Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 52



Đêm khuya.

Chưa tới giờ cấm đi lại ban đêm, phòng nạp điện ồn ào nhộn nhịp, các hệ thống tốp năm tốp ba tụ tập chơi đồ chơi, hoặc ngồi nằm trên cọc nạp điện tám chuyện với hệ thống bên cạnh. Tiếng trò chuyện không lớn, có vài hệ thống đã bắt đầu ngủ.

Hệ thống 2333 nằm trong số đó. Hôm nay bọn tiểu Nhất sẽ lén ra ngoài, vì phòng ngừa chủ hệ thống tâm huyết dâng trào đến kiểm tra, cậu ngoan ngoãn ở lại phòng nạp điện. Hôm nay nghỉ ngơi coi như cũng tốt, cậu đã cày cuốc hai đêm liên tục rồi.

Gần đến giờ cấm đi lại ban đêm, trừ các hệ thống bận chạy nhiệm vụ đang gấp gáp trở về, hầu hết hệ thống đã về cọc nạp điện của mình ấp ủ cơn buồn ngủ. Phòng nạp điện rộng lớn dần im ắng.

Lại là cảm giác bị nhìn chằm chằm này.

Nhưng hệ thống 2333 không cảm thấy sợ hãi, cậu không cảm nhận được ác ý từ tầm mắt ấy, chỉ có sự bướng bỉnh và yêu thích quý mến. Được nhìn chăm chú như vậy ngược lại làm cậu ngủ càng sâu.

Trong mơ đàn chim giấy vỗ cánh bay tứ tán, khi bầy chim đông đúc bay đi hết, có một con nhẹ nhàng đậu lên đầu ngón tay cậu.

Cậu… Đầu ngón tay?

Tai mèo động đậy, hệ thống 2333 tỉnh dậy. Cậu phát hiện trời vẫn chưa sáng, cậu chỉ mới thiếp đi một lát, lệnh cấm đi lại ban đêm cũng chưa bắt đầu. Hệ thống 2333 không chú ý, có một cánh giấy nho nhỏ đang cố nhét mình vào khe hở dưới cọc nạp điện, lát sau, cánh giấy này biến mất.

Có một quả cầu vội vã bay vào phòng, thấy hệ thống 2333 đi ngang qua mình, sửng sốt một chút, vội vàng nói.

“Tam Tam, sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm, cậu đi đâu thế?”

Hệ thống 2333 cười trấn an.

“Yên tâm đi, tôi biết, tôi ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi.”

Hệ thống 2333 bay ra cửa nhìn nhìn, không có gì hết. Thật là, bây giờ vẫn là thời gian các hệ thống được phép hoạt động, làm gì có khả năng có người chạy tới chỗ cậu ngắm cậu ngủ. Cậu dùng đuôi gãi đầu, bay ngược đường với các hệ thống, hướng về phía giếng thang máy.

“Tam Tam, sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm.”

Gặp những hệ thống nhắc nhở cậu, hệ thống 2333 đều cảm ơn, tỏ vẻ mình sẽ quay về sớm.

Cậu thuần thục chạy vào một góc khuất camera, tạo BUG, tới phụ cận giếng thang máy, cậu nhớ 5555 nói rằng ở chỗ này sẽ có cảm giác bị quan sát. 5555 là một quả cầu mẫn cảm, dù các hệ thống khác chưa phát hiện, bán tín bán nghi lời nó, hệ thống 2333 tuyệt đối tin tưởng nó.

Cố gắng cảm nhận xung quanh, quả nhiên hệ thống 2333 cũng cảm nhận được một tầm mắt, đặc biệt mãnh liệt ở chỗ… giếng thang máy bỏ hoang.

Hệ thống 2333: “!!!”

Đó là giếng thang máy mà cậu và các bạn hợp sức thông lối, đi lại bằng giếng thang máy này có thể tránh né tai mắt chủ hệ thống, từ khu hòm đồ xuống khu hệ thống sinh hoạt. Chẳng lẽ tầm mắt đó là của ký chủ, có ngời đang quan sát bọn nó?

