Anh Chồng 70 Vạn

Chương 7



Chương này dài quá nên tui cắt thành 2 phần nha

Lâm Cảnh Chi đi tẩy trang, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn bị vẻ đẹp của anh làm cho choáng váng.

Tôi ôm trái tim thiếu nữ đang đập bịch bịch và cảm thấy nên cúng heo 1 con hay 2 con: “Thật vui khi có một người chồng cực kỳ đẹp trai ở bên cạnh!”

Anh lại nhìn tôi với ánh mắt bất lực đó,

anh thở dài: "Em nhìn tôi như vậy làm tôi hơi sợ, em đã sẵn sàng đi cùng anh chưa?"

Tôi nghiêm túc đưa tay làm động tác chào: "Sẵn sàng đi theo anh dù núi đao biển lửa!"

Tôi lại nghiêng người về phía anh với tư thế chó ngoan trong nhà: "Chồng, chúng ta đi đâu vậy?"

"Ch...chồng?" Gương mặt của anh đã đỏ như cà chua chua chín, khiến tôi buồn cười.

"Chính anh nói đấy, tôi là vợ của anh. Vợ được gọi anh là chồng thì là gì? Chồng yêu, ông xã,..."

Tôi có thể gọi anh ấy bằng tên, tôi có thể gọi anh ấy bằng biệt danh, có thể gọi anh ấy bằng nhiều cách, nhưng tôi chỉ muốn gọi là chồng cho đã cái nư của tôi. Anh ta càng đỏ mặt hơn, quay đầu lại, đưa tay lên miệng và ho vài tiếng.

"Nào, trên đường đi tôi sẽ nói vài chuyện với em."

Thấy anh hốt hoảng nhặt chìa khóa xe đi ra ngoài, tôi phát hiện tôi có sở thích mới, trêu anh làm tôi thoải mái hơn. Tôi nảy ra một ý tồi, thì thầm gọi anh: "Anh yêu, đợi em với!"

Anh nghe xong liền bị vấp ngã, tôi phải đến dìu anh lên xe. Khi lên xe, tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, rất liều lĩnh không thắt dây an toàn.

Ngồi chờ anh thắt dây an toàn cho tôi mà mãi chưa thấy, tôi đành phải tiếp tục tung chiêu: "Chồng à, không phải anh muốn mồ côi vợ chứ, tay em đau quá."

Lâm Cảnh Chi: "..."

Anh ấy có vẻ chấp nhận số phận của mình, cúi người thắt dây an toàn cho tôi. Nhìn thấy khoảng cách giữa anh chàng đẹp trai và tôi đang dần rút ngắn lại, người đẹp trai đó đang trong tầm tay, tim tôi chợt đập nhanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Bên cạnh anh ấy lâu thêm nữa chắc tôi sẽ thành khách VIP của tiệm thuốc mất. Khoảnh khắc tôi thò tay vào chiếc túi nhỏ và ôm chặt viên thuốc, định bỏ vào miệng thì may mắn thay, tim tôi đang đập mạnh và tôi đã bình phục trong vòng vài phút. Chẳng lẽ sau khi nhìn anh chàng đẹp trai hồi lâu, trái tim anh ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn?

Dây an toàn đã được thắt chặt, Lâm Cảnh Chi cau mày lo lắng nhìn tôi.

"Trông sắc mặt em tệ quá, đáng ra vừa rồi không nên gọi em đi... em có muốn đến bệnh viện không?"

“Không sao đâu, chỉ trêu anh thôi.”

Khi từ nhỏ tôi đã bệnh tim nên sức khỏe rất kém, tôi đã quen với nó.

“Không cần đi bệnh viện sao?”

Tôi gật đầu, rồi trả lời những câu hỏi không liên quan, vô tư trêu chọc anh: “Anh không biết sao, khi con gái nhắm mắt lại, cô ấy chỉ muốn đối phương hôn mình thôi”.

Thấy anh mím chặt môi, đỏ bừng từ cổ đến mang tai, anh quay đầu phớt lờ không thèm nhìn tôi nữa. Tôi cười khúc khích: "Anh đưa em đi đâu vậy?"

Anh thậm chí còn không trang điểm xấu xí, nên có lẽ anh ấy đi gặp một người quan trọng."Hôm nay đưa em đi gặp bà ngoại."

Anh lái xe đều đặn, bình thường ngồi trên ô tô tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng khi đến gần anh lại cảm thấy hơi buồn ngủ. Khi tôi đã lim dim mắt chuẩn bị ngủ, giọng nói anh lại vang lên:

“Tôi đã từng kể với em rồi, mẹ tôi qua đời rất sớm, chính bà đã đón tôi vào và…” Anh dừng lại một chút, “Bà ấy rất quan trọng với tôi, vì vậy tôi hy vọng em có thể thuyết phục bà rằng chúng ta yêu nhau, không phải vì bất cứ điều gì khác."

