Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 38



【 Ký chủ đợt một đã vào thế giới nhiệm vụ, mời nhóm ký chủ thứ hai đến trước cửa sổ chỉ định.】

Khu hòm đồ phát thanh thông báo kèm nhạc. Giờ phút này, Giang Trạc và hệ thống 6666 đang ở sảnh trung tâm khu hòm đồ lựa chọn thế giới nhiệm vụ tiếp theo muốn đi.

Giang Trạc bỗng bị 6666 dùng đuôi chọc một cái, hắn ngẩng đầu, thấy rất nhiều ký chủ chạy như điên về một hướng. Giang Trạc hiện tại đã quen có vấn đề gì lập tức hỏi 6666, 6666 luôn kịp thời giải đáp chuẩn xác cho hắn. Lần này 6666 cũng không phụ lòng gửi gắm, nhanh chóng tìm hiểu tin tức.

“Theo nguồn tin đáng tin cậy, ký chủ Quý Ỷ Nguy hiếm hoi mở phát sóng trực tiếp quá trình thực hiện nhiệm vụ tại thế giới mà anh ấy đang làm, nhưng không có âm thanh. Ký chủ có thể đến rạp chiếu nằm bên cạnh đại sảnh phân phối nhiệm vụ để xem, một trăm người đầu tiên sẽ được miễn tốn tích điểm.”

Hệ thống 6666 dừng một chút, vẫn không nhịn được, bổ sung nói.

“Ký chủ nhanh chân một chút.”

Đi sớm được coi miễn phí, chạy mau! Bọn họ thật sự rất nghèo!

Giang Trạc nghe vậy, lập tức chạy cong giò. Cơ hội như vậy thật sự ngàn năm có một, lần trước hắn tuy rằng được Quý tiên sinh cứu giúp, nhưng không biết quá trình Quý tiên sinh hoàn thành nhiệm vụ như thế nào. Lần này có thể quan sát toàn bộ hành trình, nói không chừng có thể học tập thêm kinh nghiệm và kỹ xảo.

… Huống chi đến sớm còn không tốn tích điểm!

Giờ khắc này, hắn và 6666 tư duy nhất trí bất ngờ.

Bần cùng ép con người ta tìm mọi cách ăn miễn phí.

Trong lúc chạy tới rạp chiếu, Giang Trạc còn khích lệ hệ thống 6666.

“6666, tin tức của cậu luôn kịp thời chuẩn xác nhỉ.”. Truyện Bách Hợp

Giang Trạc cho rằng, hệ thống thu thập tin tức cần thời gian thông qua trung ương xử lý thông tin khổng lồ, như mấy cái thứ công nghệ khoa học trong phim viễn tưởng ấy. Ảo tưởng cùng hiện thực luôn có chênh lệch, hệ thống 6666 được khen không chút kiêu ngạo, tiếp tục trầm ổn liếc nhìn diễn đàn hệ thống.

Cố định trên top chính là video Thiên Thủ Quan Âm, phía dưới là đủ loại chủ đề bàn luận trên trời dưới đất, trong đó bắt mắt nhất là một bài đăng mới.

【57/100 suất đã có chủ, xông lên! 】

Xin lỗi, không có khoa học kỹ thuật cao cấp gì hết, thật ra là nó lấy tin tức từ trên này.

6666 thấy hơn 50% vé free đã mất, trong lòng căng thẳng.

【 Ký chủ chạy nhanh lên, hơn nửa số vé đã bị lấy.】

Giang Trạc kinh hãi, một đường chạy như điên, vất vả cướp được vé thứ một trăm xem live stream. Nhìn【0 tích điểm 】ở dòng khấu chi, Giang Trạc vô cùng cao hứng, hắn nhịn không được quay đầu nói với 6666, như hồi còn sống vui đùa cùng bạn bè.

“6666! Đập tay!”

6666 sửng sốt một chút. Giang Trạc cảm giác như 666 đang cười. Nhưng trên sổ tay ghi hệ thống chỉ là chương trình, có công năng cười nữa hả?

Giang Trạc tạm thời không nghĩ sâu, thấy 6666 giơ đuôi lên, hắn cũng cười giơ tay, đập tay cùng máy móc đuôi mèo.

Giang Trạc ngồi xuống ghế chiếu phim đặc biệt, ghế dựa có gắn màn hình, mỗi người một màn hình độc lập, cạnh tay vịn ghế dựa còn có một cái khe lõm tròn. Giang Trạc tưởng là chỗ đặt ly nước, ai ngờ 6666 ngồi vào đó.

