Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 75: Cảm thấy bạn trai thật là đáng yêu muốn hôn thì làm thế nào?



Cũng may Thành Dao không có thời gian để đắm chìm trong trạng thái tim đập nhanh đỏ mặt lâu.

Cô nhận được điện thoại của Lý Mộng Đình.

“Dao Dao, tớ bị kiện.” Lý Mộng Đình có hơi mất hết hồn vía, “Bây giờ có người hỏi đòi nợ tớ 1 triệu tệ, chuyện này...làm sao đây?”

Thành Dao không nói nhiều lời, chuyện liên quan đến tranh chấp luật pháp, hơn phân nửa là không thể nói qua điện thoại được. Cô cúp điện thoại, lập tức chạy tới nhà khách Lý Mộng Đình trọ.

Chuyện nói phức tạp thì cũng không phức tạp. Khi đó vì để bỏ vốn mua nhà với Lý Mộng Đình, mà Trương Hạo đã từng hỏi mượn một triệu tiền mở nhà máy của bạn, giao hẹn nửa năm sau trả, hôm nay thời hạn nửa năm đã đến, người bạn đó hối thúc đòi nhiều lần, thế nhưng Trương Hạo lại mặc kệ không để ý tới.

“Cho nên bây giờ anh ta không tìm được Trương Hạo, thì đi kiện đòi cậu?” Thành Dao cau mày, “Nhưng mà giấy chứng nhận kết hôn của các cậu không phải là giả sao? Như vậy sẽ không tồn tại khoản nợ chung nào trong hôn nhân.”

Lý Mộng Đình cúi đầu xuống, vô cùng thất vọng: “Không, không phải là bởi vì chuyện này.” Cô ấy xấu hổ nói, “Khi đó tờ giấy nợ mà Trương Hạo hỏi mượn anh ta một triệu, là tớ ký tên. Anh ta là bạn cùng quê của Trương Hạo, bình thường không có ở thành phố A, ngày đó vừa vặn đến thành phố A, ý chính của đối phương là chúng tớ viết tờ giấy nợ cho anh ta, rồi đưa tiền giao cho chúng tớ, nhưng mà Trương Hạo đúng lúc đi công tác, chỉ có tớ ở đây, cho nên tớ mời anh ta ăn bữa cơm, rồi viết một tờ giấy nợ cho anh ta, chỉ có một mình tớ ký tên.”

Dáng vẻ của Lý Mộng Đình dường như sắp khóc: “Lúc ấy tớ không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy đã là người một nhà với Trương Hạo rồi, ký giấy nợ cho anh ta cũng không có sao, kết quả bây giờ Trương Hạo lấy lý do giấy nợ không phải anh ta ký, bảo đối phương đi tìm tớ đòi tiền, hoàn toàn là chơi xấu, đối phương đòi nợ không được, nên dứt khoát tới tòa án kiện tớ.”

Thành Dao không tỏ thái độ, chỉ duỗi tay ra: “Tài liệu khởi tố của đối phương tòa án đã gửi cho cậu chưa? Cho tớ xem một chút.”

Lý Mộng Đình liền đưa bản tài liệu kia cho Thành Dao.

Cô ấy hiển nhiên đã bị đả kích bởi những chuyện liên tiếp này, tâm trạng vất vả lắm mới có thể điều chỉnh lại giờ đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ có thể cười khổ: “Chẳng lẽ đây chính là sự trả thù cho việc lãng phí thời gian bốn năm đại học ngây ngô dại dột không học pháp luật thật tốt sao? Không chỉ bị người ta kiện xâm phạm quyền, mà còn bởi vì là quan hệ sống chung nên không được chia tài sản chung, nhà cũng bởi vì tỷ lệ bỏ vốn ít mà rất có thể sẽ được trao cho đối phương, bây giờ lại còn phải thay đối phương gánh vác món nợ này...”

Lý Mộng Đình thật sự rất lo: “Nhưng mà Dao Dao, món nợ này, tòa án sẽ không phán quyết thừa nhận là của tớ chứ? Một triệu tệ này là đối phương gửi thẳng vào tài khoản của Trương Hạo, tớ căn bản không quản lý gì cả, chỉ là ký tên lên giấy nợ thôi.”

Thành Dao lật lướt qua văn kiện khởi kiện, vẫn rất bình tĩnh: “Trong số hai triệu tệ thanh toán nhà kia của Trương Hạo, là có một triệu hỏi mượn người bạn này đúng không?”

