Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 11



“Là chủ hệ thống vĩ đại! Poster này thiết kế ấn tượng hoành tráng thật ấy!”

1234 kích động đến mức hai mắt lấp la lấp lánh, hạnh phúc dạt dào, cứ đứng nhìn cái poster lớn trước mặt, chiêm ngưỡng dung nhan của chủ hệ thống vĩ đại. Nó thực sự chân thành tha thiết kính yêu chủ hệ thống của mình.

1234 hạ quyết tâm, chờ khi nào nó kiếm thêm kha khá điểm, nó sẽ nhanh chóng nâng cấp cấp bậc hệ thống, để nó càng có ích hơn với chủ hệ thống.

Chủ hệ thống vĩ đại có cấp bậc tám, nếu nó cũng nâng cấp lên tám, chẳng phải sẽ rút ngắn khoảng cách với thần tượng sao!

Đáng ghét, 1001 thăng lên cấp tám trước nó một bước, nó phải nỗ lực hơn mới được!

“Số 2333!” 1234 ôm trái tim phức tạp mà quay đầu, “Chúng ta cùng nhau thăng lên hệ thống cấp tám đi… Từ từ! Mày làm gì đấy!”

Hệ thống 2333: “Hắc hắc!”

Cậu vẫn như cũ mơ màng men say, cái đuôi cuốn một cây bút marker đen, cười hề hề với cái poster chủ hệ thống trên tường.

Chủ hệ thống à, dám in hình bản thân thành chế phẩm giấy thì nên chuẩn bị tinh thần tương ứng cho thật tốt nha!

Vừa nhắc hệ thống cấp tám liền có hệ thống cấp tám tới. 1001 đẩy cái xe mượn được chậm rãi bay đến. Hồi nãy hắn cũng tránh né đội quân người máy dán poster. Biểu tình của hắn lạnh băng, liếc nhìn từng poster to màu xám trên tường, hai mắt điện tử dựng đứng trên màn hình đã biến mất.

Chủ hệ thống lại tăng mạnh khống chế tinh thần bọn chúng… Nếu cứ như vậy…

Bỗng nhiên, cái đuôi 1001 nắm xe đẩy lỏng ra, xe đẩy nhỏ “lạch cạch” ngã kềnh xuống đất. Sự nặng nề và phẫn uất ngập đầy trong lòng, tất cả đều hóa thành cứng họng cạn lời khi thấy cảnh tượng trước mặt.

2333 đang giơ đuôi cầm bút vẽ vươn tới chỗ poster, còn 1234 bên cạnh vừa kêu gào thảm thiết, vừa cố gắng giữ cậu lại. Nhưng mà vô dụng, poster đã bị cậu hạ độc thủ, đầu máy móc của chủ hệ thống nhiều thêm một nhúm râu, phần đỉnh cũng bị vẽ thành cái đầu trọc Địa Trung Hải!

Dù có là Đỗ Phủ trong sách giáo khoa cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị vẽ bậy! Là ai cho chủ hệ thống cam đảm in hình bản thân lên poster hở?

1234 gấp muốn chết, nó liều mạng ngăn cản ý đồ bôi xấu thần tượng của 2333.

2333 dỗ dành nó như dỗ trẻ con.

“Anh không vừa mắt kiểu này thì tôi vẽ kiểu khác đẹp hơn! Có gì khó đâu!”

1234 chảy nước mắt ròng ròng, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi.

“Thật, thật hả?”

Nó bị 2333 dắt mũi trầm trọng.

“Tất nhiên, để tôi vẽ cho anh một kiểu thật ngầu!”

2333 từ ái vuốt ve vỏ não của nó, tiện thể lau vết mực dính trên đuôi lên đầu nó luôn. Cậu dắt 1234 đến một poster khác, đầu tiên là vẩy vẩy đầu bút, làm nước mực văng tung tóe, một chuỗi dài dấu chấm li ti dính đầy mặt chủ hệ thống chí cao vô thượng.

1234: “Meo meo meo!”

Sao nó cảm thấy 2333 đang lừa nó!

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội nha.” 2333 trấn an cảm xúc của nó, sau đó múa bút như bay, không bao lâu, chủ hệ thống trên poster đã được mặc thêm giáp sắt kèm đạn dược, lưng khiên khẩu Gatling.

Có đủ uy phong chưa? Cùng đãi ngộ với Đỗ Phủ luôn!

1234: “…”

Nó cảm thấy 2333 đúng là lừa nó!

1234 bi thương nhìn một đống poster bị vẽ râu vẽ đầu trọc. 1001 tranh thủ lúc nó thất thần, nhanh chóng dùng xe đẩy 2333 đi mất.

