Anh Chồng Khờ

Chương 229: Thấy đã sắp đến Bạch thị



Sư Hoàng Minh nói với Trần Hạo: "Anh Trần quả nhiên rất giỏi, chính là người mà Bá Đồ đang cần, không bằng đến phòng làm việc của tôi bàn bd chi tiết được không?", Sư Hoà Minh khách sáo nói.

Trần Hạo cười lạnh: "Bàn cái gì?"

"Bàn như thế nào mới có thể khiến anh gia nhập Bá ĐỒI", Sư Hoàng Minh nói.

Tôi đã nói rất rõ rồi, không có hứng thú!", Trần Hạo nói.

"Tôi đề nghị anh Trần nên cân nhắc đề nghị của tôi thật kỹ thì hơn, gia nhập Bá Đồ, đối với anh chỉ có lợi mà không có hại! Hơn nữa yêu cầu của chúng tôi cũng sẽ không quá đáng! Thậm chí còn có thể mở ra lệ riêng vì anh, nhưng nếu như anh từ chối, tôi nghĩ tôi sẽ phái cân nhắc thật kỹ khả năng khống chế nhân vật đặc biệt như anh rồi!", Sư Hoàng Minh cười nhạt.

Sao Trần Hạo có thể không biết ý của đối phương chứ. Bá Đồ là tài năng xuất chúng trong bộ phận đặc biệt của nước Hoa, sở hữu quyền lợi khá kinh khủng,

cái gọi là tính khống chế, là nhận thức của quốc gia nhằm vào nhân vật đặc biệt như anh, khống chế được thì có thể giữ lại, không khống chế được thì tất nhiên là hủy diệt!

"Anh đang uy hiếp tôi?”, Trần Hạo hỏi.

"Anh Trần có thể nghĩ như vậy! Tôi hy vọng anh có thể đưa ra quyết định sáng suốt!”, Sư Hoàng Minh cười nhạt.

Trần Hạo nghe thấy lời này, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười lạnh sắc bén, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn gần Sư Hoàng Minh: "Anh Sư, tôi rất

ghét bị người khác uy hiếp! Anh cho rằng dựa vào tiểu tông sư ở bên cạnh đó có thể bảo vệ được cho các anh sao? Nếu Trần Hạo tôi muốn làm gì đó, sẽ không có ai ở đây có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!"

Sư Hoàng Minh nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi: "Anh Trần, anh phải biết rằng nơi này là Bá ĐỒ, anh coi Bá Đồ là gì..."

Trần Hạo không nói nhảm nữa, trong đôi mắt loé lên ánh sáng điên cuồng và sắc bén, trong chớp mắt đã tung ra một quyền, bức tường với phòng bên cạnh bị anh đấm thủng một lỗ kinh khủng.

Trong nháy mắt, trên người Trần Hạo phun ra ngoài sát khí cuồng bạo! Xoay người nhanh chóng chui qua phòng bên cạnh.

Người ở bên phòng cạnh là Tân Phong vừa mới uống trà với Sư Hoàng Minh, cao thủ đứng đầu Bá Đồ ở Hải Dương!

Thấy Tân Phong ra tay, người bên ngoài liền kinh ngạc kêu lên.

"Là Tân Phong...”

"Quá tốt rồi, Tân Phong ra tay, chắc chắn tên ngang ngược này sẽ phải thua, xem anh ta còn dám coi thường Bá Đồ chúng ta nữa không!"

"Năm đó lúc Tân Phong bảo vệ anh Sư, còn có thể dưới sự tấn công của hai tên tiểu tông sư thành công cứu được anh Sư ra! Sao có thế thua một tên nhóc trẻ tuổi được chứ?"

"Đúng đấy, năm nay lúc so đấu, Tân Phong đối đầu với Diệp Thiên Nam phải đến hai mươi chiêu mới thua! Mà Diệp Thiên Nam là đại tông sư. Chúng ta thắng chắc rồi!"