Lý Mộng Đình gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tài khoản của Trương Hạo, là bản thân Trương Hạo đưa cho người bạn đó của anh ta sao?”

Lý Mộng Đình không rõ lắm nói: “Đúng.”

“Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, cậu có từng kiểm tra tài khoản của Trương Hạo, có từng có tương tác gì với người bạn cho mượn tiền về khoản tiền đó chưa?” Thành Dao rất vội vàng, “Hãy suy nghĩ thật kỹ, bất kỳ tương tác nào với người cho mượn tiền, cũng phải suy nghĩ kỹ.”

Lý Mộng Đình trực tiếp lấy điện thoại ra, đưa lịch sử nói chuyện trên WeChat cho Thành Dao: “Lúc ấy Trương Hạo đi công tác, vì để cho tớ tiếp đãi người bạn này, mà kéo tớ vào một group, ba người chúng tớ đều ở trong đó, đối phương sau khi cầm giấy ghi nợ, thì có hỏi tài khoản của Trương Hạo trong group, Trương Hạo liền gửi số thẻ ngân hàng của mình vào trong group. Nhưng lúc Trương Hạo hỏi mượn tiền anh ta thì đều là trực tiếp gọi điện thoại nói chuyện với anh ta, tớ cũng không có chứng cứ.”

Thành Dao vội vàng cầm lấy điện thoại xem.

Trương Hạo và người bạn cho mượn tiền kia đều không nói lời thừa, một người hỏi tài khoản, một người liền cho tài khoản, ngược lại là Lý Mộng Đình bởi vì trời sinh tính cách hoạt bát, nên thỉnh thoảng còn trò chuyện mấy câu trong group.

Thành Dao nhíu mày lòng như lửa đốt lục xem lịch sử nói chuyện, cuối cùng cũng để cho cô tìm được thứ cô muốn tìm.

Sau khi Trương Hạo đưa số thẻ ngân hàng của mình, thì Lý Mộng Đình nhảy ra nói một câu “Chính là số thẻ ở trên, cám ơn anh nhé!”

Đến đây, chân mày của Thành Dao mới giãn ra.

Lý Mộng Đình vẫn còn mặt ủ mày chau phân tích: “Tớ cũng đã xem qua tài liệu khởi kiện này rồi, anh ta chỉ cung cấp giấy nợ, mặc dù lịch sử chuyển tiền cũng cung cấp, nhưng dù sao cũng không phải là tài khoản của tớ, tớ với Trương Hạo vừa vặn trời xui đất khiến không thật sự lĩnh chứng, cũng không có quan hệ vợ chồng, thì đương nhiên cũng không tính là khoản nợ chung, vụ tranh chấp cho mượn tiền này của anh ta, đánh không thắng nhỉ?” Thành Dao đưa điện thoại cho Lý Mộng Đình: “Đánh không thắng, chứng cứ không đầy đủ.” Cô giảo hoạt cười cười với Lý Mộng Đình, “Cho nên chúng ta phải bổ sung đủ chứng cứ cho đối phương, để cho anh ta đánh thắng.”

“Hả?”

“Đối phương bây giờ có một tờ giấy nợ cậu ký tên, lịch sử giao dịch một triệu tệ gửi tới tài khoản Trương Hạo.” Thành Dao vô thức dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, “Vậy chỉ cần cung cấp ảnh chụp màn hình lịch sử đoạn nói chuyện vừa nãy cho tòa án, là có thể tạo thành chuỗi chứng cứ rồi. Trong cuộc trò chuyện nhóm của ba người các cậu, lúc Trương Hạo đưa số tài khoản ra, thì cậu không chỉ biết thôi, mà còn nói ‘Chính là số thẻ ở trên’, câu này có thể chứng minh là cậu cho phép đối phương gửi một triệu tệ tiền cho mượn này vào tài khoản của bên thứ ba, phối hợp với tờ giấy nợ mà cậu ký tên, thì hoàn toàn có thể hiểu là, sau khi cậu dùng danh nghĩa của mình mượn tiền, bảo đối phương gửi vào tài khoản bên thứ ba mà cậu trao quyền, thì số tiền mượn này, vẫn là của cậu.”

