Anh Cưới Em Đi Mà

Chương 15



Bạn học cũ cửu biệt trùng phùng, mười phút giải lao hoàn toàn không đủ để tán chuyện.

Giờ nghỉ trưa, nhiều học sinh trong lớp vội vàng ăn cơm xong rồi đọc sách làm bài. Sầm Tinh giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn chọn nói chuyện vui vẻ với Hoắc Hành Chi trước.

Điện thoại của Sầm Tinh cũng như của mọi người đã bị nộp lên vào buổi sáng, lúc giao tiếp với những người không hiểu ngôn ngữ ký hiệu cậu chỉ có thể viết ra, hiệu suất khá thấp. Cũng may là cậu đã tập được thói quen nghe nhiều nói ít.

Hoắc Hành Chi nói với cậu, kỳ nghỉ hè cậu ta không đến lớp là bởi vì phải đi nước ngoài du học, mới quay về vài ngày trước.

"Cả ngày vùi đầu vào sách vở thì có ích gì chứ? Ra ngoài dạo quanh một chút có thể học được rất nhiều đó." Cậu ta nói.

Nói thì nói vậy, nhưng điểm thi cũng đâu nói lên chất lượng giáo dục của một người đâu.

Sầm Tinh hỏi cậu ta trên giấy: Cậu định thi vào trường đại học nào, có chắc chắn không?

Sau đó cậu trợn mắt há mồm khi nghe Hoắc Hành Chi báo tên một trường vô cùng nổi tiếng. Việc này khiến cậu nhận ra được một việc. Người không thích đọc sách ngoại trừ học sinh dở ra còn có học sinh giỏi cùng cực.

Khi cậu còn đang mặt ủ mày chau lo lắng cho bài thi thử ngày mai thì Hoắc Hành Chi đã nhận được offer của trường đại học hàng top thế giới từ lâu, bây giờ chỉ thiếu một bước tốt nghiệp cấp 3 xong lấy giấy chứng nhận nữa thôi.

Vì không hiểu bài mà Sầm Tinh cảm thấy việc mình đến lớp rất lãng phí thời gian. Hoắc Hành Chi thì lại vì đã biết quá nhiều nên mới cảm thấy đến lớp là chuyện phí thời giờ.

"Nếu không phải hồi cấp 2 tui bị bệnh nghỉ học mất hai năm thì bây giờ cậu chính là đàn em của tui đó." Hoắc Hành Chi nói.

Sầm Tinh im lặng ngước nhìn cậu ta.

Đối với học sinh có tài năng xuất chúng, cậu luôn giữ một thái độ vừa kính trọng vừa e dè từ tận đáy lòng mình.

Hai người họ đang trò chuyện, bên kia hành lang có một cô gái xoay đầu lại hỏi: "Trước đây cậu có quen cậu ấy à Sầm Tinh?"

Cô bé kia là Omega, khuôn mặt tròn trịa, cười lên có một lúm đồng tiền rất sâu, trông vừa đáng yêu vừa hân hoan. Ngày đầu tiên Sầm Tinh đến lớp học hè cô là người chủ động đáp lời với cậu, bảo rằng nếu cần giúp đỡ thì cứ nói. Ấn tượng của Sầm Tinh với cô bé không tồi, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội hỏi tên của cô.

Mấy lần trò chuyện trước cô bé này luôn đáp lời Sầm Tinh với nụ cười tươi, giờ phút này không hiểu sao nét mặt trông hơi phức tạp.

Sầm Tinh không nói được, chỉ mỉm cười gật đầu với người ta, sau đó im lặng đợi Hoắc Hành Chi nói chuyện giùm mình.

Ai ngờ Hoắc Hành Chi lại nói ra một câu chấn động: "Ơ, cái cô này, sao lại nghe lén người ta nói chuyện vậy chớ?"

Vẻ mặt cô bé câm nín: "Tự cậu to mồm còn gì."

