Anh Cưới Em Đi Mà

Chương 7



Điều chỉnh đồng hồ sinh học không phải chuyện đơn giản.

Lớp học hè không có giờ tự học buổi sáng cũng không có chào cờ, 8h30 mới chính thức vào lớp, không cần phải rời giường quá sớm. Nhưng đối với Sầm Tinh mà nói thì đây vẫn là vấn đề lớn.

Cậu sợ mình không tự dậy nổi, nên đặt báo thức lúc 7h30, reo tận 3 lần mà cậu vẫn hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng là Ngu Duy Sanh vén chăn lôi cậu lên.

Trong mơ Sầm Tinh mơ màng nghe thấy tiếng nhạc ting ting tang tang và tiếng gõ cửa chợt gần chợt xa, cuộn người lại trùm chăn kín đầu, Ngu Duy Sanh đứng ngoài cửa nửa ngày trời không thấy động tĩnh gì, bỗng nhiên có hơi lo lắng có phải bạn nhỏ không thích học tập tâm trạng buồn bã nửa đêm bỏ nhà ra đi rồi không.

Đến khi đẩy cửa vào thấy một quả núi nhỏ nhô lên trên giường mới thở phào một hơi.

Cùng lúc đó, chuông báo thức trên điện thoại của Sầm Tinh reo lên lần thứ tư. Quả núi nhỏ chỉ hơi nhúc nhích, rất nhanh đã không còn tiếng động nào, mặc cho bài hát sôi nổi vang vọng trên không trung.

Đây chắc chắn là triệu chứng bám giường nghiêm trọng nhất mà Ngu Duy Sanh từng được thấy.

Sầm Tinh bị xốc chăn lên mê mang đờ đẫn hồi lâu mới tỉnh táo lại. Đến khi cậu ngửa đầu nhìn rõ người đứng bên giường mình là ai mới hoảng sợ kéo chăn lại trùm lên người mình.

Ngu Duy Sanh dở khóc dở cười. Lúc ngủ Sầm Tinh mặc một chiếc áo thun tay ngắn, bên dưới mặc một cái quần ống rộng vừa dài đến đầu gối. Tuy bị cậu coi như đồ ngủ, nhưng thật ra mặc đi ra ngoài cũng không thành vấn đề. Cậu kinh ngạc như thế, cứ như thể bị Ngu Duy Sanh chiếm hời gì đó vậy.

"Mau mau đứng dậy đi." Ngu Duy Sanh bất đắt dĩ lắc đầu, không nhìn cậu nữa mà xoay người đi ra ngoài, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong cho em rồi, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi."

Sầm Tinh hoàn toàn tỉnh táo lại rất nhanh đã nhận ra hành vi của bản thân ngốc nghếch cỡ nào, mặt đỏ tới tận mang tai. Lúc rửa mặt dội nước lạnh một hồi lâu, đến khi ra khỏi phòng hai gò má vẫn nóng hổi như cũ.

Cậu dùng di động hỏi Ngu Duy Sanh: "Anh Ngu sao vẫn chưa đi làm ạ?"

"Ở lại giám sát em," Ngu Duy Sanh nói, "Cũng may là không đi đấy, nếu không chẳng phải em sẽ trốn học luôn à?"

Sầm Tinh lắc đầu thật mạnh, tỏ vẻ đó tuyệt đối không phải ý định ban đầu của mình.

Ngu Duy Sanh tiễn cậu, nhưng sau khi xuống lầu lại không đi tới garage, bảo là đi bộ cùng cậu một chuyến, giúp cậu biết đường.

Sầm Tinh đeo cặp sách, trong lòng trộm ngọt ngào.

Ngu Duy Sanh tốt với cậu như vậy, có khi nào đã thích cậu chút chút rồi không? Là vì hôm qua lúc Ngu Duy Sanh về ra đón, hay là vì trái tim nhỏ trên bàn ăn hôm trước? Có phải là nên không ngừng cố gắng không? Tiếp theo đây nên thực hành cái nào mới ổn nhỉ?

"Ôi," Ngu Duy Sanh ngạc nhiên nhìn cậu, "Sao thế, hôm qua còn buồn bực, hôm nay đi học thì lại vui vẻ vậy chứ?"

Sầm Tinh ngẩng mặt lên cười với anh.

"Tốt lắm," Ngu Duy Sanh hài lòng, "Cố gắng nghe giảng, thời gian lớp 12 rất là quý giá."

Sầm Tinh không nghe lọt, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Nói là trên nguyên tác tự nguyện, nhưng trong phòng học vẫn ngồi kín 90%. Không khí học tập sôi nổi, chỉ là đối với sự xuất hiện đột ngột của học sinh chuyển trường, các bạn học vẫn vô cùng nhiệt tình.

Đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi đã từ bỏ những sở thích trẻ con ngây thơ, sẽ không ai ác ý chế giễu học sinh chuyển trường vì khiếm khuyết về ngoại hình của cậu. Huống chi Sầm Tinh trông sạch sẽ xinh xắn rất dễ chịu, sau khi ngồi vào chỗ được xếp xung quanh cũng có người chủ động đối tốt với cậu, nói rằng bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu.

Cho đến lúc chính thức bước vào buổi học, tâm trạng Sầm Tinh đều vô cùng vui sướng, chủ động mỉm cười với bất cứ ai chủ động chào hỏi hoặc nhìn cậu.

Mãi đến lúc giáo viên bảo bọn họ mở bài thi được phát hôm qua ra, bắt đầu giảng bài.

Sầm Tinh nhận đề thi trống, cố gắng đuổi kịp ý tưởng bài giảng của giáo viên, đại não nhanh chóng tắc nghẽn. Cậu hơi choáng váng một chốc, đến khi lấy lại tinh thần, ngay cả giáo viên giảng tới đâu cậu cũng không phân biệt được nữa.

Sau đó, cậu đi từ hoang mang, lo lắng, đến bỏ cuộc, cuối cùng buồn ngủ đến mê sảng luôn.

Cả buổi sáng trôi qua, đề thi được giảng xong xuôi, cuối cùng cậu cũng nhận ra, sở dĩ cậu hoàn toàn nghe không hiểu cũng không phải vì thành tích của cậu quá kém cỏi, mà là do tiến độ dạy học của trường này với trường cũ của cậu khác nhau.

Không phải trước kia học không giỏi, mà là từ trước tới giờ chưa từng học qua. Nơi này đã dạy xong tất cả chương trình học lớp 12 từ sớm rồi.

Thật không dễ gì mới ngơ ngơ ngác ngác nhịn được đến lúc tan học, trên đường về nhà Sầm Tinh cảm thấy rất buồn bã. Ngu Duy Sanh nói, mỗi một ngày của lớp 12 đều đặc biệt quý giá, nhưng cậu thấy bản thân đã lãng phí hết cả ngày hôm nay rồi. Không chỉ hôm nay, mà lúc cậu tự học đã hiểu được, đều là lãng phí.

Buổi chiều Ngu Duy Sanh đặc biệt gọi cho quản gia, dặn dì bảo Sầm Tinh về đến nhà thì gửi tin nhắn cho mình.

Không để Sầm Tinh tự báo bình an, chủ yếu là vì anh muốn tránh tiếp xúc trực tiếp với bạn nhỏ này.

Trước đó anh đã để ý lịch học hè của Sầm Tinh rồi. Buổi sáng có một lớp, buổi chiều có một lớp. Buổi chiều tan học sớm hơn học chính thức rất nhiều, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cậu sẽ về nhà trước 5 giờ.

Tới gần 5 giờ vẫn không nhận được tin từ quản gia, mà lại nhận được cuộc gọi từ Ngu Văn Lạc.

Thằng nhóc đó lén lén lút lút trong điện thoại: "Em vừa mới nghe được một tính báo cơ mật, anh, anh có giấu em chuyện gì không đấy?"

Ngu Duy Sanh không hề khách sáo với cậu ta: "Có lời thì nói đi."

Ngu Văn Lạc nghe thế cười phá lên: "Lần trước còn gạt em nói không phải chị dâu, cha mẹ đã nói em biết hết rồi. Bây giờ anh ấy đang ở cùng với anh đúng không?"

Ngu Duy Sanh vừa định phủ nhận bỗng sửng sốt: "Cha mẹ kể gì với em?"

"Cái đó à... Là gì nhỉ? Anh trai nhỏ nhà chú Sầm," Ngu Văn Lạc nói, "Anh ấy không phải chị dâu tương lai của em à?"

Ngu Duy Sanh nhíu mày.

"Rốt cuộc bọn họ nói với em thế nào?"

"Ha ha khỏi giả bộ," Chả hiểu tại sao Ngu Văn Lạc lại vô cùng vui vẻ, "Tất cả bọn họ đều nói với em rằng, sau khi chị gái kia hủy hôn với anh, cha hỏi anh là có thích em trai chị ấy không, anh nói thích, thế là sau đó..."

"Chờ chút," Ngu Duy Sanh ngắt lời cậu ta, "Đây là chuyện khi nào?"

"Mới nãy nè," Ngu Văn Lạc nói, "Cha vừa nói cho em biết đây."

Điều Ngu Duy Sanh muốn hỏi là cái khúc hỏi anh thích hay không ấy đến cùng là chuyện khi nào.

Mấy năm qua có rất nhiều chuyện vặt vãnh, Ngu Duy Sanh sớm đã không nhớ rõ. Đến cùng là cha mẹ anh khi nào ở đâu cụ thể làm sao nói chuyện với anh về việc này, anh hoàn toàn không có ấn tượng.