Lý Mộng Đình mặt đầy vẻ mờ mịt: “Nhưng mà tại sao chúng ta phải thừa nhận khoản tiền mượn này? Nếu như thật sự thừa nhận, thì vụ kiện này tớ nhất định sẽ thua kiện, sẽ bị yêu cầu trả lại một triệu tệ cho đối phương, còn có lãi, tuy nói sau này tớ có thể khởi kiện lại Trương Hạo yêu cầu trả lại số tiền này cho tớ, nhưng độ khó của vụ kiện này sẽ càng lớn hơn, điều đáng sợ nhất là dù thắng kiện thì Trương Hạo cũng không đưa tiền, cưỡng chế thi hành cũng chưa chắc có thể thi hành được. Huống chi tớ căn bản không lấy tiền, nếu như Trương Hạo chơi xấu sống chết không đưa, thì không phải tự nhiên tớ ôm món nợ một triệu tệ...”

“Không. Không cần như vậy.” Thành Dao cười rộ lên, “Trương Hạo đúng là không tự tìm đường chết thì sẽ không phải chết, mưu mô tính toán tất cả cuối cùng lại để lộ sơ hở, cho rằng như vậy là thông minh có thể quăng hết trách nhiệm một triệu tệ lên đầu cậu, bản thân có thể ve sầu lột xác [1], thật ra thì lại mang đá đập lên chân mình.”

[1] Ve sầu lột xác ( ): sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ tr

tay không kịp.

Thành Dao đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Lý Mộng Đình, nghiêm túc tự tin nói: “Nhà của cậu, tớ có cách giúp cậu lấy về. Vụ kiện này của chúng ta, có bước ngoặt!”

Mặc dù tranh chấp khoản vay một triệu tệ và vụ kiện phân chia bất động sản của Lý Mộng Đình và Trương Hạo trông như hoàn toàn không liên quan. Nhưng một vòng móc một vòng, vấn đề vốn là câu hỏi khó của Lý Mộng Đình trong vụ phân chia bất động sản này, lập tức bị hành động của Trương Hạo, làm biến thành câu hỏi tặng điểm.

“Chỉ cần vụ tranh chấp khoản vay một triệu tệ này cậu thua kiện, thì một triệu tệ này sẽ do tòa án xác nhận là khoản tiền cậu mượn. Trong số tiền Trương Hạo thanh toán căn nhà, chỉ có một triệu tệ, đây cũng là tương đương với, khoản một triệu tệ này, đều không phải là của Trương Hạo, thực tế khoản thanh toán nhà một triệu tệ này, vẫn là cậu dùng danh nghĩa của mình mà mượn, nói cách khác là cậu chi ra, chỉ có điều là từ tài khoản của Trương Hạo chảy ra mà thôi. Mấy chứng cứ kia kết hợp với phán quyết thua kiện vụ tranh chấp mượn tiền này, đều có thể chứng minh, một triệu kia là cậu mượn tiền cậu bỏ vốn, cộng thêm khoản thanh toán nhà một triệu rưỡi tệ trước đó của cậu, thì toàn bộ số tiền mà cậu đóng góp thanh toán căn nhà này, đạt tới hai triệu rưỡi, còn Trương Hạo, trừ đi một triệu kia, thì tổng số tiền đóng góp cũng chỉ có một triệu rưỡi thôi.”

Thành Dao nói đến chỗ này, thì ánh mắt của Lý Mộng Đình cũng sáng lên, cô ấy rốt cuộc cũng nghe hiểu ý của Thành Dao: “Nói cách khác, một khi tòa án phán quyết tớ thua kiện trong vụ tranh chấp vay tiền, vậy thì đồng nghĩa với việc lấy luật pháp làm lực cưỡng chế, ngược lại là giúp tớ xác nhận chứng cứ trong vụ kiện phân chia bất động sản! Tớ bỏ vốn hai triệu rưỡi, lớn hơn nhiều so với chứng cứ Trương Hạo bỏ vốn!”

Thành Dao gật đầu cười: “Không sai.”

Một khi tỷ lệ bỏ vốn của Lý Mộng Đình đạt tới hai triệu rưỡi, thì sẽ lập tức chiếm phần lớn căn nhà, theo nguyên tắc ưu tiên tỷ lệ bỏ vốn, lúc tòa án chia căn nhà bất động sản này, Lý Mộng Đình sẽ chiếm ưu thế, đồng thời cộng thêm việc cô ấy còn đang mang thai, suy nghĩ đến nhu cầu sinh hoạt thực tế, nhất định cô ấy sẽ càng chiếm ưu thế hơn. Nói như vậy, cho dù quan toà cân nhắc thế nào, thì căn nhà này cũng sẽ được chia cho Lý Mộng Đình, còn Trương Hạo chỉ có thể nhận được tiền mặt tương ứng theo số định mức chung.