Suy đoán này khiến 2333 hơi kích động, thậm chí là suy nghĩ thông suốt.

Đúng vậy, cậu nghĩ sai ngay từ đầu, hy vọng ký chủ sẽ chọn thời gian giữa đêm xuống đây, thậm chí là chủ động tránh mặt để ký chủ tiện kiểm tra hoàn cảnh. Hiện tại nghĩ lại, thật ra để họ thấy mình mới càng tốt!

Hệ thống có hiệp nghị bảo mật trong người, nhưng ký chủ thì không. Nếu ký chủ thông qua giếng thang máy trộm quan sát chúng nó, thế thì hệ thống bọn nó vô tội nha!

Bởi vì chuyện này liên quan đến bảo mật hiệp nghị, hệ thống 2333 không dám nói với bạn bè, cậu không biết hiệp nghị ràng buộc tới mức nào. Từ bây giờ cậu sẽ âm thầm yểm hộ cho họ, ví dụ như tuyên truyền với các hệ thống khác?

Thang máy bỏ hoang là cánh cửa âm dương, nhân loại là quỷ quái. Sau khi thấy các hệ thống muôn màu muôn vẻ, ký chủ sẽ có nhận thức mới về hệ thống, nhận thức là cơ sở, cơ sở để hợp tác!

Hệ thống 2333 kích động thắt hai cái đuôi thành nơ bướm!

Ơ mà nghĩ đi, nếu nhóm ký chủ thuộc kế hoạch Chim Trắng xuống dưới này, có phải Quý Ỷ Nguy cũng sẽ…

Tưởng tượng như vậy, hệ thống 2333 đang trầm ổn tự hỏi bắt đầu dùng đuôi moi mặt đất.

Không được aaaa, cứ như bị Quý Ỷ Nguy phát hiện mình sau khi tan tầm toàn đi nhảy Disco. Tuy cậu không làm hành động khác lạ gần giếng thang máy, nhưng vẫn ngượng quá.

Cái đuôi cậu moi moi mặt sàn, chợt có một quả cầu bay đến gần nhỏ giọng lầm bầm.

“WC, phòng bếp, phòng khách, ban công…”

Hệ thống 2333 nâng màn hình, nhìn một quả cầu tai mèo màu vàng chào hỏi cậu, bộ dáng sợ hãi muốn khóc.

“Méo, Tam Tam vừa tan tầm hả?” Trên màn hình nó xuất hiện hai giọt nước mắt, “Tới giờ cấm đi lại ban đêm rồi, tôi muốn về phòng nạp điện, nhưng tôi sợ quá. Có thể nhờ cậu đi chung với tôi được không?”

Là 5555 về trễ. Khó trách nó sợ, đây là nơi nó bị bóng ma tâm lý.

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Hệ thống 2333 dùng đuôi vỗ vỗ đầu 5555, hạ giọng hỏi, “Tiểu Ngũ, hiện tại cũng cảm nhận được tầm mắt đó à?”

5555 cũng bắt chước đè thấp thanh âm, khóc thút thít.

“Đúng vậy, hơn nữa, hơn nữa tầm mắt gia tăng rồi hu hu hu!”

Ban đầu chỉ có một con quỷ, hiện tại cảm giác có tận ba con quỷ meo ô!

“Tam Tam,” nó nơm nớp lo sợ, “Có phải bởi vì hiện tại là nửa đêm giờ Tý, nên quỷ đều ra ngoài hu hu hu!”

Hệ thống 2333: “…”

Cậu không ngờ số lượng tầm mắt sẽ tăng lên.

Ký chủ mấy người làm việc quá chán, hết chỗ xem mèo hả? Cảm giác như có cả đống người bui lại xem mèo!

Nhiều người như vậy, phải thu phí!

Trong giếng thang máy bỏ hoang, không khí xấu hổ lan tràn đến mức có thể khiến quả cầu mèo moi xuyên không gian chủ hệ thống. Thịnh Tụng Thời, Chu Nguyệt Xuất và Ôn Tự hai mặt nhìn nhau, đứng đối diện không nói gì. Chu Nguyệt Xuất và Ôn Tự đang tính rời đi, Thịnh Tụng Thời mới vừa xuống dưới, không ai ngờ sẽ đụng mặt nhau, càng đừng nói Thịnh Tụng Thời và Chu Nguyệt Xuất vì quan điểm khác nhau mà đường ai nấy đi.

Chu Nguyệt Xuất miễn cưỡng cười.

“Nếu Quý tiên sinh cũng ở chỗ này thì càng náo nhiệt.”

Hai người còn lại: “…”

Thế thì náo nhiệt chỗ nào?

Có mà nổ bom tầm cỡ vũ trụ.

Muốn nói vì sao hình thành tổ hợp sắp hàng này, tạo thành tình huống xấu hổ như vậy, thì phải kể từ đầu.

* * *.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Từ khi rời kế hoạch Chim Trắng, Chu Nguyệt Xuất nhẹ nhõm hơn hẳn, lương tâm không còn gánh nặng, chờ qua đoạn thời gian giao tiếp với người quen là sẽ hoàn toàn trở về thân phận ký chủ tự do.

Vi phạm bản tâm, lợi dụng hãm hại một chủng tộc trí tuệ, Chu Nguyệt Xuất thật sự làm không được. Nếu anh trai Chu Nguyệt Lạc còn sống, nhất định cũng không làm được.

Trong lòng nhẹ nhàng, cô tự hỏi càng nhiều sự tình. Theo cá nhân cô, cô cho rằng hệ thống thân thiện với ký chủ là thật không giả dối, ít nhất là trong trường hợp không đề cập đến chủ hệ thống.

Khi gặp nạn trong thế giới nhiệm vụ, chỉ có 1314 vĩnh viễn đồng hành với cô; khi cô rơi vào đường cụt, 1314 nghiêm túc nói với cô.

【 Buông tay mà làm, ký chủ. 】

【 Ký chủ và hệ thống có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Chúng ta cùng gánh vác hậu quả. 】

Chưa kể 1314 đọc thủ tục như lời nhắc nhở quá khéo, càng làm niềm tin của Chu Nguyệt Xuất tăng gấp bội.

Nếu là chương trình máy móc nói lời này, vậy chỉ là một lời kịch nhằm dụ dỗ ký chủ; nhưng nếu là lời nói của một sinh mệnh trí tuệ, nghĩa là nó cược cả sinh mệnh cùng cô mạo hiểm.

Cơ mà Chu Nguyệt Xuất không thể chỉ trích Thịnh Tụng Thời.

Bọn họ đã chuẩn bị quá nhiều cho kế hoạch, dù là thế giới bên cạnh hay là chế tạo virus. Biến số duy nhất là dính vào Quý Ỷ Nguy, một kẻ điên đẩy bọn họ vào vòng xoáy mưu tính.

Dù bị Quý Ỷ Nguy mạnh mẽ nhúng tay, Thịnh Tụng Thời vẫn miễn cưỡng bảo vệ át chủ bài của họ. Nhưng đó chỉ là nhất thời, không biết kế tiếp Thịnh Tụng Thời sẽ làm sao để ứng đối với Quý Ỷ Nguy muốn nuốt toàn bộ kế hoạch Chim Trắng.

Trời tờ mờ sáng, Chu Nguyệt Xuất ngồi ở khu hòm đồ, đang suy nghĩ nhập thần thì nghe có tiếng người gọi tên mình. Cô ngẩng đầu, thấy Ôn Tự.

Thái độ của Ôn Tự với cô không hề cực đoan, thậm chí còn gọi cô là “Chị Nguyệt Xuất”, thần sắc có chút phức tạp.

“Nghe nói chị cãi nhau với Thịnh Tụng Thời? Em nói rồi, kế hoạch của anh ta không thể thực hiện được.”

Hắn nhìn chung quanh bốn phía, không có ký chủ chú ý bọn họ, vì thế thoáng đè thấp thanh âm.

