“Họp.” Mạc Đình Kiên đi lướt qua cô ta, đi thẳng đến phía sau bàn làm việc.
Mạc Cẩm Vân đảo mắt, hỏi dò: “Nãy giờ em chỉ đi họp thôi sao?”
Mạc Đình Kiên liếc cô ta, vẻ mặt khó lường: “Có việc cứ nói.”
Mạc Cẩm Vân cũng không nghi ngờ, từ trước đến nay Mạc Đình
Kiên mà cô ta thấy vẫn luôn là dáng vẻ này, cô ta cũng đã quen.
Cô ta đi đến trước bàn làm việc của Mạc Đình Kiên: “Mấy
ngày rồi chị không thấy Hạ Hạ, hơi nhớ nó. Hôm nay mới ghé
nhà em một chuyến, có thứ tốt muốn cho em nghe cùng.”
Nói xong, cô ta lấy một cây bút ghi âm từ trong túi ra, vừa
đưa tới trước mặt Mạc Đình Kiên vừa nhấn nút phát âm thanh.
Trong ghi âm vang lên tiếng tạp âm một hồi, sau đó mới vang lên âm thanh đối thoại của hai người phụ nữ.
“Cô đi theo bên cạnh Đình Kiên, không phải vì ham mê quyền thế
và tiền bạc của nó hay sao? Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu
rời khỏi nó đây?”
“Cứ cho là tôi vì tiền và quyền của anh ấy đi, thì sao có
thể bởi vì tiền của chị mà rời xa khỏi anh ấy? Ở lại bên
cạnh anh ấy làm mẹ của con gái anh ấy không phải càng tốt hơn
sao?”
“Chị chỉ lừa cô ta một chút thôi, không ngờ cô ta lại thiếu
kiên nhẫn như vậy.” Mạc Cẩm Vân lúc này cũng đủ thông minh,
không dám trả lời thẳng vấn đề của anh.
Giọng Mạc Đình Kiên đột nhiên nhẹ hơn rất nhiều: “Chị không
thích Hạ Diệp Chi, nên trong vụ nổ trên đảo nhỏ lúc đó, chị
mới không để đội tìm kiếm cứu nạn đi cứu cô ấy, có đúng
không?”
“Lúc ấy chị chỉ vì lo lắng cho tình hình của em thôi, lúc
đó em bị thương rất nặng. Em là em ruột của chị, đương nhiên là chị muốn lo cho em trước. Huống chi, không phải lúc ấy Cố Tri
Dân bọn họ cũng đi tìm Hạ Diệp Chi sao, cô ta bây giờ cũng bình an vô sự có đúng không?”
Mạc Cẩm Vân vốn còn hơi chột dạ, nhưng nói đến phần sau, cô
ta không chỉ không thấy chột dạ nữa, mà còn cảm thấy mình nói rất có lý.
Từng cái cớ và lý do của cô ta, vừa nhìn đã thấy có trăm ngàn sơ hở.
Trong mắt Mạc Đình Kiên lộ vẻ không kiên nhẫn, anh cúi đầu
xem tài liệu trước mặt, thờ ơ nói: “Tôi đã cho chị cơ hội,
nhưng chị không nói thật dù chỉ một câu. Đi ra ngoài đi.”
Trong giọng nói của anh không có một chút trách cứ và tức
giận nào, như là đang nói chuyện với cấp dưới… không, giọng
điệu lúc anh nói chuyện với Thời Dũng hình như còn thân thiết
hơn lúc này một chút.
Mạc Cẩm Vân còn muốn bào chữa cho bản thân một chút, nhưng
vừa mở miệng, lại cảm thấy như có thứ gì đang chặn ở cổ,
một câu cũng không nói được.
Cô ta quay người đi ra ngoài, sau khí đóng cửa lại liền đưa tay ôm lấy mặt.
Hốc mắt chua xót, có nước mắt chảy ra.
Cô ta là cô cả kiêu ngạo của nhà họ Mạc, cô ta là một nhân
vật khiến biết bao người nổi tiếng phải ngước nhìn. Cô ta không thể khóc…