Lý Mộng Đình đương nhiên cũng hiểu rõ một điểm này, cả người cô ấy đều vui mừng: “Đúng là trong hoàn cảnh khốn khó thì tìm được lối thoát! Tớ lại tin vào pháp luật rồi!”

Lần này, trong giọng nói của Lý Mộng Đình cuối cùng cũng có sự tâm phục khẩu phục xuất phát từ nội tâm: “Dao Dao, luật sư Tiền nói không sai, người mà luật pháp bảo vệ là người tỉnh táo có thể dùng luật pháp vì bản thân mình, nếu như không phải là cậu lập tức ý thức được khoản tiền mượn này có thể dùng để chứng minh tỷ lệ bỏ vốn của tớ, thì e rằng tớ vẫn còn ngu ngốc, không biết lợi dụng một điểm này để chuyển bại thành thắng.”

Vụ kiện này quanh co như vậy, nội tâm Thành Dao cũng xúc động thay Lý Mộng Đình, nhưng mà hơn cả xúc động, thì trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Nếu như không phải là Trương Hạo quá ích kỷ quá tham lam đến mức ra chiêu hồ đồ như vậy, thì dựa theo những chứng cứ trước đó, căn nhà này chưa chắc có thể phán cho cậu.”

Trong hoàn cảnh khốn khó có thể tìm được lối thoát, chỉ là bởi vì vận may.

Có rất nhiều lời, Thành Dao không nói nữa, nhưng cô hy vọng Lý Mộng Đình có thể hiểu.

Giao vận mệnh và quyền lợi của mình cho vận may, chuyện này hoàn toàn không thể nào tính trước được, mà mỗi lần đều dựa vào cùng đường lại có lối thoát như vậy, sẽ không thực tế.

Cú ngã gặp khó khăn trên phương diện tình cảm, có lẽ Lý Mộng Đình có rất nhiều cảm xúc, nhưng trên phương diện pháp luật, cú ngã gặp khó khăn trong việc bảo vệ bản thân, cũng không biết cô ấy có thể ngẫm lại giống như vậy hay không.

Thành Dao biết cho dù cô lấy tư cách là bạn hay là tư cách luật sư, thì cũng không có lập trường để chỉ trích hay dạy dỗ Lý Mộng Đình, có một số việc, vẫn chỉ có thể tự mình đi lĩnh hội. Điều cô có thể làm, chính là làm xong công việc của mình, bảo vệ quyền lợi của Lý Mộng Đình, đứng bên cạnh cô ấy, bầu bạn với cô ấy vượt qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.

“Bây giờ tớ sẽ liên lạc với đương sự vụ tranh chấp mượn tiền này, câu thông với anh ta thật tốt, nói anh ta công chứng ảnh chụp màn hình lịch sử nói chuyện sau đó đệ trình chứng cứ mới.” Thành Dao trở lại trạng thái làm việc, “Đồng thời tớ sẽ khởi kiện Trương Hạo yêu cầu phân chia bất động sản, tranh thủ lúc vụ kiện phân chia bất động sản lập hồ sơ mở phiên tòa, thì vừa vặn có thể nhận được phán quyết thua kiện tranh chấp mượn tiền, tiến hành song song, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất giúp cậu thắng được nhà.”

Lý Mộng Đình tươi cười, cô ấy dùng sức gật đầu.

Ngay lúc Thành Dao chuẩn bị tạm biệt rời đi, thì Lý Mộng Đình lại gọi cô.

“Dao Dao.” Cô ấy có chút ngượng ngùng, “Những tài liệu ôn tập chuẩn bị thi tư pháp hồi đó, cậu còn giữ không?”

“Hả?”

“Tớ... tớ muốn ôn tập thi tư pháp.” Lý Mộng Đình cắn môi, “Bây giờ tớ đang mang thai, cũng không thể nào đi tìm việc làm được, vừa vặn mỗi ngày đều rảnh rỗi ở nhà. Cậu nói rất đúng, không phải là phụ nữ có thai thì không thể làm được chuyện gì, mấy ngày trước tớ cũng lên mạng xem, có rất nhiều người phụ nữ thành công, cho dù lúc đang mang thai cũng có thể hoàn thành rất nhiều công việc, sẽ không bởi vì mang thai mà nới lỏng yêu cầu đối với bản thân. Tớ còn kém xa các cô ấy, các cô ấy đều đang cố gắng, thì tớ càng phải cố gắng hơn.”

