Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 6: Thân phận thật sự



''Đây... đây chính là miếng ngọc bội bình an ta tặng cho Thiên Hậu lúc nàng ấy mang thai, sao nó lại ở chỗ cô?'' Thiên Phương ngây ra.

''Miếng ngọc bội này Tuyết Lạc đã đeo từ khi được nhặt về Hoa Giới tới giờ và vẫn luôn được cất giữ cẩn thận.'' Châu Hạ Vỹ khẳng định.

''Thần có thể làm chứng miếng ngọc này Tuyết Lạc đã có từ nhỏ thưa Thiên Quân.'' Ngạn Phát từ ngoài bước vào.

''Tâu Thiên Quân, một vạn năm trước lúc Thiên Hậu lâm bồn quả thật là một cặp sinh đôi. Nhưng trong người Tuyết Lạc vốn có sức mạnh Hồng hoang vì để tránh thảm họa cho Lục giới Thiên Hậu đã dùng hết nguyên thần phong ấn sức mạnh này dẫn đến qua đời. Trước lúc lâm chung bà có dặn đem Tuyết Lạc đến Hoa Giới và đặt miếng ngọc bội được bà khắc chữ này lên người con bé ắt sẽ có người đến cứu nó. Chúng thần mất tích cả vạn năm nay là do có việc không thể tiện nói, mong Thiên Quân tha tội.'' Một trong những người hầu từng hầu hạ cho Thiên Hậu đứng lên kể với Thiên Phương.

''Vậy đây là nhi nữ của ta và nàng ấy sao?'' Ông chỉ về phía Tuyết Lạc.

''Ta có tỷ tỷ rồi sao? Tốt quá rồi.'' Một giọng nói nhẹ nhàng thoảng qua, một nữ tử vận xiêm y vàng nhạt, tao nhã bước ra. Mái tóc bồng bềnh tựa như mây được xõa dài đến nửa lưng. Đôi mắt hồn nhiên chớp nhẹ lộ ra hàng mi dài cong vút. Da trắng thịt trong, gương mặt thanh thoát thi thoảng ửng má hồng, đôi môi nhỏ được phủ bởi màu hồng phấn. Nữ tử đó là Khả Như_ muội muội song sinh của Tuyết Lạc.

''Nếu vậy Tuyết Lạc có phải sẽ trở thành đại công chúa Thiên Giới không?'' Thanh Phong hỏi Hạ Vỹ.

''Tất nhiên là không phải, Thiên Quân chưa thừa nhận muội ấy và hiện tại Tuyết Lạc chính là Tiểu điện hạ của Ma Giới người tương lai sẽ thay thế vị trí của ta.'' Hạ Vỹ cầm lấy tay trái Tuyết Lạc để lộ ra chiếc vòng lúc nảy.

''Hả?'' Tuyết Lạc ngơ ngác.

''Đây là chiếc vòng Dạ Minh Châu dành cho Ma Tôn tương lai của Ma Giới sao lại trên tay Tuyết Lạc?'' Thanh Phong ngạc nhiên nhìn Ngạn Phát.

''Đệ cũng vừa mới biết thôi.''

''Sao cô lại dấu ta và Ngạn Phát về việc chiếc vòng này vậy?'' Kỳ lạ thật tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi cô ấy dấu diếm mình điều gì đó.

''Là ta không cho muội ấy nói.'' Châu Hạ Vỹ cất tiếng.

''Từ nay về sau con không còn là Tuyết Lạc nữa, con là Vương Tuyết Lạc là con gái của Vương Thiên Phương ta, là tỷ tỷ của Vương Khả Như và là đại công chúa của Thiên Giới.'' Chỉ cần dụ ngọt con bé thì mình có thể lấy được Hồng hoang chi lực và thống nhất Lục giới rồi. Phiền thật, nếu không phải vì Hồng hoang ta cũng sẽ không nhận lại nó.

''Thiên Quân chính là phụ quân của ta sao? Ta có nhà rồi? Còn có một muội muội nữa, đây là thật sao? Ta không còn là mồ côi nữa.'' Tuyết Lạc hai mắt ngấn lệ nhìn mọi người.

