Tiêu Nhất Phi xoay mặt nhìn anh, cười tươi hơn nữa: "Giả vờ ngu ngốc gì chứ?"
Trần Hạo uống xong một hớp rượi, nói: "Chẳng qua tòi cảm thấy, nếu cô muốn nói, cò sẽ nói cho tôi biết!"
Thật ra từ mức độ nào đó
mà nói, Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi là loại người giống nhau! Bọn họ đều có bí mật không muốn để cho bất kỳ ai biết được!
Hai người nhìn nhau, đều cười, giống như có thể đọc hiểu được đối phưong vậy, chỉ im lặng uống rượu như vậy, đều tự mình nhớ lại những chuyện mình đã trải qua.
Một bình rượu nhanh chóng cạn sạch.
Tiêu Nhất Phi ừng ực uống một ngụm rượu xong, trong mắt lóe lên vẻ thưong cảm, cò ấy không muốn tiếp tục nhớ lại những đau đờn kia nữa, đột
nhiên quay mặt sang, ướt át xinh đẹp nhìn về phía Trần Hạo.
"Trần Hạo... Cậu có muốn không!"
Trần Hạo cười nhìn Tiêu Nhất Phi: "Muốn gì?"
"Muốn tòi...", Tiêu Nhất Phi cắn mòi nói.
Trong chớp mắt, Tiêu Nhất Phi giống như một đóa hoa lan thủy tinh đẹp đẽ nở rộ, mềm mại nhưvậy, khiến người ta điên cuồng, dường như bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần liếc nhìn cò ấy một cái thôi sẽ bị ngọn lửa đốt người liều lĩnh biến cô ấy