Thành Dao ngẩn người, sau đó thật lòng vui mừng, cô gật đầu nói: “Tớ còn, những tài liệu đó tớ đều có, ngày mai tớ sẽ mang tới cho cậu.”

Lý Mộng Đình như trút được gánh nặng cười một tiếng: “Bây giờ tớ đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù bây giờ mất đi một vài thứ, gặp phải một vài đả kích, nhưng tớ còn trẻ, phải tự trả giá cho quyết định của mình.” Cô ấy sờ lên cái bụng nhô lên của mình, “Nếu quyết định ấy đã mang hai sinh mệnh nhỏ tới thế giới này, thì tớ sẽ gánh vác trách nhiệm. Tớ muốn một mình nuôi dưỡng hai đứa bé, không cố gắng thì sao được?”

Thành Dao nắm chặt tay của Lý Mộng Đình: “Cậu yên tâm đi, đều sẽ tốt hơn thôi, hai người bạn nhỏ này còn có mẹ nuôi này mà!”

Lý Mộng Đình cũng nắm chặt tay của Thành Dao: “Bây giờ cách kỳ thi tư pháp năm sau còn tới mấy tháng nữa, tớ định xung kích, chờ tớ sinh xong ở cữ xong, thì sẽ trở lại công việc.” Cô ấy nhìn Thành Dao, nghiêm túc nói, “Tớ muốn làm một nữ luật sư giống như cậu vậy. Có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ người mình yêu, còn có thể có thu nhập nuôi bản thân và con.”

Nói xong lời cuối, khóe mắt của Lý Mộng Đình mang theo chút nước mắt, cô ấy vẫn là cô ấy, chỉ là ánh mắt đã hoàn toàn khác với cô gái đứng bên hồ Tô Linh định tự tử, Thành Dao thấy được sự cứng rắn và mục tiêu trong mắt cô ấy.

“Dao Dao, cám ơn cậu.” Lý Mộng Đình trịnh trọng nói cám ơn, rồi dừng một chút, “Cũng cám ơn luật sư Tiền nữa. Anh ấy không phải là u ác tính của giới gì cả, anh ấy là một người rất tốt. Vô cùng cám ơn anh ấy vì lúc đó đã mắng làm tớ tỉnh ngộ, thuốc đắng giã tật, nhưng chỉ có như vậy mới có thể trị bệnh.”

“Hai người không chỉ giúp tớ tranh thủ quyền lợi hợp pháp, mà còn thay đổi nhân sinh của tớ.”

Cho đến khi Thành Dao trở lại dưới văn phòng Quân Hằng, mặt và hai tay của cô vẫn còn nóng, trong đầu cô vẫn còn quanh quẩn câu nói trịnh trọng cuối cùng kia của Lý Mộng Đình.

Nội tâm cô tràn đầy sự kích động và cảm giác tự hào mãnh liệt về nghề nghiệp.

Trong cuộc đời, không có mấy lần, có được cảm giác thành tựu to lớn như vậy. Lúc nhận được nhiều tiền thưởng cũng không có.

Tiền Hằng nói không sai, mỗi một nghề đều có sự mệnh đặc biệt của nó.

Luật sư cũng có.

Là một phần của hệ thống vận hành luật pháp, ngoài việc giúp đỡ luật pháp vận hành trật tự hoàn thiện, thì Thành Dao nghĩ, sứ mệnh của mỗi một người làm luật, không chỉ là giải quyết các vụ kiện tranh chấp, mà còn phải truyền bá niềm tin pháp luật cho xã hội.

Trước kia cô không hề hiểu “niềm tin pháp luật” mà Tiền Hằng nói là loại thể hội gì, nhưng cho đến ngày hôm nay, cô cuối cùng cũng lờ mờ lĩnh ngộ ra những lời này.

Nội tâm Thành Dao pha trộn giữa sự phấn khởi, kích động và tự hào, đợi đến khi cô phản ứng lại, thì cô đã gọi điện thoại cho Tiền Hằng.

Cô muốn nói cho anh. Muốn nói cho anh đầu tiên.