Đột nhiên, 1234 nghe thấy tiếng bánh xe người máy di chuyển, lần này nó không còn tâm tình kích động, bởi vì…

Nó đang đứng trước một đống poster bị vẽ bậy!

2333! Mày hại tao!

1234 tháo hai cái tai vừa lấy về, lăn mượt mà xuống sườn dốc chui thẳng vào thang máy, ứ dám ló ra ngoài. Quả nhiên người máy tuần tra phát hiện poster bị vẽ bậy, màn hình lóe đỏ.

【 kiểm tra đo lường, có kẻ phản loạn. 】

【 Kiểm tra camera khu vực… góc chết, không có hình ảnh được ghi nhận. 】

【 Là ai? Là ai? 】

Kẻ phản loạn 2333 đang hạnh phúc ngủ trên xe đẩy, cậu trở mình, cùng Quý Ỷ Nguy ăn trái cây trong mộng đẹp. Xe đẩy nhỏ hơi khựng lại, đôi mắt điện tử buồn ngủ mông lung của 2333 lập tức sáng lên, nhìn nhìn xung quanh.

“Tiểu Nhất, đi bên trái.”

Nói xong, cậu nằm trở về, cái đuôi vòng lấy thân thể.

“Đáng tiếc, sau hôm nay, góc chết cậu vất vả tìm ra sẽ bị kiểm tra theo dõi chặt chẽ, thời gian chủ hệ thống theo dõi chúng ta càng dài hơn.” 1001 đẩy xe, thấp giọng nói.

“Đây là chuyện sớm muộn gì cũng đến, đã dán poster rồi, việc bổ sung camera góc chết sẽ mau thôi.” Hệ thống 2333 giọng vươn men say, vẫn còn chịu ảnh hưởng từ cồn, nhưng cách nói chuyện lại tỉnh táo và nghiêm túc hơn hẳn ngày thường. 1001 hào trầm mặc chốc lát, đầy bụng tâm sự, cuối cùng dứt khoát mở miệng.

“Tam Tam, tôi nghe nói các ký chủ có một kế…”

1001 hào nói được nửa, nhận ra xe đẩy im lặng không một tiếng động. 2333 lấy đuôi che mặt ngủ mất rồi, vì thế hắn ngừng nói.

1001 có hơi băn khoăn.

Thật ra thì việc Tam Tam phi thường thông tuệ, là do hắn vô tình biết được. Sự thông tuệ này có lẽ là trợ lực lớn nhất cho việc hắn muốn làm. Đồng thời 1001 cũng biết rằng, Tam Tam là một quả cầu vô ưu vô lo cỡ nào, thích ứng tiết tấu công việc nhanh, hợp tác cùng ký chủ cường đại, còn được vô số hệ thống yêu thích.

Tuy hiện tại 1001 biết các ký chủ có kế hoạch phản kháng chủ hệ thống, nhưng rất nhiều tin tức quan trọng bị giấu trong sương mù, bản thân hắn không biết rõ thì làm sao có thể liên lụy cậu?

Từ từ, chờ chút…

Ít nhất là nắm chắc thời điểm.

Quý Ỷ Nguy ăn bánh nướng từ hừng đông đến trời tối; lại ăn trái cây từ trời tối đến hừng đông.

Anh ăn đến trời đất tối sầm, hơn nữa đã liên tục hai ngày không ngủ.

Mọi khi Tam Tam tan tầm cũng đến chỗ nạp điện dành cho hệ thống. Nhưng thứ nhất Tam Tam đợi Quý Ỷ Nguy ngủ rồi mới đi, thứ hai sáng sớm ngày hôm sau Tam Tam sẽ chạy về bên Quý Ỷ Nguy trước khi anh dậy.

Một lần nghỉ phép dài đến mấy ngày, Quý Ỷ Nguy không ngủ nổi, anh cứ lo Tam Tam sẽ không trở về nữa.

Nhìn mâm trái cây trống không, cảm xúc chán ghét lần nữa dâng trào, Quý Ỷ Nguy đẩy cửa sân phơi trên lầu hai, vì ăn quá no nên động tác có chút chậm chạp.

Trên sân thương có một chiếc ghế bập bênh, đồ vật thú vị như vậy nhìn là biết do hệ thống 2333 chủ trương mua sắm. Mỗi tội cơ thể hệ thống 2333 nhỏ bằng một nắm tay, thể trọng quá nhẹ, không đủ nặng để ghế lắc lư, thế là Quý Ỷ Nguy thường cùng cậu ngồi đung đưa cái ghế.

