sẽ mất mạng không?" 'Tuyết Lạc' trợn tròn hai mắt nhìn Bạch Đăng Kỳ.

''Hy vọng đệ ấy sẽ ổn.'' Đăng Kỳ mặc rầu rĩ nói.

Thiên Quân bắt đầu thi triển linh lực, bầu trời dần chuyển sang màu đen lạ kỳ, sấm chớp vang trời. Từng đạo thiên lôi đánh thẳng vào người 'Thanh Phong'. Khắp người tê tái, sét đánh làm miệng vết thương thêm đau đớn. 'Thanh Phong' hai mày nhíu chặt, cố gắng chịu đựng 19 đạo thiên lôi. Đối với người bình thường thì đây chẳng là gì, nhưng giờ đây 'hắn' vừa bị thương vừa mất hết linh lực e là khó trụ nổi. 'Hắn' không trách Bạch Thanh Phong và Ái Lệ, chỉ trách bản thân vô dụng không ngăn được chuyện này.

"Người đâu, mang hắn đến Vong Xuyên! Để các vong hồn cấu xé hai chân hắn." Minh Tôn hạ lệnh, 'Thanh Phong' đang bất tỉnh được dìu đến Vong Xuyên.

''Ngất... ngất rồi sao? Hay là..." 'Tuyết Lạc' sợ đến mức không dám nói ra.

''Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Đăng Kỳ an ủi nàng.

''Sao lòng ngực của ta tự nhiên khó chịu quá, rất... đau.'' 'Tuyết Lạc' ôm lấy ngực nói.

''Đưa tay đây cho ta!" Đăng Kỳ vội vàng cầm lấy tay nàng để bắt mạch. ''Mạch tượng bình thường, chắc là nàng sợ quá nên mới như vậy thôi.'' Ma Tôn xảy ra chuyện rồi sao, đây chính là song sinh liền tâm. Đăng Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

''Chàng đi đâu vậy a? Ta sợ lắm.'' 'Tuyết Lạc' nhẹ giọng nói.

''Nàng cứ ở đây đi, nếu sợ thì nhắm mắt lại đừng xem. Ta đi một lát rồi sẽ quay lại.'' Đăng Kỳ dịu dàng nói rồi rời đi.

Nguyệt Như cung.

''Huynh tỉnh rồi, cũng may là vết thương không sâu.'' Thanh Phong nằm trên giường, Ái Lệ ngồi kế bên.

''Đa tạ!" Hắn trầm mặc.

"Không cần đa tạ, huynh đã từng cứu ta muội mạng xem như ta đang báo ân đi." Ái Lệ mỉm cười nói. Nhờ Cửu kim đan linh lực của ta đã tăng lên không ít.

''Phải rồi, còn chuyện Cửu kim đan thì sao?'' Gương mặt hắn lộ rõ hoảng hốt.

"Huynh yên tâm đi, Cửu kim đan đã trở lại bình thường và quay về tay Minh Tôn rồi." Vương Tuyết Lạc đúng là ngu ngốc mới đi thay hắn, nhưng cũng tốt xem như tạo cơ hội cho ta ở bên hắn.

"Tuyết Lạc, cô ấy đang ở đâu?" Hắn trầm mặc hỏi.

"Đã rời đi từ lúc đó." Ái Lệ thảnh nhiên đáp.

''Cô ấy thật sự thay đổi nhiều rồi, đùa cợt ta tới chán thì vứt bỏ không chút thương xót.'' Ánh mắt Thanh Phong đầy căm phẫn. Trong đầu hắn liền hiện lên lúc Tuyết Lạc tấn công Hoả đế và hắn cùng với câu nói ''Ta làm sao có thể yêu loại người như ngươi được chứ? Đi chết đi!''

''Huynh hận cô ấy sao?'' Ái Lệ bên ngoài dịu dàng hỏi nhưng bên trong lại rất đắc ý.

''Thời gian qua thật sự đủ lắm rồi.'' Hắn nóng nảy đáp không biết Bạch Đăng Kỳ dùng thuật ẩn thuật nghe lén từ nảy đến giờ.

''Nếu đệ ấy ở đây thì đó là ai chứ? Và cả Cửu kim đan không phải chính Minh Tôn giữ sao? Chuyện này rốt cuộc là sao chứ'' Đăng Kỳ lẩm bẩm rồi đi đến chỗ 'Thanh Phong'.

Sông Vong Xuyên.

''A...A...Aaaaaaaa.....'' Tiếng hét đau thấu tâm can của 'Thanh Phong' khiến ai cũng khiếp sợ không dám nhìn thẳng. Hai chân ngâm thẳng vào trong nước, các vong hồn không ngừng xé thịt, lột da, cấu xé vết thương ở chân rồi lại gặm nhắm. Máu không ngừng chảy ra khiến cho Vong Xuyên bị nhuộm đỏ một phần.

''Được rồi. Đưa hắn lên đây đi! Ta cũng nguôi giận rồi nê không phạt hắn nữa." Hai tên lính nghe lệnh liền dùng linh lực đưa 'hắn' ra khỏi nước Vong Xuyên. Tất cả mọi người điều nhanh chóng lần lượt rời đi, bỏ mặc 'hắn' nằm không rõ sống chết bên bờ Vong Xuyên.