Không phải bởi vì anh là sếp, mà bởi vì anh là người đàn ông của cô.

Nhưng khi cô vừa mới nghe điện thoại vang lên tiếng “píp” thứ ba, thì có một bàn tay từ phía sau cầm lấy điện thoại của cô.

Thành Dao quay đầu, thì thấy Tiền Hằng đứng sau lưng cô, một tay còn cầm một chồng tài liệu hồ sơ tài liệu, giống như là mới trở về từ phiên tòa đang chuẩn bị lên tầng.

Anh cúp điện thoại của Thành Dao, trả điện thoại lại cho Thành Dao, nhíu mày: “Gọi điện thoại làm gì, về Quân Hằng vào văn phòng tìm anh không phải là được sao?”

Thành Dao hơi ngượng ngùng, cô thành thật nói: “Bởi vì chuyện em muốn nói, không phải lấy thân phận của nhân viên...Cho nên nếu muốn công và tư rõ ràng, thì ở bên ngoài gọi điện thoại cho anh sẽ thích hợp hơn, vào văn phòng anh nói những chuyện này thì không tốt lắm.”

Tiền Hằng nhíu mày, bất mãn nói: “Em là đồ ngốc sao? Văn phòng của anh, em muốn vào thì đi vào là được. Đây là cái nguyên tắc bảo thủ gì?”

Thành Dao nhìn Tiền Hằng: “Nguyên tắc này là do anh quy định.”

“...” Tiền Hằng ho khan một tiếng, “Cái chuyện nguyên tắc này, thỉnh thoảng cũng phải thay đổi theo tình hình.”

Bây giờ đối mặt với Tiền Hằng, cho dù là đứng dưới văn phòng người đến người đi nói chuyện, không biết tại sao, Thành Dao cũng thấy xấu hổ khẩn trương, luôn cảm thấy cả thế giới đều đang nhìn chằm chằm cô và Tiền Hằng, rất sợ người đi qua lại nhìn ra manh mối quan hệ của cô và Tiền Hằng.

Cô nhìn Tiền Hằng: “Nếu không thì đến Starbucks bên cạnh nói? Em vẫn cảm thấy tới văn phòng nói chuyện không tốt lắm.”

Thành Dao nói xong, mới thấy ảo não, Tiền Hằng không uống Starbucks, không chỉ không uống, mà còn ghét cay ghét đắng hương vị và bầu không khí trong quán cà phê Starbucks.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, Tiền Hằng lại nhẹ giọng “ừ” một tiếng, sau đó đi thẳng về phía Starbucks, thậm chí còn quay đầu lại nhìn Thành Dao bằng ánh mắt kỳ quái.

“Em còn ngây người tại chỗ làm gì? Muốn một phút trị giá 166.666 nhân dân tệ của anh chờ em sao?”

Bầu không khí của Starbucks quả nhiên vẫn giống như trước đây, bất kể mấy giờ, thì vẫn có rất nhiều người, mặc dù Tiền Hằng đi vào, nhưng toàn bộ hành trình đều nhíu mày, trên mặt cũng viết đầy chữ “miễn cưỡng”. Thành Dao vội vàng gọi cho mình một ly cà phê latte, còn người đã quen uống cà phê xay tại chỗ như Tiền Hằng, thì tuyệt đối sẽ không hạ thấp khẩu vị, đương nhiên sẽ rất ghét cà phê Starbucks, Thành Dao suy nghĩ một chút, rồi gọi cho anh một tách hồng trà bá tước.

Vì để tránh đồng nghiệp thấy rồi liên tưởng gì đó, mà Thành Dao cố tình tìm chỗ ngồi trong một góc.

Đối với vụ kiện của Lý Mộng Đình, ngoại trừ chuyện tranh chấp mượn tiền có thể giúp vụ kiện này trở mình, thì Thành Dao còn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng quan trọng nhất, cô muốn cảm ơn Tiền Hằng.

“Cảm ơn anh.”

Tiền Hằng quay đầu đi: “Cảm ơn anh làm gì? Vụ kiện này là em làm. Những vụ kiện chỉ trị giá mấy triệu, thì anh sẽ không lãng phí thời gian của mình, đừng kéo anh liên quan tới loại vụ kiện nhỏ này, truyền ra ngoài sẽ làm giảm phẩm cách của anh.”