"Bà ấy luôn muốn tôi hạnh phúc và tôi không muốn bà ấy phải lo lắng cho tôi khi về già."

“Ồ, ra là vậy.” Tôi gật đầu, đoán “bà” này chính là người phụ nữ trong bức ảnh của gia đình Lâm Cảnh Chi.

Tôi vỗ ngực chắc nịch: "Em sẽ trổ tài diễn cho anh xem, nói không chừng diễn xong em còn được ảnh hậu."

Xe chạy chậm vào phố cổ, quãng đường không xa, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi.Tôi không biết nơi này là gì cho đến khi xuống xe - Viện Phúc Lợi Cầu vồng.

Nhìn vào tòa nhà cho thấy nó có đã khá lâu rồi, từng viên gạch, vết rêu trên tường có bề dày lịch sử hơn 50 năm. Lúc đầu tôi còn tưởng Lâm Cảnh Chi chỉ bịa chuyện để lừa gạt mọi người, nhưng không ngờ đó là sự thật.

Gió thổi một cái khiến tôi rùng mình, anh nhanh chóng khoác áo khoác cho tôi: “Gió lớn, đừng để bị cảm. Xin lỗi, tôi đang nghĩ việc riêng, lại quên hỏi em có muốn vào không… Nếu em không muốn vào, tôi sẽ đưa em về nhà ngay? "

Tôi khoác áo khoác cười ngốc nghếch, làm sao có thể không thích chứ, tôi đang thích đến phát điên đây này: "Không, không, không…Đi thôi, em vừa xuống xe, hơi choáng váng."

Anh chàng đẹp trai mặc áo khoác cho tôi và xin ý kiến tôi, anh ấy thực sự khiến tôi muốn khoe cho đám bạn mắt mù của tôi. Tôi vui vẻ nắm lấy cánh tay anh, nhảy chân sáo đi đến cổng: “Đi thôi!”

Nhân viên bảo vệ của trại trẻ mồ côi vừa nhìn thấy Lâm Cảnh Chi, chú ấy đã hoài nghi nhìn anh mất một lúc mới bước tới chào hỏi một cách thân thiện: "Cậu… có phải là Cảnh Chi không?"

“Chú lâu ngày không gặp.” Anh cũng bước tới ôm chầm lấy người đàn ông kia, mỉm cười như gió xuân.

"Này, Tiểu An mấy ngày trước cũng tới đây, cậu nói xem tại sao hai anh em không hẹn cùng nhau đến."

Hở? Tiểu An... không thể là Lâm Kỳ An được phải không?

Tôi đã bị vô hình hơi lâu rồi đó, đến giờ phải diễn rồi, tôi lập tức buông tay Lâm Cảnh Chi và cúi đầu 90° theo tiêu chuẩn với người bảo vệ: "Xin chào chú! Rất vui được gặp chú, tôi tên là Hà Vi Lan, là vợ mới cưới 1 ngày của Cảnh Chi. Cảnh Chi của tôi đã có thể lớn lên đến tuổi này và gặp được tôi một cách suôn sẻ. Công lao của mọi người rất nhiều, tôi xin gửi tới đến mọi người lòng biết ơn sâu sắc nhất!

Lâm Cảnh Chi lại bị hết bất ngờ này đến bất ngờ khác dọa sợ: "..."

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của người bảo vệ, Lâm Cảnh Chi lập tức duỗi tay ôm tôi vào lòng, giới thiệu tôi bằng những lời rất đơn giản: “Chú, đây là vợ mới cưới của cháu, hôm nay cháu về đây để mọi người gặp cô ấy."

"A a, là vợ mới cưới của cháu!" Chú bảo vệ phục hồi tinh thần lại, cười rất hiền lành: "Cô bé rất xinh, lại còn trông rất phúc hậu."

Không phải anh nói rằng mọi người sẽ thích cách tôi giới thiệu bản thân sao? Có phải là chú ấy đang dỗ dành tôi không, nghe ra hơi bị miễn cưỡng.

Khi tôi còn nhỏ, vì sức khỏe yếu nên gia đình tôi luôn làm theo ý muốn của tôi và không bao giờ chịu nói ra sự thật. Tôi buồn bã thở dài, lần này tôi tự cho mình là số 1, Lâm Cảnh Chi sẽ không tức giận chứ?

Nhưng anh vờ như không có chuyện gì, chỉ chỉ vào bên trong: “Dì Ngô có ở trong đó không ạ?”