Thì ra là chỗ ngồi dành cho quả cầu tai mèo.

Hắn vừa ngồi ổn không bao lâu, toàn bộ ghế rạp chiếu đã ngồi đầy ký chủ, các kỷ chủ đến sau vẫn có thể tới xem, chẳng qua phải đứng xem bằng đồng hồ. Cơ mà dù chỉ là phát sóng không âm thanh, họ vẫn có thể từ hình ảnh học hỏi thêm ít thủ đoạn và kỹ xảo, vì anh chính là ký chủ đứng đầu không gian vô hạn!

Điều duy nhất làm người ta thắc mắc là, Quý Ỷ Nguy gần như chưa từng phát sóng trực tiếp, không biết vì sao lại đột ngột phát sóng, chẳng lẽ là vì hệ thống được trích phần trăm từ việc bán vé?

Nghĩ đến lý do này các ký chủ đều cười, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng.

Còn chưa bắt đầu phát sóng, Giang Trạc phát hiện có người đứng bên mình.

“Dậy.”

Giang Trạc ngẩng đầu, đứng trước mặt hắn là một thanh niên mặt mày hẹp dài, giữa mày nhíu chặt, thoạt nhìn khó ở chung, hơn nữa từ khí chất toàn thân, hẳn là thâm niên giả. Giang Trạc không muốn xung đột với đối phương, nếu đối phương muốn hắn dậy thì hắn dậy.

Hắn yên lặng đứng dậy xích ghế và quả cầu tai mèo qua một bên, dịch xong thì ngồi xuống.

Đứng bên cạnh Ôn Tự nghẹn họng, hắn muốn ghế dựa có màn hình quan sát, chứ không phải chừa chỗ trống!

Thấy hắn ăn thiệt, ký chủ đeo dây xích vàng ngồi bên kia Giang Trạc cười ha hả kinh thiên động địa. Mắt thấy toàn rạp đều tập trung về chỗ này, Ôn Tự sầm mặt, lặp lại lần nữa.

“Tránh ra.”

Giang Trạc còn chưa nói, ký chủ dây chuyền vàng đã bật cười.

“Ôn Tự, mày tưởng mình là ai? Tưởng mày là Quý Ỷ Nguy hả? Bao nhiêu người ở đây mà cố tình cướp chỗ free của người mới, nghèo rách thế, hay là tao giúp mày tìm công việc kiếm thêm ít tích điểm nhá.”

Giang Trạc: “…”

Hắn im lặng suy nghĩ, trong mắt các ký chủ Quý tiên sinh có hình tượng gì thế.

Ôn Tự càng thêm tức, hắn trốn ở khu hòm đồ mấy ngày rồi, vốn đã nghẹn một bụng bực, dù 1234 mang cho hắn một thế giới cấp cao, sự bực bội vẫn không tiêu hết. Hắn nổi giận, ký chủ dây xích vàng lại không sợ chút nào, không dùng ngữ khí vui đùa nữa, mà trở nên cứng rắn.

“Ôn Tự, thật sự nghĩ bản thân là một nhân vật ghê gớm?”

Hắn chậm rì rì vuốt dây xích vàng.

“Mày không còn là người năm đó đi theo Thịnh Tụng Thời, khi đó nể mặt mũi Thịnh Tụng Thời, tao nhường mày ba phần, hiện tại đường ai nấy đi, còn gì mà phải sợ?”

Bị chọc tới chỗ đau, Ôn Tự ngoài mạnh trong yếu.

“Tiền Đại Phát, đừng có quá phận!”

Tiền Đại Phát huýt sáo.

“Tao còn có thể quá mức hơn đấy.” Biểu tình hắn tự tin, ngoài miệng lại như học sinh tiểu học méc thầy giáo, “Tao sẽ nói với Quý Ỷ Nguy, trong lúc anh ta phát sóng trực tiếp nhiệm vụ có ai đó hô to gọi nhỏ này nọ.”

Lần thứ hai bóng ma mấy ngày gần đây bị đề cập, Ôn Tự tức khắc câm miệng.

Giang Trạc: “…”

Trời ơi rốt cuộc trong mắt mấy người Quý tiên sinh có hình tượng thế nào vậy.

Ôn Tự chật vật bỏ đi, Tiền Đại Phát nhìn bóng dáng hắn, khinh thường “Hừ” một tiếng. Nhiệm vụ Quý Ỷ Nguy còn chưa bắt đầu, tranh thủ thời gian này, hắn hướng Giang Trạc tự giới thiệu.