Lúc này, Vân Chiến Thiên ở một bên lại hoàn toàn không có lòng tin giống đám người, trong lòng không biết sư phó Tân

Phong thật sự có thể thắng được tên yêu nghiệt này không?

So sánh với người bên ngoài, lúc này chỉ có Tân Phong đang đánh nhau với Trần Hạo mới biết rõ sự kinh khủng của Trần Hạo nhất.

Anh ta không ngờ rằng Trần Hạo không chỉ đoán được anh ta đang ở đâu, hơn nữa còn dám cậy mạnh ra tay!

Trong nháy mắt, anh ta đã rơi vào thế yếu.

Nắm đấm của Trần Hạo không chỉ mạnh mẽ, hơn nữa còn có sức lực cực lớn!

Tân Phong cũng không hổ là cao thủ hạng nhất, không lùi mà tiến tới, cứng đối cứng, lấy quyền đối quyền, điên cuồng tấn công Trần Hạo.

Chỉ tiếc, chuyện này xảy ra đột nhiên, một người thủ thế chờ đợi, chênh lệch đâu có ít.

Sau khi bên trong lỗ thủng truyền ra hơi thở kinh khủng lần nữa, luồng khí kinh người khiến cả toà nhà đều phải chấn động.

Chỉ trong chớp mắt, sau khi hai quyền chạm nhau, Tân Phong đã biết được sự chênh lệch của hai bên, muốn rút lui!

Nhưng một giây sau, Trần Hạo đã xuất hiện ở trước người anh ta không đến một mét.

Tân Phong chỉ có thể đánh trả!

Ầm! Sau khi đối chọi lần nữa, một vệt máu tràn ra từ khoé miệng Tân Phong, cả mặt tường sụp đổ! Trong nháy mắt, bụi bặm mùi mịt.

Mấy giây sau, Trần Hạo chắp tay đi ra khỏi đám bụi!

Tất cả mọi người đều sợ

ngây người, ai cũng không ngờ

rằng thế mà Trần Hạo lại mạnh tới mức này!

Trần Hạo lạnh lùng nhìn ra sau Sư Hoàng Minh: "Nếu còn lần sau nữa, giết không tha!"

Đám người lại hít một hơi lạnh.

Trần Hạo lạnh nhạt nhìn Sư Hoàng Minh, Sư Hoàng Minh như bị đông lại trong nháy mắt, ngay cả máu cũng đọng lại, Trần Hạo liếc một cái anh ta đã thấy lạnh lẽo rồi.

Trong lòng Sư Hoàng Minh rất hối hận, sớm biết Trần Hạo mạnh như thế, anh ta đã chọn cúi mình chiêu mộ rồi, nhưng mà lúc này tỉnh ngộ cũng không muộn.

"Anh Trần đừng nóng giận, là tôi không biết điều, không cân nhắc tử tế, mong anh Trần bớt giận!", Sư Hoàng Minh cung kính nói.

Trần Hạo nói: "Còn muốn giữ tôi nữa không?"

"Không dám, hôm nay tôi cũng không có ác ý, sở dĩ Tân Phong ở phòng bên, không hề có ý xúc phạm anh Trần, chỉ đơn giản là muốn bảo vệ tôi an toàn mà thôi!", Sư Hoàng Minh nói.

Trần Hạo lạnh lùng nhìn Sư Hoàng Minh, Sư Hoàng Minh lập tức cảm giác mình như bị đối phương nhìn rõ.

"Nói điểm chính! Tôi không có thời gian đế lãng phí vào việc nói nhảm đâu!", Trần Hạo nói.

"Anh Trần, tôi vẫn hy vọng anh có thể cân nhắc đề nghị của tôi, có lẽ chúng ta có thể thay một cách hợp tác khác, lấy phương thức giao dịch để hợp tác, anh giúp Bá Đồ làm một chuyện, Bá Đồ trả thù lao cho anh? Anh thấy thế nào?’’, Sư Hoàng Minh nói.

