Lưu Chiến Hằng cảm giác được tâm trạng của Hạ Diệp Chi thay đổi, an ủi: “Từ từ rồi sẽ nhớ lại thôi.”
Hạ Diệp Chi được anh ta an ủi.
Đột nhiên, dường như cô nhớ đến chuyện gì đó, hỏi anh ta: “Bạn bè lúc trước của tôi đâu?”
Cô tỉnh lại lâu như vậy, cũng không có người bạn nào tới thăm cô.
Cô không có bạn ư?
Lưu Chiến Hằng mặt không đổi sắc, dường như hoàn toàn không
bất ngờ với việc cô hỏi như vậy: “Lúc trước chúng ta không có
ở cạnh nhau, bạn của cô, tôi cũng không biết rõ lắm.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy quan hệ giữa cô với Lưu Chiến Hằng
cũng không thân thiết như vậy. Nghe anh ta nói thế, cô không nghi
ngờ gì.
Lưu Chiến Hằng nói cho cô biết, cô ở nước ngoài gặp chuyện không may.
Mà điện thoại của Hạ Diệp Chi cũng bị ném đi, hơn nữa
những tài khoản mạng xã hội khác, cô cũng không nhớ nổi số
tài khoản và mật khẩu.
Nghĩ vậy, tâm trạng Hạ Diệp Chi lại tệ hơn.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên là được.” Lưu
Chiến Hằng vỗ vỗ vai cô: “Đói bụng không? Tôi dẫn cô ra ngoài ăn cơm.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, cười với anh ta.
Cô có thể cảm nhận được, tình cảm giữa mình và Lưu Chiến
Hằng không sâu đậm, nhưng Lưu Chiến Hằng là thật lòng muốn chăm
sóc tốt cho cô.
Tình trạng của cô bây giờ, không thể nào sống chung với Lưu
Chiến Hằng như một cặp tình nhân bình thường được, chỉ có thể từ bạn bè tiến tới.
Đây là chuyện mà trước khi xuất viện, cô đã thỏa thuận với Lưu Chiến Hằng.
…
Lưu Chiến Hằng lái xe đưa cô đến một nhà hàng chay cách đó không xa.
Hạ Diệp Chi hôn mê ba năm, dạ dày rất yếu, các chức năng
khác trong cơ thể cũng đang ở giai đoạn hồi phục. Cô cũng không
thèm ăn lắm, nên cố gắng ăn chút đồ chay.
Sau khi ngồi xuống, Lưu Chiến Hằng nói với cô: “Nhà hàng này lúc trước tôi từng đến ăn thử, mùi vị không tệ, chắc cô sẽ
thích.”
Anh ta nói xong, liền đưa menu cho cô: “Cô gọi món trước đi, tôi đi toilet một chút.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi cầm menu nhìn.
Có rất nhiều món, Hạ Diệp Chi cũng không phải rất muốn ăn, liền chậm rãi mà xem.
“Dù sao bây giờ cũng không đông lắm, ngồi ở sảnh lớn cũng được.”
Đám người đó vừa nói chuyện vừa đi đến bàn ăn bên cạnh Hạ Diệp Chi ngồi xuống.
Hạ Diệp Chi lơ đãng quay sang nhìn bàn bên cạnh đó, vừa vặn chạm phải ánh mắt của một người đàn ông.
Người đàn ông nhìn rất trẻ, làn da trắng nõn, mặt mũi anh
tuấn, chính là kiểu đàn ông nói năng ngon ngọt khiến phụ nữ
yêu thích kia.
Quần áo mặc trên người tuy đơn giản, nhưng chất vải thượng hạng, vừa nhìn đã biết là cậu ấm nhà giàu.
Đang lúc người đàn ông đối mắt với cô, đột nhiên trừng lớn
hai mắt, giơ tay chỉ về phía cô, hơn nửa ngày không nói được
tiếng nào, liền đứng dậy lao về phía cô.
Bởi vì quá kích động, lúc anh ta đứng dậy làm bàn ăn suýt
nữa ngã lăn, chân bàn cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
“Hạ… Hạ… Sao em lại ở đây?” Cố Tri Dân lắp bắp một hồi,
cuối cùng mới kêu tên cô ra: “Hạ Diệp Chi, sao em lại ở đây! Em
quay về Thành phố Hà Dương hồi nào?”
Một tuần trước, mẹ Cố Tri Dân nói vừa phát hiện ra một nhà hàng chay ăn rất ngon, muốn dẫn anh ta đến ăn.
Hôm nay vừa hay anh ta cũng không bận gì, liền đi cùng.
Anh ta vốn không quá sẵn lòng tới đây. Dù sao thì hai năm qua
anh ta cứ luôn bị hủy hôn, bảy cô tám dì trong nhà không những
mỗi ngày đều tìm bạn gái cho anh ta, mà còn muốn anh ta làm
thân với họ.
Nhưng hiện giờ, anh ta lại cảm thấy rất may là mình đã đi theo.
Vừa ngồi xuống, lúc nhìn thấy Hạ Diệp Chi ngồi ở bàn bên
cạnh, anh ta thậm chí nghi ngờ rằng có phải mình bị ảo giác
hay không.
Dù sao năm đó lúc xảy ra chuyện, anh ta cũng đem người tìm trên đảo nhỏ rất lâu.
Lúc đầu anh ta đã tìm hết một tháng. Sau này khi Thẩm Lệ
biết chuyện, Thẩm Lệ tiêu hết tiền tiết kiệm, tìm suốt nửa
năm, thế mà vẫn không tìm được.
“Anh quen biết tôi?” Hạ Diệp Chi kinh ngạc nhìn Cố Tri Dân.
Cô sao lại quen biết một người như Cố Tri Dân?
Cố Tri Dân vừa nhìn đã biết là cậu ấm nhà giàu.
Tuy cô đã quên hết chuyện trước đây, nhưng vừa nãy lúc cô xem
menu, cảm thấy mấy món này rất đắt. Điều này cũng đủ nói lên rằng, cô sinh ra rất bình thường, lớn lên cũng không giàu có.
Đừng nói là người đàn ông tên Mạc Đình Kiên ngày hôm qua
nhìn thấy trên TV kia, cho dù là cậu ấm nhà giàu trước mắt
này, cô với anh ta cũng đã cách xa vạn dặm rồi.
“Cái… Cái gì?” Cố Tri Dân thấy ánh mắt Hạ Diệp Chi xa lạ,
nhíu mày nói: “Anh là Cố Tri Dân! Xảy ra chuyện gì vậy? Em
không nhận ra anh?”
Lúc này Cố Tri Dân mới chú ý tới, Hạ Diệp Chi gầy đến
không bình thường, dáng vẻ như bệnh nặng mới khỏi, cả người
thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.
Hạ Diệp Chi thì thào đọc tên anh ta một lần: “Cố Tri Dân…”
Đúng lúc này, Lưu Chiến Hằng trở về.
Anh ta đứng sau lưng Cố Tri Dân, giọng điệu không vui: “Quý ngài này, anh kề sát cô ấy quá rồi.”