“Tôi là ký chủ của 1818, Tiền Đại Phát. Chuyện vừa rồi cậu đừng để trong lòng, cái tên Ôn Tự kia, cùng lắm chỉ là chó nhà tang thôi.”

Vừa lúc 1818 mang theo hai ly đồ uống lại đây, Tiền Đại Phát cho Giang Trạc một ly, còn cho 6666 một gói bổ sung. 6666 vừa thấy gói bổ sung liền dựng tai mèo, nhưng nhẫn nhịn không lấy ngay, mà quay đầu nhìn Giang Trạc.

“Cầm đi, meo meo thích cái này, rảnh thì tiêu ít điểm khao đồng đội nhỏ nhé.”

Hắn nhiệt tình với Giang Trạc quá, khiến Giang Trạc không biết đáp lại sao cho ổn. Nhưng hắn nghĩ mình gần đây mới đáp ứng Thịnh tiên sinh gia nhập tổ chức bí mật, có phải nên tỏ ra thân thiện với ký chủ có vẻ quen biết Thịnh tiên sinh và giải vây cho mình…

“Đừng, tôi và Thịnh Tụng Thời không thân quen.” Tiền Đại Phát xoa cánh tay, chép miệng, “Tên đó đối xử mới meo meo không tốt, tôi khinh.”

“Cậu nói coi trên đời này, thế mà có người nỡ đối xử không ra gì với meo meo!”

“Cho nên tôi đặc biệt kính nể Quý Ỷ Nguy, anh ta đúng là người tốt nha, nhìn meo meo nhà anh ta nuôi kìa, hoạt bát đáng yêu ngây thơ trong sáng xỉu, khi nào mới được sờ một… Khụ khụ, không có gì, không có gì!”

Hắn gọi hệ thống là meo meo, trông y chóc tín đồ thần giáo quả cầu mèo, nhắc tới mèo liền lảm nhảm. 1818 đã đen mặt che đầu không nỡ nhìn thẳng, vẫn bị lôi ra ép cụng ly.

Đại khái là thấy Giang Trạc đối xử với hệ thống khá tốt, hắn hướng dẫn Giang Trạc cách mở phát sóng trực tiếp. Giang Trạc vừa mở lên đã bị chấn động.

Đó là một gian phòng khá trống trải.

Đèn đường mờ nhạt chiếu qua cửa sổ nhỏ cách mặt đất hai mét, bụi li ti bay lơ lửng trong ánh đèn, chiếu rọi một người bị cố định trên ghế dựa giữa phòng.

Trên ghế là một người thanh niên, tướng ngồi không đoan trang lắm, anh hơi nghiêng đầu, mái tóc vàng trà nghiêng một bên, cũng lộ ra khuyên tai đầu mèo màu đen. Hai tay, hai chân, tất cả đều chói chặt trên ghế, nhưng lúc anh ngẩng đầu, bên môi lại mang ý cười.

“Khởi đầu cấp địa ngục.” Tiền Đại Phát bên cạnh thấp giọng nói, “Cơ mà yên tâm, nhốt không được Quý Ỷ Nguy.”

Quả nhiên, giây tiếp theo, trong màn hình tay Quý Ỷ Nguy vặn vẹo quỷ dị, thoát khỏi dây thừng, thuận tay kéo dây thừng trói chân. Anh nắn khớp xương tay biến dạng, bẻ xương cốt về chỗ cũ.

“Xem đi.” Tiền Đại Phát lộ ra biểu tình quả nhiên là thế.

Hình ảnh không có thanh âm, ký chủ ở đây đều hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình trong tầm tay. Quý Ỷ Nguy bắt đầu nói chuyện, bởi vì không có thanh âm, hơn nữa không biết đọc môi ngữ, nhóm ký chủ chỉ có thể đoán anh đang nói gì.

… Thảo luận với hệ thống cách thức vượt ải?

Một phút sau, Quý Ỷ Nguy vẫn đang nói chuyện.

Tim nhóm ký chủ như cũ căng chặt.

Năm phút sau, Quý Ỷ Nguy vẫn đang nói chuyện.

Nhóm ký chủ nhóm dần nôn nóng.

Mười phút sau, Quý Ỷ Nguy vẫn đang nói chuyện, không chỉ nói chuyện, còn vừa nói vừa cười, thần sắc ấm áp chói lòa.