Trần Hạo suy nghĩ, lần trước làm ấm đồng, khắc lại pháp trận một lần nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng còn cần mấy nguyên liệu khác mới có thể hoàn toàn sửa được nó.

Cũng chỉ khi nào sửa được ấm đồng rồi tụ linh, Âm Dương Cửu Thiên quyết của anh mới có thể tăng lên, để Bá Đồ giúp đỡ tìm hiển nhiên sẽ thích hợp hơn!

Nghĩ tới những điều này, Trần Hạo nhìn Sư Hoàng Minh: "Việc nhỏ thì đừng làm phiền tôi, tôi không có thời gian nhàn rỗi đâu!"

"Đương nhiên rồi, chuyện bình thường sao chúng tôi có thể làm phiền anh Trần được chứ?", Sư Hoàng Minh lấy lòng cười.

Trần Hạo thản nhiên nói: "Cầm giấy bút đến đây!"

"Vâng...”, Vân Chiến Thiên cung kính đi lấy giấy bút, sau đó đưa cho Trần Hạo.

Trần Hạo vung bút lên một cái, viết mấy chữ rồng bay phượng múa xuống: "Tìm được những thứ này đã rồi hẵng đến đàm phán với tôi!"

Sư Hoàng Minh cười nói: "Rõ!"

Sau đó, Trần Hạo chậm rãi đi ra ngoài.

Sư Hoàng Minh vội vàng cho Vân Chiến Thiên một ánh mắt, anh ta liền đuổi theo: "Cậu Trần, tôi đưa cậu đi!"

Trần Hạo liếc anh ta, lạnh nhạt gật đầu.

Sau khi hai người rời đi, Tân Phong mới đi ra từ trong lỗ thủng, khoé miệng vẫn còn vết máu, sắc mặt trắng bệch.

"Tân Phong, cậu sao rồi?", Sư Hoàng Minh hỏi.

Lúc này Tân Phong vẫn còn đang rung động: "Rất mạnh... Rất mạnh..."

Sư Hoàng Minh hỏi: "So với Diệp Thiên Nam thì sao?"

"Vậy phải so mới biết được! Nhưng mà có vài điểm chắc

chắn anh ta sẽ thắng Diệp Thiên Nam!", Tân Phong nói.

"Điểm nào?”, Sư Hoàng Minh hỏi.

"Anh ta trẻ hơn Diệp Thiên Nam rất nhiều!"

Sư Hoàng Minh nghe thấy vậy, trên mặt hiện ra nụ cười nghiền ngẫm, đưa tờ giấy Trần Hạo viết cho Tân Phong: "Nói cho người của Bá Đồ ở tỉnh sở, cho dù phải trả giá như thế nào cũng phải tìm được những thứ anh ta cần!"

"Vâng!", Tân Phong gật đầu.

Sư Hoàng Minh nhìn văn phòng bị Trần Hạo đập nát, cười khổ: "Cho người đến dọn đi, tôi phải đi tỉnh ngay lập tức!"

Tân Phong gật đầu: "Yên tâm đi, trong nhà cứ giao cho tôi!"

Sư Hoàng Minh vỗ vỗ bả vai Tân Phong, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Mà lúc này, Vân Chiến Thiên đang lái xe lao vụt về hướng Bạch thị.

Trên xe, Trần Hạo chỉ lạnh nhạt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, măc dù vẻ măt rất bình tĩnh.

trong đầu lại không ngừng suy nghĩ.

Khi biết người tìm anh là Bá Đồ, Trần Hạo liền phán đoán trong thời gian ngắn nhất, quả nhiên mọi chuyện giống như anh nghĩ! Bá Đồ có việc cần nhờ cậy anh!

Anh biết Bá Đồ lợi hại, phía sau chính là quốc gia. Lợi dụng lẫn nhau là lựa chọn tốt nhất với Trần Hạo!