Quý Ỷ Nguy: “…”

Hiện tại chỉ còn là kỷ niệm! Tam Tam của mình đâu! Tam Tam cùng ngồi đung đưa ghế bập bênh đâu rồi!

Quý Ỷ Nguy ngồi lên ghế bập bênh.

Mặt trời phương xa dâng lên, ánh nắng dần tỏa sáng khắp bầu trời, các kỷ chủ xung quanh lục tục thức dậy, có người đi chạy nhiệm vụ, có người chuẩn bị vài thứ để tiết kiệm tích điểm… Một buổi sáng tràn ngập hy vọng.

Quý Ỷ Nguy lại không có hy vọng, thậm chí lòng tràn đầy tuyệt vọng, bởi vì anh phát hiện tay áo được xắn gọn gành của mình bị lỏng.

Tay áo Tam Tam đã xắn cho mình bị lỏng.

Đồng tử co hẹp.

Chứng cưỡng bách phát tác, anh bắt đầu lặp đi lặp lại hành động xắn tay áo.

Con hải âu dậy sớm nhẹ nhàng bay tới, óc hạch đào của nó đã quên mất vụ dọa nạt tối qua, như cũ đậu lên lan can bên cạnh Quý Ỷ Nguy, kêu hai tiếng xin khoai ăn.

“Mua~”

Anh giai ơi, hôm nay cho tui miếng khoai tây chiên nha?

Quý Ỷ Nguy lăn qua lộn lại xắn mãi không xong, mặt mày lạnh te, thần sắc âm trầm dựa vào ghế, nhìn xuống đường phố dưới lầu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hải âu kiên trì không ngừng, ngoan cường há miệng chờ khoai, đợi mỏi hết cả họng, bỗng nghe thấy nhân loại nhẹ giọng nói.

“Mày có từng trải qua cảm giác này không? Sau khi em ấy rời đi, làm cái gì cũng không thuận.”

Hải âu há miệng to hơn tí, mắt hơi híp lại trở nên thâm trầm.

Đương nhiên nó biết.

Chẳng phải là cảm giác xin ăn sao.

Quý Ỷ Nguy không biết trong đầu con chim chỉ nghĩ đến ăn, cũng như đầu óc anh toàn là Tam Tam.

“Sau đó, thời gian dần trôi, mày dần cảm thấy nôn nóng, và nhớ nhung.”

Hải âu: “Mua Mua~”

Đúng thế, nó nhớ nhung khoai tây chiên!

“Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, chịu đựng dày vò thật lâu thật lâu, cuối cùng mày không thể chịu nổi nữa.” Quý Ỷ Nguy thấp giọng trần thuật, “Cho nên, hiện tại phải làm gì?”

Hải âu lập tức kích động, xòe cánh, đồng cảm như thể bản thân mình đồng bệnh tương liên.

“Mua Mua mua!”

Đương nhiên là đến bến tàu xin ăn rồi!

Quý Ỷ Nguy không giống Tam Tam, anh nghe không hiểu tiếng hải âu, nhưng chẳng sao, anh có thói quen tự mình lý giải những thứ không liên quan Tam Tam, lý giải ở đây nghĩ là xuyên tạc. Bởi vậy, anh cho rằng hải âu đang cổ vũ mình đi ra cửa.

“Mày nói đúng.” Anh nhẹ giọng nói, “Tao muốn ra ngoài, tao có thể tới cổng khu hòm đồ chờ Tam Tam.”

Quý Ỷ Nguy đứng dậy, sau một ngày hai đêm ở ẩn xử lý năm bánh nướng lớn và một mâm trái cây khủng, anh sửa sang lại bản thân, thay một bộ đồ mới sạch sẽ, quyết định ra cửa chờ Tam Tam. Trên sân phơi, hải âu ngây ngốc nhìn bóng dáng anh ôm bụng đi mất, sửng sốt vài giây thì phẫn nộ.

Khoai của nó đâu hả? Không phải vừa nãy đã tâm tình tỉ tê trao đổi với nhau xong xuôi rồi hả!

Nghe tin dữ Quý Ỷ Nguy ra cửa, Trịnh Hỉ Bi còn chưa kịp than khóc cho tin buồn này, một “tin buồn” khác đã tới.

—— không lấy được【 Đại Hồ 】.

Cả người Trịnh Hỉ Bi viết đầy chữ in hoa “không thể tin nổi”, hắn trợn tròn mắt, hỏi đầu bên kia điện thoại.

“Không phải, mấy chục ký chủ trong kế hoạch của chúng ta, mấy chục ký chủ có mấy chục hệ thống… Mà không ai lấy được? Quá vô lý! Rốt cuộc thế giới cao cấp được phân phối kiểu gì thế hả?

