Anh Chỉ Thích Em Thôi

Chương 10



“Bởi vì anh suy nghĩ không đủ chu đáo, không thể cho em tính nghi thức mà em muốn, anh xin lỗi em, nhưng em cũng không thể vứt anh đi được.” Tần Thịnh có chút ấm ức nói.

Một người đàn ông cao hơn 1m80 lại khóc?

“Em…” Hoàng Y Y luống cuống, hoàn toàn không chống đỡ được.

Tần Thịnh cũng biết làm nũng quá nhỉ?

“Anh thích em, chúng ta ở bên nhau, được không em?”

Một người đàn ông nói xong một câu lại thêm chữ “Được không em” ở phía sau, sẽ tỏ ra cực kỳ dịu dàng.

Cô, thật sự đã gặp được.

“Có phải em cảm thấy anh rất tùy tiện không?” Tần Thịnh hỏi.

“Không ạ.”

“Thật à?” Tần Thịnh đột nhiên mặt mày hớn hở, lật mặt còn nhanh hơn cả phụ nữ!

Lòng đàn ông như kim dưới đáy biển…

Anh véo chóp mũi cô, “Đợi lát nữa sau khi vào đồn cảnh sát em là người bị hại, mà anh là cảnh sát, cho nên em không thể quậy nữa, biết chưa?”

Cô chui vào trong ngực Tần Thịnh, gật đầu nói: “Vâng ~”

Tần Thịnh dang rộng hai tay, hết cách nói: “Cẩn thận anh tố cáo em hành hung cảnh sát nha.”

——

Tần Thịnh đưa Hoàng Y Y đến đồn cảnh sát, trước khi đi vào Hoàng Y Y trả lại áo đồng phục cho anh.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hoàng Y Y vào đồn cảnh sát, còn có chút căng thẳng.

Nhưng Hoàng Y Y vừa đi vào, một cái đầu từ sau cửa căn phòng nhỏ lập tức thò ra, nhìn cô bằng ý tứ sâu xa, “Chào chị dâu.”

Tần Thịnh ho nhẹ một tiếng, anh cảnh sát kia cũng tự giác rụt đầu về.

Sau khi lấy lời khai xong, Tần Thịnh lấy danh nghĩa bảo vệ người bị hại để đưa Hoàng Y Y về nhà.

Rạng sáng trên đường Nam Ninh, căn bản không có người đi bộ, chỉ có mấy chiếc xe qua lại.

Tần Thịnh quan sát tình hình xung quanh bằng tính chiến lược, bảo đảm dưới tính huống không có người, nhanh chóng và chuẩn xác nắm tay Hoàng Y Y.

Là tiếng tim ai đập? Mà có thể lớn tiếng như vậy.

“Hàng quốc gia phân phối đã đến, xin chú ý kiểm tra và nhận hàng.”

Hoàng Y Y cúi đầu, bất giác mỉm cười.

Lúc nhỏ, cô từng cầu nguyện, sau này phải gả cho một đại anh hùng cái thế, có thể bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi.

Mà bây giờ, cô đã tìm được đại anh hùng này.

Cảm giác dày nặng của bàn tay làm cô cảm thấy rất an lòng, toàn thân ấm áp.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mặc cảnh phục cao hơn cô nửa cái đầu.

“Bị mê hoặc rồi à?” Tần Thịnh đột nhiên nghiêng người sang.

Úi, bị phát hiện rồi.

Hoàng Y Y dắt anh sải bước đi về phía trước, “Đi thôi, lát nữa anh còn phải về đồn mà.”

Tần Thịnh cố ý thả chậm bước chân, “Em muốn anh đi sớm bao nhiêu?”

Hoàng Y Y không khỏi đánh lên ngực anh, “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Anh kiện em hành hung cảnh sát nhé, phạt em cả đời phải chăm sóc Tần Thịnh.”

Hoàng Y Y sao chịu được những lời này, cô kéo nhanh hơn, “Đi nhanh lên.”

Tần Thịnh đưa cô đến dưới nhà, lưu luyến không rời kéo tay cô, không chịu buông ra.

“Em về đến nhà rồi.”

“Ừ.”

“Này, Em… Đi lên đây.” Hoàng Y Y nói.

Tần Thịnh gật đầu một cái, nhưng vẫn không buông tay.

Hoàng Y Y cười hỏi: “Anh không buông tay ra thì em đi thế nào?”

“Anh hơi khát, em cho anh uống cốc nước rồi đi nhé.” Tần Thịnh đột nhiên áp sát nói.

Mặt Hoàng Y Y “bùm” một phát đỏ ửng lên, trong đầu vang “Ong ong ong”.

“Sao thế, không muốn à? Vậy thì gay rồi, em xem anh còn phải về đồn một mình, tối lửa tắt đèn, trên người anh lại không mang tiền, nếu chết khát ở trên đường…”

“Được rồi, anh đi lên với em, nhưng em nói trước, chỉ có thể uống nước, chứ không được làm những chuyện khác đâu đấy.”

“Em còn muốn anh làm những chuyện gì?” Tần Thịnh cười đểu nói.

Hoàng Y Y xấu hổ quay mặt đi, dắt Tần Thịnh đi lên tầng.

Sau khi vào nhà, cô bảo Tần Thịnh ngồi trên sô pha, sau đó tự mình đi rót nước cho anh.

“Em ở một mình à?”

Hoàng Y Y đưa cốc nước cho anh, đáp “Vâng”.

Tần Thịnh nhìn ra ban công, lo lắng nói: “Cũng không có bộ quần áo nào của đàn ông.”

“Em… Nhà em không có đàn ông, sao có quần áo đàn ông được.”

Tần Thịnh vỗ đầu nhỏ của cô, “Em ngốc thế, một cô gái như em ở một mình, rất dễ bị để mắt tới, ngày mai anh mang mấy bộ quần áo của anh tới, em phơi lên ban công.”

Hoàng Y Y sờ chỗ đầu vừa bị anh gõ, hình như cũng có lý.

Uống nước xong, Tần Thịnh đã phải về đồn.

Hoàng Y Y tiễn anh ra tới cửa, lưu luyến không thôi mà nhìn anh.

“Lại không muốn anh đi à?”