Anh Chồng 70 Vạn

Chương 11



Tôi không biết có phải vì tức giận hay không: “Ừ, anh ấy đẹp trai hơn anh và cũng hát hay hơn anh, hơn nữa anh ấy cũng cưng chiều tôi hơn anh."

Lâm Cảnh Chi khẽ gật đầu, sắc mặt tối tăm đến mức không thể thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng vô cùng: “Anh biết.”

"Anh sẽ trả lại tiền cho em. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là người xa lạ, không có quan hệ gì cả."

Đó là một điều rất đơn giản, em thích anh và anh cũng thích em, khi hai người thích nhau ở bên nhau thì ai cũng vui vẻ. Nhưng tôi chỉ đơn giản là không hiểu tại sao anh ấy lại hành động như một người xa lạ.

Giống như trong tiểu thuyết lãng mạn, nam nữ chính rõ ràng có thể giải thích, nhưng lại không chịu nói.

Tôi hít một hơi thật sâu và quyết định cho anh ấy và bản thân mình một cơ hội cuối cùng.

"Vậy em nói thích anh, anh định làm gì?"

"Cảm thấy có lỗi." Đây là câu trả lời của anh ấy.

Tôi nhấc chân bỏ đi, nghe tin thì bạn tôi chạy tới kéo tay tôi. "Đó là ai? Anh em cùng cha khác ông nội với người... cậu đã yêu?"

"…"

“Không, là anh ấy.”

Bạn tôi rất sốc và không đồng tình với thẩm mỹ của tôi nên chỉ có thể nói: “Cậu có mắt nhìn tốt đấy”.

Tôi cảm thấy khó hiểu và tủi thân: “Nhưng thứ đầu tiên tôi yêu chính là khuôn mặt của anh ấy.”

Tôi có cảm giác bị thế giới bỏ rơi, không ai có thể hiểu được tôi, sau khi trở lại phòng của CLB, anh đẹp trai kia rất tốt, nhưng khi nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt anh, tôi luôn nghĩ đến nụ cười của Lâm Cảnh Chi. Cuối cùng, vì cảm thấy áy náy với hành vi cặn bã này, nên tôi đã boa thêm cho anh chàng này, rồi kêu anh ấy không cần phục vụ nữa.

Tôi nghĩ mình cần phải ngồi thiền một lúc, chuyện của Lâm Cảnh Chi ngay từ đầu đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của tôi. Tôi lướt điện thoại một lúc lâu nhưng không thấy WeChat anh ấy sáng đèn, tôi cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về anh ấy. Chỉ cần tôi không để ý, coi như anh chưa từng xuất hiện trong đời tôi. Tôi không quan tâm, tôi tắt điện thoại và bắt đầu cuộc sống vui vẻ.

Mãi cho đến một ngày, bạn tôi đến tận cửa mắng tôi không trả lời tin nhắn, tưởng tôi chết một mình ở nhà, tôi mới bật điện thoại lên. Vừa mở điện thoại lên, đủ loại tin nhắn hiện lên. Điều đặc biệt đáng chú ý là Lâm Kỳ An đã gọi cho tôi hơn 80 lần trong hai ngày.

Tôi cau mày nhìn đoạn tin nhắn, không thể là bạn học cấp ba ôn lại chuyện xưa, nhưng cũng không nhất thiết có liên quan gì đến Lâm Cảnh Chi.

Những ngày gần đây tôi toàn nhốt bản thân trong nhà, khiến tôi ngày càng cảm thấy mệt mỏi, nên định ra ngoài đi dạo sau bữa tối. Nhưng ngay khi tôi đang đi vòng qua góc đường, một bóng đen lao ra và khiến tôi sợ suýt chết. Đó là Lâm Kỳ An, nhưng mắt anh ta đỏ hoe và trông anh ta như một người vừa gặp phải đã kích lớn.

"Hà Vi Lan, Vi Lan tôi cầu xin cô, hãy cứu anh trai tôi." Tôi chưa bao giờ thấy Lâm Kỳ An trông như thế này, khóc như một đứa trẻ bị mất đi thứ yêu quý của mình.