"Cũng đâu phải nói cho cậu nghe, ở đây có biết bao nhiêu là người sao chỉ có mỗi một mình cậu quay đầu lại, không phải do cậu đặc biệt để ý bọn tôi à?" Hoắc Hành Chi nói.

"Đồ thần kinh!" Cô bé mắng xong thì xoay người sang chỗ khác, không để ý đến hai người họ nữa.

Sầm Tinh ngơ ngác. Vừa định đưa tay kéo Hoắc Hành Chi phàn nàn phát ngôn của cậu ta một chút, Hoắc Hành Chi đã đứng dậy.

"Nè Dư Tư Tư, cậu làm vậy là sao?" Cậu ta chạy chậm đến bên cô bé kia, "Cậu vừa trợn mắt với tôi đấy à?"

Sầm Tinh thầm nghĩ, cô ấy còn mắng cậu nữa ấy.

Thì ra cô gái này tên là Dư Tư Tư, nghe rất là đáng yêu.

"Sao cậu làm lơ tôi hả? Tôi đang nói chuyện với cậu mà." Hoắc Hành Chi ồn ào to tiếng.

Dư Tư Tư ngẩng đầu lên, không khách sáo đưa tay đẩy mạnh cậu ta một cái: "Cậu phiền phức quá, đừng có nói chuyện với tôi."

Hoắc Hành Chi nhíu mày: "Tại sao?"

Sầm Tinh thấy xấu hổ giùm cho Hoắc Hành Chi.

Nhiều năm không gặp, hình tượng vĩ đại Hoắc Hành Chi vừa xây nên trong mắt cậu đã sụp đổ trong tíc tắc. Thân là một học sinh dở, Sầm Tinh cảm thấy hình ảnh học sinh giỏi trước mặt mình hơi có vẻ thiểu năng.

Cậu quyết định lát nữa sẽ viết một tờ giấy, nói lời xin lỗi với Dư Tư Tư.

"Cậu nói xem có phải cô ấy để ý tui không?" Sau khi quay lại Hoắc Hành Chi nhỏ giọng hỏi Sầm Tinh.

Sầm Tinh lắc đầu.

Cậu thầm nghĩ, tui nghĩ cô ấy hơi ghét cậu í. Suy bụng ta ra bụng người, cùng là một Omega, nếu có một Alpha lớn tiếng nói với mình rằng "Cậu để ý tôi lắm à?" ngay giữa lớp, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy người này phiền điên đi được, từ nay về sau có thấy cũng đi đường vòng.

"Có phải Omega đều nghĩ một đằng nói một nẻo không, bên ngoài thì mắng tui, nhưng thực ra lại đang quan tui." Hoắc Hành Chi nói tiếp.

Sầm Tinh nghĩ trong lòng, mấy lời ngụy biện này ở đâu ra vậy chứ? Ít ra tui là một Omega rất thành thật đây này!

Cũng may, Hoắc Hành Chi cư xử điên khùng trước mặt Dư Tư Tư nhưng với cậu thì vẫn khá bình thường. Biết cậu đang sầu vì kỳ thi thử cũng không xách mé khinh thường, mà nghiêm túc khuyên nhủ cậu.

Đáng tiếc, kỹ xảo học tập của học sinh giỏi Sầm Tinh nghe không hiểu một chữ nào.

"Thi thử thôi mà, cho dù sai hết thì cũng có sao đâu, thế có nghĩa là sau này cậu còn rất nhiều không gian để tiến bộ mà!" Hoắc Hành Chi an ủi một cách gượng gạo.

Sầm Tinh lắc đầu, viết lên giấy: Tôi đã hứa với người nhà, quyết phải vượt qua kỳ thi rồi.

"Nếu thất bại thì sao, trừ tiền tiêu vặt của cậu à?" Hoắc Hành Chi hỏi.

Sầm Tinh nhíu mày, tiếp tục viết: Nghiêm trọng hơn rất nhiều luôn!

Vẻ mặt Hoắc Hành Chi trở nên nghiêm túc hơn. Cậu ta cau mày nghĩ một lúc, đột nhiên cúi thấp người, đến gần Sầm Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thi ở phòng nào?"

Sầm Tinh không hiểu gì cả mà nhìn cậu ta.

"Nếu chúng ta thi chung một phòng, tui có thể giúp cậu." Hoắc Hành Chi bảo.

Thật ra họ ở chung một phòng thi thật, hơn nữa còn không ngồi xa nhau lắm. Hoắc Hành Chi ngồi chếch phía trước Sầm Tinh.

Không gian để hoạt động vô cùng lớn.

Theo lời Hoắc Hành Chi, cậu ta là một người tốt bụng lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui có kinh nghiệm truyền giấy cho người khác rất chi là phong phú.

"Tui đảm bảo phần trắc nghiệm của cậu sẽ đúng hết, những phần khác cậu tự cố gắng, đủ điểm không thành vấn đề đúng không?" Hoắc Hành Chi rất tự tin.

Sầm Tinh không biết làm sao, cứ ngơ ngác nhìn cậu ta.

"... Chép nguyên bài cho cậu dễ bị phát hiện lắm." Hoắc Hành Chi có vẻ khó xử, "Quá lắm thì tui chỉ cho cậu những bước quan trọng thôi, phần còn lại cậu phải tự bổ sung."

Sầm Tinh cúi đầu, nhíu mày. Cậu không dám gật đầu, cũng không nỡ lắc đầu.

Tính tình cậu vốn hiền lành, lại khá nhát gan, cộng thêm việc cho dù mang bài thi điểm kém về nhà thì cũng chưa bao giờ bị trách mắc, nên tuy lực học không tốt nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gian lận.

Bây giờ, cậu đối mặt với đề nghị của Hoắc Hành Chi, có hơi động lòng.

Đây cũng không phải một kỳ thi quá chính thức, cậu có cải thiện được điểm số cũng không ảnh hưởng gì đến người khác. Sau khi thi xong, cậu có thể tiếp tục cố gắng học tập, phấn đấu để xứng đáng với thành tích này.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, Ngu Duy Sanh sẽ nhìn cậu với một con mắt khác, còn có thể hẹn hò với cậu nữa. Đủ loại ảo tưởng lãng mạn đẹp đẽ mà cậu từng tưởng tượng ra đều sẽ có khả năng biến thành hiện thực.

Trong khoảnh khắc nguy cấp này, Hoắc Hành Chi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, vị trí trong phòng thi cũng gần như thế, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, ông trời đang giúp cậu.

Cậu không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Sau khi chính thức khai giảng, thời gian tan học muộn hơn rất nhiều so với kỳ nghỉ hè. Lúc Sầm Tinh đi theo giáo viên nhận lại điện thoại thì đã qua sáu giờ.

Cậu lững thững đi bộ về nhà, vừa lúc gặp được xe của Ngu Duy Sanh trước cửa tiểu khu.

Sầm Tinh đang mang nặng tâm sự trong lòng, suốt đường đi cứ cúi đầu lơ đãng. Cậu còn không nhận ra Ngu Duy Sanh cố ý chặn đường mình, ngốc nghếch đi vòng qua chiếc xe. Sau hai lần cậu mới nhận ra có gì đó không đứng, hoang mang ngẩng đầu lên.

Ngu Duy Sanh hạ cửa sổ xe xuống, cười với cậu, rồi lại ra hiệu bảo cậu lên xe.

Dù có phiền lòng thế nào thì cuộc gặp ngẫu nhiên này cũng vẫn có thể khiến Sầm Tinh cảm thấy vui vẻ. Đi bộ từ cổng tiểu khu về nhà chỉ mất hai, ba phút. Còn lái xe thì phải cất xe vào garage trước, sẽ tốn thời gian hơn một chút. Nhưng Sầm Tinh vẫn thấy vui vô cùng, mở cửa ngồi vào trong xe.

"Sao em ngốc thế?" Tâm trạng Ngu Duy Sanh rất tốt, cứ cười mãi, "Học mệt lắm à em?"

Sầm Tinh lắc đầu.

Bị nhắc như vậy, Sầm Tinh lại nghĩ tới chuyện khiến mình buồn rầu từ nãy đến giờ. Thế là nụ cười vốn đang tươi trên môi dần tắt, bầu không khí cũng chùng xuống.

Ngu Duy Sanh nghiêng đầu nhìn lướt qua cậu một cái: "Em chán học rồi à?"

Sầm Tinh vẫn lắc đầu. Để khiến Ngu Duy Sanh yên lòng, cậu cố nặn ra một nụ cười, lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu phát giọng nói.

"Ngày đầu tiên quay lại trường vẫn chưa quen lắm ạ."

Trong lúc trò chuyện thì xe đã đến nơi. Hai người xuống xe sóng vai nhau cùng về nhà, Ngu Duy Sanh lại hỏi: "Có nhiều bài tập về nhà không?"

Sầm Tinh lắc đầu, ra hiệu hôm nay vẫn chưa giao bài tập về nhà.

"Vậy hôm nào thi thế?" Ngu Duy Sanh hỏi tiếp.

Sầm Tinh đưa một tay lên, giơ ngón trỏ ra, nghiêng đầu một chút, khẽ chạm đầu ngón tay vào thái dương rồi nhanh chóng tách ra. Sau đó cậu đồng thời giơ cả hai tay lên, lòng bàn tay áp sát vào nhau. Làm xong thì cậu lặp lại động tác thứ nhất, nhưng lần này thì dùng hai ngón trỏ và ngón giữa.

"... Em đoán xem anh có hiểu không?" Ngu Duy Sanh nói.

Sầm Tinh biết anh nhìn không hiểu, chỉ là khi nhắc đến chủ đề này thì tâm trạng lại nặng nề, nhất thời lười lấy điện thoại trong túi ra thôi.

"Em làm lại đi, để anh đoán thử." Ngu Duy Sanh thì lại khá hào hứng.

Sầm Tinh đi chậm lại, giơ tay lên, hơi nghiêng đầu, ngón tay trỏ chạm nhẹ vào thái dương của mình một cái.

"Anh biết rồi." Ngu Duy Sanh bắt chước động tác của cậu thật chậm rãi, thầm thì trong miệng, "Đầu óc của em, không được thông minh cho lắm."

Thấy cậu ngây người, Ngu Duy Sanh cúi đầu cười rộ lên.

Sầm Tinh biết anh cố ý, tự nhiên cũng thấy hơi mắc cười, nhưng lại nhanh chóng nhận ra, có thể Ngu Duy Sanh đã nói ra lời trong lòng trong lúc vô tình.

Ngu Duy Sanh cảm thấy cậu không được thông minh.

Thấy Ngu Duy Sanh vẫn đang cười, Sầm Tinh lại cúi đầu. Mục đích là để che đi vẻ mặt đau lòng.

"Ăn cơm trước đã." Ngu Duy Sanh mở khóa cửa, "Em có thể vừa ăn vừa dạy anh mấy động tác đó rốt cuộc có nghĩa là gì."

Sầm Tinh đi theo phía sau, trong lòng đang nghĩ về một chuyện khác.

Cậu không muốn bị Ngu Duy Sanh coi là kẻ ngốc, ngay cả khi đó là sự thật đi chăng nữa.

Nếu cậu có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi ngày mai và ngày mốt, liệu có thể thay đổi quan điểm của anh ấy không?

Đào Bạch Bách:

Hôm nay Tinh Tinh vẫn không hề biết mình đang bị ăn hiếp í.

Khỉ: Ôi anh ơi trêu thế là dở rồi em bé overlinhtinh lắm íiiiiiiiiiiii