Điện thoại đầu bên kia truyền đến thanh âm một người nữ, nhẹ giọng thở dài.

“Anh Hỉ Bi, tối hôm qua cả một đêm tôi thức chờ tin tức, sáng sớm hôm nay tất cả đồng bạn đều báo là ‘không lấy được’.”

“Hệ thống chúng ta hệ thống không lấy được, thế thì ai lấy được?” Trịnh Hỉ Bi nghĩ trăm lần cũng không ra, giọng nữ do dự một chút, không biết có nên nói trắng ra hay không.

“Kỳ thật… anh Hỉ Bi … Tôi có hỏi thăm…”

“Là ai lấy được? Chúng ta lấy tài nguyên trao đổi với hắn!” Trịnh Hỉ Bi mới vừa cao hứng không tới hai giây, đầu ngập vui sướng bị một thùng nước lạnh tạt vào mặt. Hắn nghe không rõ, nghiêng đầu hỏi lại.

“Ai… ai cơ?”

“Hệ thống lấy được【 Đại Hồ 】là số 2333, bốn bỏ năm lên chính là…” giọng nữ đau đớn, “Bốn bỏ năm lên chính là…”

“Quý Ỷ Nguy lấy được.”

Trịnh Hỉ Bi: “…”

A!!!

Từ hôm nay hắn muốn sửa tên thành Trịnh Bi Bi!

Hắn khóc lóc đem tin tức bi thảm này báo với Thịnh Tụng Thời, câu đầu tiên mở miệng là.

“Anh Thịnh, mất rồi!”

Thịnh Tụng Thời: “… Tôi còn sống, sao lại thế này?”

Chờ nghe Trịnh Hỉ Bi nói rõ tiền căn hậu quả, tay cầm điện thoại của Thịnh Tụng Thời run nhè nhẹ.

Tại sao lại dính dáng đến Quý Ỷ Nguy! Hắn không ngờ【 Đại Hồ 】lại có liên quan đến Quý Ỷ Nguy! Vùng Cấm Số 306 rơi vào tay Quý Ỷ Nguy liền bị anh ta ép sạch tích điểm, thế đã xui xẻo lắm rồi, vì sao【 Đại Hồ 】cũng lọt vào tay anh ta?

Liệu có phải hệ thống 2333 của Quý Ỷ Nguy có đường mối tuồn thông tin lậu, hoặc trao đổi bằng chủng loại Âu hoàng gì đó, chứ sao liên tục lấy được thế giới cao cấp về tay?

Hiện tại có tự hỏi nguyên nhân cũng vô ích.【 Đại Hồ 】đã rơi vào tay Quý Ỷ Nguy, cái loại người thích xem việc vui, đương nhiên thích nhất là xem bọn họ xui xẻo, trao đổi là không thể nào, Thịnh Tụng Thời không thể không suy xét khả năng khác.

Ví dụ như ——

“Trước hết chỉ có thể nghĩ biện pháp thăm dò suy nghĩ của Quý Ỷ Nguy, nhìn xem có thể liên hợp công lược hay không.”

Liên hợp công lược nghĩa là nhiều ký chủ cùng tiến vào một thế giới, chỉ cần người giữ quyền đăng nhập thế giới đồng ý là được. Thịnh Tụng Thời đau đầu không thôi, hắn cảm thấy cách này khó không thua gì van xin Quý Ỷ Nguy giao dịch【 Đại Hồ 】.

Thịnh Tụng Thời nghĩ tới một người, là người mới Giang Trạc, từng có chút liên hệ với Quý Ỷ Nguy, có thể thử thông qua hắn xem sao.

Đương nhiên, nhất định phải đợi khi Quý Ỷ Nguy có tâm tình tốt. Thế bây giờ tâm tình Quý Ỷ Nguy có tốt không? Hắn muốn phái người đi trước cẩn thận kiểm tra cho chắc.

Trên con phố gần cổng khu hòm đồ, Quý Ỷ Nguy nửa ngồi nửa nằm dưới một chiếc to che nắng cỡ lớn.

Anh nhìn đám hình cầu xung quanh đều rất giống Tam Tam, lại không phải là Tam Tam.

Đĩa bánh kem trên tay bị anh chọc nát nhừ, chọc hết nhát này đến nhát khác, vẫn chưa thấy Tam Tam xuất hiện.

Tam Tam… Tam Tam…

Đám ký chủ chung quanh hoảng sợ nhìn anh mặt vô biểu tình chọc miếng bánh kem, chạy không dám chạy, chỉ có thể thống khổ ngồi im tại chỗ.

Cứu mạng!

Khi nào 2333 mới hết nghỉ phép trở về!