Trong lòng vẫn còn tức giận, Lâm Cảnh Chi có liên quan gì đến tôi. Anh ta thấy tôi im lặng lại hét lên, rồi nắm chặt tay tôi: "Tôi… tôi không tìm được anh ấy, tôi không tìm thấy anh ấy… Anh ấy đã từng cứu cô rồi,cô cũng nên cứu anh ấy đi."

Chỉ là Lâm Kỳ An khóc thảm thiết như vậy khiến tôi không làm ngơ được: “Anh ta sao vậy?”

"Vì tôi, vì tôi mà anh ấy cùng Lâm gia làm giao dịch, cho đi một quả thận của mình."

Sét đánh ngang tai tôi: "???"

Một anh chàng đẹp trai khóc đến nước mũi: “Đều là tại tôi! Lúc trước anh ấy đến Lâm gia, tôi còn tưởng anh ta làm vì tiền cơ, anh ta… anh ta là vì tôi…vì tôi. Nhà họ Lâm nói nếu không tìm được ai phù hợp ngoài tôi thì sẽ lấy thận của tôi.”

Lời nói không mạch lạc khiến tôi cũng bắt đầu lo lắng: "Đừng khóc nữa, cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Vì vậy, qua lời kể vừa khóc vừa kể của Lâm Kỳ An, tôi đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Cảnh Chi ban đầu trở về gia đình Lâm, không phải vì tiền mà vì Lâm Kỳ An. Bởi vì Lâm Kỳ An và Lâm Cảnh Chi là anh em sinh đôi, thận đều rất hợp với người anh cả của nhà Lâm. Hơn nữa dì Ngô lúc đó bị bệnh nặng, không có tiền đi khám bệnh, vì bệnh của dì Ngô, nên mặc dù khi ấy anh mới là một học sinh thôi, lúc đó anh chỉ có thể nhặt rác trên đường, ra ngoài làm thêm nhưng không kiếm được nhiều tiền. Nên cha anh đã thỏa thuận với anh. Sau khi nghe những điều này, tâm tôi rất bình yên, không biết có phải vì câu chuyện của Lâm Cảnh Chi luôn quá xa vời với cuộc đời tôi hay không.

“Chắc chắn là không thể nào.”

Dù có thật hay không thì tôi và Lâm Cảnh Chi đều là người xa lạ, không liên quan gì đến nhau, nếu là thật thì tìm tôi cũng vô ích.

Tôi suy nghĩ một lúc đành đưa ra đề nghị: “Nếu không được thì hãy gọi cảnh sát”.

"Tôi không thể tìm thấy anh ấy...Tôi không thể tìm thấy anh ấy…" Anh ta cứ lặp đi lặp lại, như một người mất trí.

Tôi cũng không biết anh ấy ở đâu.

Một người đàn ông cao 1mét 8 đứng trước mặt tôi, thở dốc, mọi người đi ngang qua đều nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên. Tôi thở dài: "Đừng khóc, lần cuối anh gặp anh ấy là khi nào?"

"Một tuần trước... Nghe quản gia nói hôm nay sẽ tiến hành."

Lần tôi và Lâm Cảnh Chi gặp nhau cũng là một tuần trước. Giống như một giấc mơ, chỉ lúc này tôi mới cảm thấy thực tế hơn một chút. Tôi lo lắng và sợ hãi, và nhịp tim của tôi, tôi liếc nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay, bố mẹ lo lắng cho sức khỏe của tôi nên bắt tôi phải đeo, chỉ cần có vấn đề gì sẽ nhận được thông báo.

Tôi tháo dây đeo cổ tay ra: “Hôm nay là ngày phẫu thuật của anh ấy, anh làm gì ở đây vậy?”

"Đi ngang qua."

Tôi quyết tâm không quan tâm đến nhà họ Lâm nữa: “Nếu anh tìm được anh ấy thì hãy nói cho tôi biết nhé?”

Trên bầu trời tối tăm, vầng trăng lưỡi liềm tản ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, không bị mây mù cản trở, trông càng sáng sủa hơn. Tôi bước xuống phố và buộc mình phải làm trống tâm trí. Lâm Cảnh Chi không liên quan gì đến tôi, còn Lâm Kỳ An chỉ là bạn học cùng lớp thời cao trung. Tôi đi rồi dừng lại, dòng người không ngừng đổ về, ánh đèn nhấp nháy và thay đổi. Cho nên lúc đầu Lâm Cảnh Chi nói anh là công cụ người, ý tứ của anh là như vậy.

Anh ấy đã biết trước tương lai của mình ngay từ đầu. Cho nên ngay cả đám cưới cũng không thành vấn đề, với tư cách là chú rể, anh ấy không quan tâm cô dâu là ai, anh ấy không quan tâm đến mọi chuyện của nhà họ Lâm, chỉ là vì anh ấy…anh ấy nghĩ mình sẽ không có một kết thúc có hậu?

Phải chăng đây chính là lý do khiến anh “thích nhưng không thể ở bên nhau”? Cuối cùng tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lâm Kỳ An.

Anh ta nghe điện thoại, nhưng không nói gì, chỉ có tiếng gió thổi vào điện thoại và tiếng thở gấp gáp khó nhận thấy.

"Bệnh viện Nhân Dân Trung ương!"

Tôi sửng sốt, vừa định hỏi anh ta thì phát hiện anh ta đã cúp điện thoại. Tôi đã mơ hồ làm theo bản năng, dừng một chiếc taxi ngay bên đường mà không cần suy nghĩ. Khi đến bệnh viện, tôi nhận ra cơ thể mình có gì đó không ổn. Chỉ là tất cả đều ở đây, siêu nhân như tôi không thể chạy trốn. Tôi hít thở vài hơi, hôm nay tôi đã dùng quá nhiều sức lục, có khi nào anh ấy chưa ngỏm thì tôi ngỏm không?

Tình yêu rất quý giá nhưng mạng sống còn quý giá hơn. Vừa tìm được chỗ ngồi xuống, tôi thoáng thấy có một người đang đi lại trong sảnh ở tầng dưới. Thân hình đó, đôi chân đó, vòng eo đó, cái đầu đó, hoàn hảo quá, không là Lâm Cảnh Chi thì ai? Tôi đột ngột đứng dậy và dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi xuống lầu, tuy nhiên, vừa xuống đến tầng dưới, bóng dáng quen thuộc đã biến mất, tôi tuyệt vọng mở mắt ra để tìm kiếm anh ta. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại ở đây. Hơi thở của tôi càng lúc càng dồn dập, tầm nhìn bắt đầu tối sầm, tôi vẫn không tìm thấy anh ấy, tay chân tôi dần dần mềm nhũn, chân tôi nhũn ra và tôi ngã thẳng xuống. Tuy nhiên, đúng lúc đó, một bàn tay xuất hiện và ôm tôi thật chặt trong vòng tay, là tay của Lâm Cảnh Chi.

Anh ấy một tay cầm hồ sơ bệnh án và phim chụp, tay kia giữ chặt tôi. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Cảnh Chi, tôi thấy anh ấy mở miệng nói gì, nhưng tôi lại không nghe thấy gì cả. Tôi không biết mình đang ở đâu, chỉ biết là không thể buông tay người trước mặt, không thể dùng sức, chỉ có thể bám chặt vào vạt áo của anh ta. Tôi đang nói, nhưng ngay cả tôi cũng không thể nghe được những gì tôi nói.

Khuôn mặt anh ấy liên tục chuyển đổi giữa ánh sáng của bệnh viện và bóng tối trong tầm nhìn của tôi, cuối cùng trở về bóng tối.

Trước khi bất tỉnh, tôi chỉ mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Lâm Cảnh Chi nhiều năm trước, hình như cũng giống như vậy. Cô gái mặc đồng phục nắm chặt cọng rơm cứu mạng duy nhất.