Bốp! Trần Hạo không thèm để ý chút nào, tát ông ta thêm một cái nữa, ngay lập tức làm cho ông ta bay ra ngoài giống như con diều đứt dây. Nặng nề đụng vào bàn cơm cách đó không xa, đập vỡ tất cả mọi thứ trên đó.
Mấy phút trước Quách Cự còn có thể diện, được mọi người vây quanh nịnh nọt, lúc này đã vô cùng thê thảm, bàn ăn đổ vỡ, canh rau nước rượu bắn lên tung tóe khắp người ông ta, giống như một con chó từ bùn chui ra, nằm trên mặt đất, không thể tin nổi nhìn Trần Hạo.
Đàm Hồng đứng bên cạnh Quách Cự, thấy toàn bộ quá trình, đầu tiên cũng kinh ngạc đến ngẩn ra, sau đó phẫn nộ: "Đáng chết, lại dám đánh ông Quách, người đâu..."
Đàm Hồng vẻ mặt oai phong không ngờ được lại có người to gan thế này, sau khi kinh hãi một lúc lâu, ông ta nhanh chóng phát hiện đây là cơ hội tốt để mình rút ngắn khoảng cách, tiến thêm một bước với Quách Cự, ngay lập tức đứng dậy, nghĩ thầm dựa vào thân phận quan chức của bản thân, đối phương có kiêu ngạo đến mấy cũng sẽ phải kiêng dè.
Ai ngờ, Đàm Hồng không chỉ đánh giá thấp Trần Hạo, mà còn đánh giá mình quá cao!
Không đợi ông ta nói hết câu, Trần Hạo cười nham hiểm quay mặt lại, thuận tay nắm chặt cổ áo Đàm Hồng, nhấc lên như một con gà con: "Nếu chưa muốn chết thì câm miệng lại, biết chưa?"