''Nhưng Tuyết Lạc là Ma Tôn tương lai thì đương nhiên sẽ về Ma Giới với ta.'' Châu Hạ Vỹ nhìn Thiên Phương rồi nàng quay sang Tuyết Lạc ''Muội thấy thế nào?''

''Muội muốn ở lại Nguyệt Như cung hai ngày nữa dù gì muội cũng ở đó một năm rồi nên cũng có chút lưu luyến.'' Rồi cô quay sang Thiên Phương ''Phụ quân tha lỗi cho Tuyết Lạc, con muốn ở lại Ma Giới cùng Châu tỷ tỷ một thời gian.''

''Tỷ tỷ không ở đây với muội sao?'' Khả Như tỏa vẻ đáng thương nhìn Tuyết Lạc.

''Tỷ sẽ quay lại với muội mà phải không Châu tỷ tỷ.'' Tuyết Lạc vui vẻ nói.

''Chỉ cần muội muốn là được, tỷ sẽ làm theo thỉnh cầu của muội.'' Hạ Vỹ mỉm cười với Tuyết Lạc và nói với mọi người ''Bọn ta xin cáo từ trước.'' Hạ Vỹ đưa Tuyết Lạc về Nguyệt Như cung rồi bay về Ma Giới.

Một lát sau, Bạch Thanh Phong vừa về thì đã nghe mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra từ nhà bếp. Tuyết Lạc bày xong thức ăn trong phòng ăn cũng vừa lúc hắn đi vào, nhìn thấy y cô liền nói ''Điện hạ ngon miệng a.''

Hắn ''ừ'' rồi ngồi xuống nhưng vẫn không ăn và quay sang nhìn nàng ''Cô có thể ngồi xuống ăn cùng ta xem như là từ biệt.'' Nghe vậy Tuyết Lạc nhẹ nhàng ngồi xuống và đưa tay lên đầu tháo cây trâm y tặng rồi đưa cho y ''Trả cho ngươi, nếu ta giữ nó chỉ sợ khi ta không có ở đây thì ngươi không thể ngắm cây trâm này nữa.''

''Cô cứ giữ lấy đi xem như là kỷ vật.'' Tại sao nàng vẫn không hiểu ý của ta chứ? Là ta thích nàng đó nha đầu ngốc.

''Điện hạ mau dùng cơm đi không thức ăn sẽ nguội đó a.'' Chẳng lẽ hắn thích mình sao? Hay do mình tự luyến?

Hai người cứ thế ngồi đối diện thỉnh thoảng nhìn đối phương nhưng chẳng ai nói câu nào.

Tối đến, Tuyết Lạc ngồi bên ngoài ngắm trăng một mình thì nghe thấy tiếng bước chân. Đó là Thanh Phong đang đến người nồng nặc men rượu không biết đã uống bao nhiêu giò rượu, hắn nhẹ giọng hỏi nàng ''Trăng đêm nay đẹp không?''

''Đẹp.'' Tuyết Lạc ngỡ ngàng đáp.

''Nàng thích là được rồi.''

''Ngày mai điện hạ hãy kêu tên thư đồng về hầu hạ người vì ta phải về Ma Giới rồi.'' Nghe những lời này Thanh Phong cảm thấy rất chói tai.

''Tuyết Lạc, nàng nghe cho rõ đây! Bạch Thanh Phong ta yêu nàng. Còn nàng thì sao?''

''Ta cũng thích... thích chàng.'' Tim của cô không ngừng đập thình thịch tựa như đang bắn pháo hoa. Cô ôm lấy hắn, kiễng chân và trao cho y một nụ hôn, hắn cũng ôm lấy cô và đón nhận nụ hôn của cô.

''Thanh Phong tại sao chàng lại thích ta?'' Hôn xong cô nhẹ nhàng hỏi hắn.

''Một năm qua ở bên nàng trải qua rất nhiều chuyện và ta cũng không ta thích nàng từ khi nào nữa.'' Nói xong hắn ngủ luôn tại đó. ''...''