Anh dường như không hề quen được người khác nói cảm ơn, hôm nay đối mặt với ánh mắt của Thành Dao, cả người lại không được tự nhiên mà muốn phủ nhận.

Thật là vô cùng kỳ cục.

Chỉ là Thành Dao biết anh không phải. Rõ ràng vừa nói vì tiền phát điện, nhưng mà hơn nửa đêm còn lái xe đưa cô đi hơn một nửa thành phố để giúp đỡ một người muốn tự tử, một đường thu xếp ổn thỏa cho cô ấy; rõ ràng có thể làm như không thấy, nhưng lại không để ý là có làm mất lòng người khác hay không, mà sắc bén chỉ ra vấn đề của Lý Mộng Đình; ngoài sáng thì tựa như không nhúng tay vào vụ kiện này, nhưng trong tối thì vẫn chú ý, khi Thành Dao gặp phải vấn đề gì, Tiền Hằng gần như sẽ lập tức xuất hiện.

Anh giống như một người thầy vừa đúng lúc, không hoàn toàn nhúng tay vào, cho Thành Dao sự tự do và độc lập cao nhất, nhưng khi Thành Dao sắp ngã xuống, thì mới phát hiện, hóa ra có một đôi tay, vẫn luôn che chở sau lưng cô.

“Cho dù anh có thừa nhận hay không, thì anh đã thay đổi đời người của Lý Mộng Đình.” Thành Dao dùng hai tay cầm ly cà phê latte, “Đây là lần đầu tiên em cảm thấy tự hào và kiêu hãnh khi làm một luật sư. Một người luật sư, ngoại trừ giải quyết các vấn đề của khách hàng về chuyên môn pháp luật, hóa ra còn có thể thay đổi rất nhiều thứ.” Thành Dao báo cho Tiền Hằng biết sự thay đổi của Lý Mộng Đình, “Anh xem, bởi vì anh, cô ấy không chỉ vượt qua sự đau khổ do bị Trương Hạo lừa gạt ngoại tình, mà còn quyết định nỗ lực phấn đấu thật tốt, trở thành một người tỉnh táo có thể giỏi sử dụng pháp luật, chứ không làm người lười biếng bị động trong cuộc sống.”

Tiền Hằng đối với sự phát triển như vậy hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, sau đó anh nhếch môi, nhìn về phía Thành Dao: “Chúng ta là luật sư, chúng ta chỉ phụ trách kết quả của vụ kiện, chứ không phụ trách cuộc đời của người khác. Thành Dao em...”

“Không phải như vậy.” Thành Dao ngắt lời anh, “Phụ trách kết quả của vụ kiện thật tốt dĩ nhiên là công việc của chúng ta, nhưng em cảm thấy là một luật sư chuyên nghiệp, thì cũng phải có một chút cảm xúc như vậy. Lúc chúng ta giải quyết một vụ kiện tranh chấp, cũng có thể truyền bá niềm tin pháp luật làm thay đổi cuộc sống của người khác mà! Anh không cảm thấy nếu như Lý Mộng Đình có thể đứng lên lần nữa, tương lai vượt qua kỳ thi tư pháp trở thành một người làm luật, thì so với giúp đỡ cô ấy thắng được một căn hộ, còn có ý nghĩa hơn sao?”

Ánh mắt của Thành Dao sáng ngời, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Tiền

Hằng vô thức phải dời tầm mắt đi chỗ khác, cho dù hai người đã là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng đột nhiên bị cô nhìn như vậy, Tiền Hằng vẫn không chống đỡ được.

Anh hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh đã nói rồi, anh chỉ vì tiền phát điện.”

“Không đâu, anh cũng vì yêu phát điện.”

Tiền Hằng quay đầu sang chỗ khác: “Anh cũng không quan tâm rốt cuộc Lý Mộng Đình có phấn chấn hay không.”

“Nhưng mà anh quan tâm em.” Thành Dao cũng không bỏ qua cho anh, vẫn dùng loại ánh mắt quyến rũ đó nhìn chằm chằm gò má của Tiền Hằng: “Một phút tương đương 166.666 nhân dân tệ của anh, lãng phí nhiều thời gian cùng em xử lý chuyện của Lý Mộng Đình như vậy, chẳng lẽ không phải là vì yêu phát điện sao? Em lại không đáng giá nhiều tiền như vậy...”

“Ai nói với em là em không đáng tiền?”