“Thịnh Tụng Thời chỉ biết bảo vệ đồ đạc sinh hoạt anh Nguyệt Lạc lưu lại. Còn em dựa vào cơ sở của anh Nguyệt Lạc tạo ra đột phá mới, không những có thể cướp quyền khống chế, còn có thể chủ động điều khiển người máy hoạt động dựa trên trình tự vốn có.”

Tạm dừng một chút, hắn kiêu ngạo nói.

“Chúng nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của em. Em có thể sử dụng tất cả công năng có sẵn của chúng.”

Hắn dùng mánh lới bắt một ít người máy, sau đó cải tiến đột phá kỹ thuật đen, rồi thả người máy bị cải tiến tiếp tục lẫn vào trong đám người máy. Người máy lần trước giao mâm trái cây cho Quý Ỷ Nguy chính là người máy bị hắn khống chế, chỉ là hắn không ngờ Quý Ỷ Nguy điên thật.

Chu Nguyệt Xuất giật giật môi.

“Người máy đầu têu trêu chọc Quý Ỷ Nguy là em…”

“… vâng.”

“Hiện em có thể điều động bao nhiêu?”

Nói tới cái này, Ôn Tự đủ tự tin.

“Bây giờ á, toàn bộ là mấy trăm người máy.”

Chu Nguyệt Xuất hít hà một hơi, người máy phục vụ tại không gian chủ hệ thống có khoảng mấy ngàn! Chưa tính đến đại quân người máy chiến đấu!

Nếu nói Thịnh Tụng Thời là đầu não chỉ huy, Ôn Tự chính là quân tiên phong, trẻ người non dạ ham hố dẫn quân khởi nghĩa, chỉ biết xông lên, không nghĩ tới việc chuẩn bị đường lui hoặc chủ hệ thống phát hiện thì phải làm gì tiếp theo.

Hắn còn dám chủ động trêu chọc Quý Ỷ Nguy! Ngu càng thêm Ngu! Ngu không thể thành!

Chu Nguyệt Xuất đang muốn giáo dục Ôn Tự hai câu, bảo hắn an phận chút, đừng có biết nửa vời liền chơi lớn, đột nhiên cô giật mình, dư quang thấy một hình bóng quen thuộc, tay đút trong túi, nhàn nhã bước đi, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Mái tóc màu vàng trà chói mắt, cười như không cười cùng đôi mắt đen thẫm, trừ Quý Ỷ Nguy còn có thể là ai? Sao Quý Ỷ Nguy xuất hiện tại khu hòm đồ, bên người không có bóng dáng hệ thống, không giống đi làm nhiệm vụ.

Chu Nguyệt Xuất đã che giấu tầm mắt của mình, cũng không dám nhìn thẳng, thế mà vẫn bị Quý Ỷ Nguy như quỷ phát hiện. Quý Ỷ Nguy nhìn cô, mỉm cười ý vị sâu xa.

Chu Nguyệt Xuất sởn tóc gáy.

“Sớm vậy, hệ thống còn chưa bắt đầu làm việc, anh ta tới đây làm gì?” Cô lẩm bẩm tự hỏi.

Ôn Tự đang háo hức khoe thì bị ngắt lời, không hiểu ra sao.

“Chị Nguyệt Xuất, chị nói ai cơ?”

“Quý Ỷ Nguy.”

Chưa đầy một giây sau, Chu Nguyệt Xuất câm nín nhìn Ôn Tự chui dưới gầm bàn. Ôn Tự hai tay ôm đầu, tư chế tiêu chuẩn chống bom khủng bố.

Cậu còn phát run.

“Em không dám về nhà…” Ôn Tự dưới bàn vạn phần đau buồn, “Mấy ngày rồi em chưa dám về nhà!”

Chu Nguyệt Xuất chỉ đành khuyên hắn.

“Trông tâm tình anh ta có vẻ không tồi, chắc là không tìm em tính sổ đâu.”

Ôn Tự lo lắng gật đầu một cái. Cách đó không xa, Quý Ỷ Nguy ngẫm nghĩ một chút, nhấc chân hướng tới chỗ bọn họ.

Quỷ! Quỷ tới!