Nhóm ký chủ: “…”

Cứu mạng! Đại ma vương sao mà lắm lời thế!

Cuối cùng, Quý Ỷ Nguy cũng ngừng nói, nhưng anh không vội đi, mà như đại gia ngồi trở về ghế dựa. Anh nâng tay, ký chủ lâu năm đều biết, đây là động tác mở giao diện thương thành mua đồ.

Quý Ỷ Nguy muốn mua đạo cụ gì?

Chỉ thấy Quý Ỷ Nguy từ hư không lấy ra một ly nược lọc, uống hai ngụm.

Thì ra là khát!

Vờ lờ anh ta còn biết khát á! Uống nước xong chắc sẽ đi nhỉ?

Không, anh đổi dáng ngồi, lại bắt đầu vừa nói vừa cười, lâu lâu còn uống thêm ngụm nước, vừa uống vừa nói, cứ như tham gia tiệc trà.

Tiền Đại Phát câm nín, khuỷu tay chống đầu gối, hai tay tuyệt vọng ôm đầu.

Đột nhiên cảm thấy ký chủ tiêu tích điểm xem phát sóng trực tiếp quá phí tiền.

“Người mới, thật sự, Quý Ỷ Nguy thật sự rất lợi hại.” Hắn ôm đầu lẩm bẩm nói, “Hệ thống 2333 cũng thật sự rất lợi hại, nhưng tôi không biết, bọn họ ở thế giới nhiệm vụ lại là như vậy… Như vậy…”

Sau nửa tiếng tâm sự, Quý Ỷ Nguy rốt cuộc chịu động. Anh nhặt dây thừng dưới dất từng trói mình, kiểm tra tình trạng vật phẩm. Khóe miệng anh hơi nhếch, thoạt nhìn đã có mục tiêu.

“Nói tiếp, hệ thống của Quý Ỷ Nguy cũng rất lợi hại.” Tiền Đại Phát thấp giọng thở dài, “Nhìn dây thừng liền phát hiện manh mối mấu chốt, hệ thống Quý Ỷ Nguy thật là…”

Giang Trạc nghiêng đầu, phát hiện dù là 1818 hay 6666, đều đang chuyên chú nhìn màn hình, giống như nghiêm túc quan sát học tập. Hắn còn có chút không hiểu, Tiền Đại Phát bèn giải thích thêm.

“Người mới, từng chơi game chưa?”

Giang Trạc thành thật gật đầu.

“Rất thích chơi ạ.”

Thế thì dễ giải thích.

“Trừ vài game thể loại đặc biệt, có phải trong game sẽ có rất nhiều văn bản không? Lớn thì là tên game, vừa thì là cảnh dẫn truyện và đối thoại nhân vật, nhỏ thì có văn bản mô tả đồ vật… Mấy thứ đó không phải tự dưng mà có đâu.”

Tiền Đại Phát nhìn thoáng qua hệ thống 1818 của mình.

“Mấy thứ đó đều nhờ hệ thống【 phân tích thế giới 】làm đấy.”

“Là mỗi một vật phẩm đều sẽ phân tích sao?” Giang Trạc khiêm tốn hỏi.

“Đương nhiên, hệ thống cần phân tích từng vật mà ký chủ có khả năng tiếp xúc, nhưng trình độ kỹ càng tỉ mỉ có sự khác biệt. Đây là lúc hệ thống thể hiện năng lực phân tích.”

Ví dụ một đoạn dây thừng, có hệ thống chỉ đọc ra【 một dây thừng cũ nát 】, có hệ thống giải ra【 một dây thừng cũ nát, màu đỏ sậm do nhuộm máu, có lẽ từng trói một người quan trọng, tuy rằng hơi nát, vẫn có thể sử dụng thêm hai đến ba lần 】.

Quả thật ký chủ có thể bằng sức nhạy bén tự thân quan sát “Vết máu” và thu thập tin tức, nhưng về sau, dây thừng có phải là đạo cụ mấu chốt trong cốt truyện, hay là thứ vô dụng, đều dựa vào hệ thống phân tích.

Tiền Đại Phát cảm thấy, kết quả phân tích của hệ thống Quý Ỷ Nguy tuyệt đối là vế sau, thậm chí còn chi tiết hơn.

“Nghĩa là, mỗi vật phẩm được phân tích đều phải xem một lần sao?” Giang Trạc khiêm tốn hỏi.

“… Người bình thường sẽ không.”

“Nhưng Quý tiên sinh hình như đang xem xét từng món.”