Kết quả Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì đã bị Tiền Hằng ngắt lời, cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện ánh mắt của Tiền Hằng vừa nãy còn dời đi bây giờ đã tập trung trên người cô, nhưng vừa chạm với ánh mắt của Thành Dao, ánh mắt của anh lại tựa như cây xấu hổ nhẹ nhàng khép phiến lá lại, lập tức ngoảnh đầu đi chỗ khác: “Em là luật sư của Quân Hằng, là tự tay Tiền Hằng anh hướng dẫn dạy dỗ em.” Tai của anh ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc, “Còn là bạn gái của Tiền Hằng anh.” Anh nhìn Thành Dao, “Ai cho em dũng khí, cho phép em cảm thấy mình không đáng tiền?”

Anh cãi chày cãi cối nói: “Em rất đắt, cho nên anh vì em phát điện, cũng vẫn là vì tiền phát điện. Em đừng có hiểu lầm, Tiền Hằng anh không tồn tại loại chuyện vì yêu phát điện.”

Thành Dao không nhịn được mà bật cười.

Ngôn luận vớ vẩn bẻ cong đạo lý một cách trang nghiêm, cũng chỉ có Tiền Hằng thôi.

Nhưng mà thật là đáng yêu.

Không biết tại, nhưng trong đầu của Thành Dao, đột nhiên nhảy ra một bài

viết tình cảm từng thấy trước đây---------

“Cảm thấy bạn trai thật là đáng yêu muốn hôn thì làm thế nào?”

Chuyện này còn phải nói, Thành Dao nghĩ, vậy thì không chút do dự mà hôn anh đi!

Nhà hoạt động Thành Dao một phút cũng không muốn để lãng phí, cô nhẹ nhà dùng chân đá đá Tiền Hằng ở dưới bàn, sau đó hạ thấp giọng lén lén lút lút nói: “Anh tới đây một chút.”

Tiền Hằng không rõ lắm, nhíu mày xít đầu lại gần Thành Dao: “Sao?”

Khoảng cách gần trong gang tấc như vậy, là có thể thấy rõ hàng mi dài cong của Tiền Hằng, lúc này Thành Dao mới cảm thấy hơi khẩn trương, mọi tiếng động ồn ào xung quanh trong Starbucks cô đều không nghe thấy, chỉ nghe tim mình đang đập kịch liệt trong lồng ngực.

Mặt cô không nhịn được mà đỏ lên, chỉ là bên ngoài còn giữ lại một chút bình tĩnh, cô nhìn về phía Tiền Hằng: “Anh muốn nếm thử cà phê của Starbucks không?”

Tiền Hằng ngẩn người, sau đó liền từ chối: “Không, anh không muốn.”

“Nhưng mà em muốn mời anh nếm thử.” Thành Dao dời tầm mắt đi, bàn tay của cô bởi vì khẩn trương mà ra mồ hôi, “Chỉ thử một ngụm thôi.”

Tiền Hằng còn đang nhíu mày từ chối: “Không, một ngụm cũng không được, hương vị của loại cà phê hòa tan cấp thấp này, không hợp với phong...”

Anh còn chưa nói hết lời, thì đã bị đôi môi của Thành Dao đột ngột chặn lại.

Lúc này Tiền Hằng mới kịp phản ứng, tại sao vừa nãy Thành Dao mặt nhăn nhó thuyết phục anh uống một ngụm cà phê của Starbucks.

Bởi vì cô nhấp một ngụm cà phê latte, sau đó hôn anh, cà phê giữa răng môi.

Đối với hành động tự ý chủ trương lại dám phạm thượng với anh này, mặc dù ngoài mặt Thành Dao vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã sớm khẩn trương đến tay chân luống cuống, lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, mặc dù hành động quả quyết, nhưng cuối cùng vẫn cứ trúc trắc, một nụ hôn giống như chơi trò may rủi vậy, kết quả trực tiếp đụng phải răng của Tiền Hằng.

Cô hoảng hốt trốn tránh, đỏ mặt chịu tội: “Thật xin lỗi, em không phải có...” Kết quả từ “ý” sau cùng cô còn chưa nói hết, thì đã kết thúc trong miệng lưỡi của Tiền Hằng.

Anh đuổi theo, hoàn thành nụ hôn mà Thành Dao không thành công.

Đầu lưỡi chạm nhẹ, giữa răng môi còn mang theo mùi thơm đậm đà của cà phê, cùng với vị sữa làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào.