Anh Cưới Em Đi Mà

Chương 18



Trước khi nhận được điện thoại từ trường của Sầm Tinh thì Ngu Duy Sanh đang nói chuyện với quản gia.

Anh dặn dò quản gia làm thêm vài món ăn nhẹ mà các bạn nhỏ thích ngoài bữa chính vào buổi tối. Nếu không đủ thời gian thì đi mua một ít cũng được. Tốt nhất là đồ ngọt, xinh xắn một tí, có thể khiến tâm trạng tốt hơn... Ví dụ như bánh ngọt nhỏ bla bla.

Sầm Tinh thi xong về đến nhà có lẽ sẽ khóc rất nhiều. Phải chuẩn bị tinh thần ứng phó mới được.

Đến cả lời thoại Ngu Duy Sanh cũng đã nghĩ xong hết rồi. Bảo rằng chúc mừng cậu hoàn thành giai đoạn đầu tiên trong nhiệm vụ học tập. Thành tích quan trọng đấy, nhưng sự nỗ lực của bản thân cũng rất đáng để tự hào.

Nếu vẫn không được thì lại hứa với cậu phần thưởng cho kì thi tháng tiếp theo.

Ưu điểm lớn nhất của bé ngốc là dễ dỗ dành.

Anh chuẩn bị rất nhiều câu từ để khích lệ, sau đó lại được thông báo rằng Sầm Tinh gian lận trong kỳ thi.

"Cô giáo chắc chắn chứ ạ?" Anh nhất thời khó mà tin được.

"Ừm," Cô Diêu đầu dây bên kia cũng vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ, "Các cô cũng rất ngạc nhiên."

Lúc Ngu Duy Sanh tan ca sớm, Nhạc Tiêu còn hỏi có phải anh vội về dỗ em họ không.

Nhạc Tiêu biết hôm nay Sầm Tinh thi xong, cũng chấp nhận điểm của thiếu gia nhỏ sẽ không quá lý tưởng. Y thật sự không yên lòng, nhấn mạnh với Ngu Duy Sanh rằng, Sầm Tinh đã rất cố gắng, cho dù tạm thời thi không tốt thì cũng đừng trách móc cậu nặng lời.

Tâm trạng Ngu Duy Sanh phức tạp, tạm thời đồng ý.

Đứa nhỏ này quá đáng yêu, ai tiếp xúc rồi cũng không khỏi yêu thương cậu hơn. Nếu nói cho Nhạc Tiêu biết bây giờ mình sẽ đi đâu làm gì, con người thành thật này có lẽ sẽ nghi ngờ cuộc đời này luôn.

Tất nhiên Ngu Duy Sanh cũng thấy khó tin. Sầm Tinh cũng từng giở mấy chiêu vô hại trước mặt anh, nhưng anh vẫn cảm thấy Sầm Tinh là một bé thỏ con, chứ không phải một con cáo nhỏ.

Anh nghĩ, liệu có phải bé thỏ con quá sốt ruột nên mới nghĩ ra hạ sách này hay không. Hay là do quá ngốc nghếch nên mới bị bắt quả tang?

Khi anh nhìn thấy Sầm Tinh trong văn phòng của cô Diêu, ông trời con đang ngồi thẫn thờ, vẻ mặt thì như mất hồn, cứ đờ đẫn cả ra.

Ngồi bên cạnh cậu là một cậu chàng Alpha cao gầy. Dáng vẻ của nam sinh kia tự nhiên hơn Sầm Tinh nhiều, đang đùa giỡn với một nam trung niên phía đối diện.

"Nếu không tin thì so sánh bài thi của hai đứa với nhau đi ạ, có chép bài nhau không nhìn một cái là thấy ngay mà."

Trước khi người trung niên kia đáp lại, Ngu Duy Sanh giơ tay lên, gõ hai cái lên cánh cửa đang mở toang của văn phòng.

Ngu Duy Sanh đã sớm nghe được chi tiết sự việc từ chỗ giáo viên.

Hôm qua lúc thi Toán, cậu bé tên là Hoắc Hành Chi kia có vứt cho Sầm Tinh một mảnh giấy nhỏ. Cảnh tượng này đã được camera giám sát ghi lại một cách hoàn chỉnh. Tuy nhiên bởi vì góc độ nên rốt cuộc trên tờ giấy viết gì thì hoàn toàn không thấy rõ.

Lúc Sầm Tinh mới đến thì vẫn còn ngơ ngác, đến khi giáo viên mở đoạn video đó lên thì nước mắt cứ rơi không ngừng.

Trông vô cùng đáng thương, đến cả giáo viên đã tố giác cậu cũng cảm thấy không đành lòng.

"Tinh Tinh nói thật cho anh biết, rốt cuộc em có gian lận không?" Ngu Duy Sanh đi tới trước mặt cậu, hơi cúi người xuống, "Em có chép bài của bạn học không?"

Đôi mắt to của Sầm Tinh đong đầy nước mắt, môi cắn chặt, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

"Đừng khóc. Nếu Tinh Tinh không chép bài thì nói ra, bọn anh đều tin em mà." Ngu Duy Sanh nói tiếp.

Anh vừa dứt lời, người nam trung niên nọ muốn nói lại thôi, có lẽ là hơi phản đối.

"Cầm bài thi ra so sánh chẳng phải sẽ biết ngay hay sao?" Hoắc Hành Chi lớn giọng ồn ào, "Nếu cậu ấy chép bài em thì nhìn lướt qua là thấy mà."

Nam trung niên nhíu mày: "Bọn nhóc này đừng tưởng tôi không biết mấy cậu, cho rằng chép bài có chọn lọc là có thể qua mắt được tôi à?"

Ngu Duy Sanh nhìn Sầm Tinh vẫn không tỏ thái độ gì, lên tiếng: "Thầy ơi, hay là cứ xem thử đi."

Anh vừa nói xong Sầm Tinh đã kéo ống tay áo anh lại.

"Anh có thể tin em không?" Ngu Duy Sanh cúi đầu hỏi nhỏ.

Sầm Tinh do dự vài giây, rồi gật đầu thật khẽ. Nương theo động tác của cậu, từng giọt nước mắt to tròn lăn xuống dọc hai bên gò má, khiến da cậu ướt đẫm.

Cuối cùng Ngu Duy Sanh vẫn không nhịn được, đưa tay lau giúp cậu.

Gương mặt nhỏ ướt nước sờ lên vừa ấm vừa mềm.

"Có lẽ đã có chút hiểu lầm," Ngu Duy Sanh thu tay về, quay người nhìn về phía người nam trung niên nọ, "Sầm Tinh của chúng tôi rất ngoan, từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện như thế này."

Sau khi so sánh hai bài thi, không một ai nhìn ra Sầm Tinh chép bài.

Bài thi của Hoắc Hành Chi vô cùng sạch đẹp, chữ viết rõ ràng, quá trình trả lời không một vết xóa sửa, ngay ngắn chỉnh tề, nhìn qua là biết chắc chắn sẽ được điểm cao.

Nhưng nếu chỉ so về mặt sạch sẽ thì bài của Sầm Tinh còn sạch hơn một bậc.

Bài thi của cậu sạch sẽ quá đáng, ít nhất một nửa số câu hỏi đều chỉ có một chữ "Giải" cộng thêm một dấu hai chấm gọn gàng.

Gần một phần ba số câu điền vào chỗ trống đều bỏ ngõ, chỉ điền những câu trắc nghiệm. Đáng tiếc, xác suất chính xác cũng vô cùng tệ, rất có khả năng là do đoán mò.

Hoắc Hành Chi còn shock hơn tất cả mọi người: "Sao bài của cậu trống trơn vậy? Sao không làm vào? Cậu ngủ gật đấy hả?"

Sầm Tinh gục đầu xuống, tiếp tục khóc.

"Cái này hẳn là... không chép nhỉ..." Ngu Duy Sanh cầm bài thi, dở khóc dở cười, "Tinh Tinh có ngủ gật không?"

Về mặt logic mà nói thì không thể kém đến vậy được.

"Nhưng video ghi lại rõ ràng là mấy cậu có chuyền giấy." Nam trung niên vẫn không chịu từ bỏ, "Có phải do giáo viên nhìn chằm chằm nên không có cơ hội chép không?"

"Cùng lắm thì bọn em chỉ vi phạm nội quy phòng thi thôi, khác hẳn với việc gian lận đấy ạ." Hoắc Hành Chi cãi, "Em làm bài xong thấy chán, nên viết mẫy chữ tâm sự với cậu ấy, không được à?"

"Đương nhiên là không được, đây là thi cử đấy!" Nam trung niên nghe cậu ta nói nhảm thì càng tức hơn, "Em có gì để chứng minh cái mình ném cho cậu ta không phải là đáp án?"

"Thầy cũng không có bằng chứng chứng minh đó là đáp án mà..." Hoắc Hành Chi nói.

Cứ lòng vòng như thế rồi đi vào ngõ cụt. Ngu Duy Sanh thầm thấy kỳ lạ, lại cúi đầu nhìn Sầm Tinh.

Nước mắt Sầm Tinh cứ rơi mãi, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau một cái, ống tay áo cũng sẫm màu đi rồi mà vẫn không ngưng được.

Cứ như vậy thì chuyện này sẽ không thể kết thúc. Ngu Duy Sanh thầm thở dài, sau đó vươn tay ra, vỗ nhẹ lên vai Sầm Tinh hòng trấn an.

"Anh biết rồi." Anh hỏi Sầm Tinh bằng tông giọng mà tất cả mọi người trong phòng có thể nghe thấy, "Cái cậu ấy ném cho em có phải tờ giấy mà em kẹp trong túi bút hôm qua không?"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh. Sầm Tinh vốn còn đang gục đầu xuống cũng ngẩng lên, chớp mắt mấy cái liền.

"Cái tờ viết cố lên cậu có thể làm được gì ấy." Ngu Duy Sanh nói, rồi nhìn Hoắc Hành Chi một cái.

Sầm Tinh hoàn toàn không biết anh đang nói gì, cứ đơ người không trả lời.

"A đúng rồi." Hoắc Hành Chi hiểu ý ngay lập túc, hô to, "Chính là cái đó đó! Em thấy cậu ấy cứ căng thẳng không có tự tin sợ thi không tốt hoài, nên muốn an ủi cậu ấy một chút thôi mà!"

"Tôi nói mà," Ngu Duy Sanh cố tình cầm bài kiểm tra của Hoắc Hành Chi lên một lần nữa, "Chữ viết cũng không khác nhiều."

Cuối cùng cô Diêu cũng lên tiếng: "Tờ giấy kia đâu?"

"Ở nhà ạ, Sầm Tinh kẹp bên dưới tấm kính bàn học." Ngu Duy Sanh nói, "Nếu cô không tin, ban nãy em có lái xe tới, nhà chúng em rất gần, đến xem một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Cái này không thể nào chuẩn bị trước được, đối chiếu chữ viết một cái là biết em có nói thật hay không ngay."

Hoắc Hành Chi nghe vậy, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, thấy Ngu Duy Sanh vẫn bình tĩnh mỉm cười, nhất thời bối rối không dám chen mồm.

"Thì ra là như thế." Cô Diêu hoàn toàn bị thuyết phục, nở nụ cười, "Thế thì không cần đâu. Cái em Hoắc Hành Chi này cũng thật là, tự dưng gây phiền phức cho cô. Mấy tờ giấy như này đưa cho bạn trước giờ thi không phải tốt hơn sao?"

Hoắc Hành Chi cười ngốc, lại nhìn Ngu Duy Sanh một cái, rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: "Em thấy lạ lắm, sao mọi người lại đặc biệt đi kiểm tra video giám sát?"

Trong lòng Ngu Duy Sanh cũng có nghi ngờ. Nếu như phát hiện hành vi của hai bạn nhỏ ngay tại chỗ thì chắc chắn sẽ không để kéo dài đến bây giờ mới hưng sư vấn tội, còn thiếu cả bằng chứng mấu chốt. Cả trường có nhiều lớp cùng thi một lúc như vậy, mà chỉ xem lại video giám sát của hai đứa, trong vài giờ thi chính xác bắt được cảnh tượng chỉ vài giây ngắn ngủi thế này, cũng rất bất hợp lý.

Giáo viên không nói gì, Hoắc Hành Chi hỏi tiếp: "Có người tố giác ạ?"

Sầm Tinh nghe vậy, hai mắt lập tức mở to.

Cô Diêu có vẻ khó xử, nam trung niên nọ ngược lại phản ứng ngay lập tức, lớn tiếng quát: "Dù sao đi nữa thì việc các em chuyền giấy trong giờ thi là không đúng, đừng có ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng!"

Hoắc Hành Chi đột nhiên khẽ "hừ" một tiếng. Nhìn nét mặt của cậu ta, rõ ràng là không vui.

"Được rồi, được rồi, nếu không gian lận, vậy thì..." Cô Diêu cố gắng hòa giải.

"Có phải là Thi Văn nói không?" Hoắc Hành Chi lớn tiếng ngắt lời cô.

Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Có vẻ Sầm Tinh không biết Thi Văn là ai nên hơi bối rối.

"Trước khi thi cậu ta bảo em chuyền đáp án cho mình nhưng em không đồng ý." Hoắc Hành Chi nói tiếp, "Có phải cậu ta tố giác không?"

Cô Diêu và nam trung niên nọ liếc nhìn nhau một cái.

"Lúc đó em..." Hoắc Hành Chi cúi đầu ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói, "Lúc đó để từ chối cậu ta, em đã lừa cậu ra rằng mình đã hứa chuyền đáp án cho Sầm Tinh rồi. Sợ cậu ta không tin nên lúc thi mới vứt cho Sầm Tinh tờ giấy kia, tiện thể bảo Sầm Tinh cố lên. Ban nãy không chịu nói, là vì... không muốn vạch trần chuyện cậu ta đưa ra kiểu yêu cầu như vậy với em."

"Còn có chuyện này nữa cơ à?" Nam trung niên nhíu mày.

Sầm Tinh cũng rất ngạc nhiên. Cuối cùng cậu cũng thôi khóc, nhưng hai gò má vẫn còn ướt rượt.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc có một dì vọt vào, hét vào mặt Hoắc Hành Chi: "Cái thằng nhóc này lại làm sao nữa!"

Hoắc Hành Chi khẽ run rẩy, sau đó cây ngay không sợ chết đứng la lên: "Con bị người ta hãm hại!"

- ---------------------------------

Trên đường về nhà, Sầm Tinh vốn đã ngưng khóc rồi.

Ngu Duy Sanh thấy tâm trạng cậu sa sút, chủ động dỗ dành hai câu. Ai dè Sầm Tinh nghe xong càng khóc dữ hơn.

"Tủi thân đến vậy cơ à?" Ngu Duy Sanh cảm thấy đau lòng, rồi lại thấy hơi buồn cười, "Trên đời này có nhiều người kỳ lạ lắm, chọc tới họ cũng không phải lỗi của em. Dù sao thì chuyện cũng qua rồi, vui vẻ lên, về nhà ăn đồ ăn ngon ha."

Sầm Tinh lại chỉ lắc đầu, liên tục lau mặt.

Ngu Duy Sanh không khỏi thấy khó hiểu.

Sau khi xuống xe, Sầm Tinh vẫn vừa đi vừa cúi đầu. Thấy cậu như vậy, trong lòng Ngu Duy Sanh đã có suy đoán đại khái.

Đến trước cửa nhà, anh đang định mở khóa thì bạn nhỏ sau lưng bỗng kéo lấy vạt áo anh.

Ngu Duy Sanh quay đầu lại, gương mặt nhỏ của Sầm Tinh lại ướt sũng.

Cậu níu lấy Ngu Duy Sanh, cắn chặt môi, tựa như đang rất muốn bày tỏ điều gì đó, dáng vẻ rất buồn bã.

"... Cậu bạn nhỏ kia thật sự chuyền đáp án cho em đúng không?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh hít mũi một cái thật mạnh, giơ tay lên che kín mặt.

Đào Bạch Bách:

Tiêu đề đề cập đến việc được gọi phụ huynh.