Lãng phí thời gian với Ngu Văn Lạc cũng vô ích, anh thuận miệng qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó bấm số gọi cho người cha đã lâu không liên lạc của mình.

Giọng ông Ngu lúc nói chuyện y chang tiếng chuông, gọi một cú điện thoại thôi cũng có thể khiến bàn tay cầm điện thoại bị rung cho tê cứng.

Ông phát ra tiếng cười vô cùng đắc ý bên kia đầu dây: "Con sảng khoái đồng ý chăm sóc thằng bé, chẳng lẽ không phải vì coi nó như vợ tương lai à?"

Ngu Duy Sanh không phản bác được.

Thì ra không phải Sầm Tinh biến trò đùa thành sự thật, mà là anh coi sự thật là trò đùa.

Nhưng trên đời này sao lại có bậc cha mẹ nào hỏi đứa con hơn hai mươi tuổi của mình rằng có thích một đứa nhóc lúc gặp mặt mới mười hai tuổi chứ?

"Hồi đó Tinh Tinh mười lăm tuổi rồi đó nha," Ông Ngu nói, "Trông xinh xắn biết bao, còn thích con nữa, không phải rất tốt à?"

Ngu Duy Sanh thầm nghĩ, sau này cha còn gặp lại em ấy, chứ con đâu có.

"Lúc đầu cha cũng do dự, dù sao thì chênh lệch tuổi tác cũng nhiều, nhưng ta hỏi con con nói rất thích," Giọng ông Ngu hơi oan ức, "Cha còn nhắc con đứa bé Tinh Tinh này không biết nói, con còn chuyện đó không quan trọng."

Trí nhớ của Ngu Duy Sanh về đoạn hội thoại này rất mơ hồ, nhất thời không tìm được chỗ sai, chỉ cảm thấy oan uổng mà thôi.

"Sau này cha nói với mẹ con, sao Duy Sanh lại thích người nhỏ hơn mình nhiều tuổi vậy, có chút nguy hiểm."

Cái hiểu lầm này có hơi lớn rồi đó.

"Làm sao thế, bây giờ con đổi ý rồi à?" Giọng ông Ngu nghiêm túc hẳn lên.

"Không phải, lúc đó con vốn không hiểu ý của mọi người," Ngu Duy Sanh lúng túng giải thích, "Em ấy trong đầu con luôn là một đứa trẻ mà thôi, sao con có thể suy xét theo hướng đó được chứ. Vả lại, đã là thời buổi nào rồi, con cứ tưởng chuyện đính hôn chỉ nói cho vui thôi."

Đầu dây bên kia điện thoại rơi vào im lặng.

"Con không có ý đó với em ấy." Ngu Duy Sanh nhấn mạnh.

"Trước đây ấy à, chúng ta cũng cảm thấy chủ yếu là xem các con sống chung có hòa thuận không, đâu có phong kiến đến thế," Ông Ngu nói, "Nhưng con thấy đó, người ta là Omega mà lại đến ở trong nhà con rồi, còn là con chủ động nữa. Tinh Tinh mới 17 tuổi, con không thể nóng nảy vậy được, người ta làm cha làm mẹ sao có thể không lo lắng chứ? Lúc đồng ý không phải xuất phát từ lòng tin đối với con à. Bây giờ đột nhiên bảo hủy hôn, chú Sầm biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào chứ?"

"Không phải, con không làm gì em ấy cả." Ngu Duy Sanh nói.

"Ây da, người ta mới bao lớn, con còn muốn làm cái gì?" Ông Ngu rất nghiêm túc, "Con chớ có làm bậy đấy."

Ngu Duy Sanh oan uổng quá: "Con..."

"Cũng đâu có bảo hai đứa đi đăng ký liền đâu," Ông Ngu đột nhiên chuyển chủ đề, "Tinh Tinh hãy còn nhỏ, tương lai như thế nào không ai nói trước được. Biết đâu chờ nó tốt nghiệp rồi con mới là người đuổi theo muốn cưới người ta về đấy."

"Dưa hái xanh không ngọt." Ngu Duy Sanh nói.

"Hồi trước làm sao thế nhỉ," Ông Ngu cũng có chút không vui, "Hại mọi người ai cũng hiểu lầm. Chí ít thì trong khoảng thời gian này con cũng phải chăm sóc tốt cho nó chứ hả?"

Vừa cúp điện thoại đã nhận được một tin nhắn từ quản gia.

Bé rắc rối của anh về đến nhà rồi.

Khỉ: Cái biệt danh cuối cùng tui lụi tim luôn mấy bà, ảnh cưng em quá trời mà ảnh hok biết á chớ hihi