Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

Chương 10: Hủy hôn



Mộ Khanh lấy tay che mặt mình lại, mệt mỏi chống lên bàn ăn, một lúc sau anh lại nói: "Cảm ơn cậu, cậu về trước đi."

"Vâng, thưa ngài."

Sau khi trợ lý sinh hoạt ra về, căn hộ rộng rãi này bỗng chốc trở nên trống trải đến mức đáng sợ.

Sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới ngoài kia dường như đều không liên quan gì đến anh, sau một hồi lâu, có một vài giọt nước rơi xuống lòng bàn tay mảnh khảnh của Mộ Khanh, bắn tung tóe.

Một giọt.. Hai giọt..

Cách quãng, bị đàn áp, bị kiềm chế và xích lại.

"Không.. Thật ra anh đều biết hết đấy.."

Mộ Khanh hạ thấp giọng lẩm bẩm, không biết là đang nói cho ai nghe.

Sự quan tâm và hy sinh mà Nhiếp Hoan dành cho anh trong suốt 5 năm qua, làm sao mà anh có thể không cảm nhận được?

Trong mắt người ngoài, Nhiếp Hoan đúng là một con điên thích kiểm soát và khống chế người khác, việc gì cô cũng phải lo, cho nên mới khiến anh bị phát ngộp..

Nhưng trên thực tế, chính anh lại là người không muốn buông tha cho Nhiếp Hoan, là anh không rời bỏ cô ấy được, chính anh là người coi cô như của riêng mà cột bên cạnh anh.

Cô đối xử tốt với anh như vậy mà anh lại cứ tự lừa dối mình mà không thèm lắng nghe hay ngó ngang đến cô, anh không thể nào rời khỏi cô đồng thời anh cũng không thể nào tha thứ cho cô, vì vậy nên anh cứ nhìn cô vật lộn một cách đau đớn trong cái lồng mà anh đã dựng lên.

Sao anh lại tồi tệ như vậy chứ?

Nhiếp Hoan, sao anh lại biến thành con người tồi tệ như vậy chứ?

Anh xin lỗi, tình yêu của em không thể khiến anh trở thành một con người tốt hơn, Nhiếp Hoan, em có thể tha thứ cho anh không?

* * *

Sáng hôm sau, Mộ Khanh, người đã ôm công thức nấu ăn đọc suốt cả đêm thu dọn đồ đạc, đặt cuốn công thức quý báu lên đầu giường sau đó lái xe về nhà.

Nhìn thấy Mộ Khanh đột nhiên xuất hiện, cha mẹ anh và Mộ Sở Minh đều giật mình.

Bà mẹ là người phản ứng lại nhanh nhất, trên mặt nở nụ cười: "Sao con không chào hỏi tiếng nào đã về đây rồi, hôm nay con ở nhà đã ăn cơm chưa?"

Mẹ anh là một mỹ nhân, ngay cả tuổi tác cũng không thể nào cướp đi mị lực của bà ấy, mà càng ngày càng trở nên tao nhã và khiến người khác say đắm hơn.

Mộ Khanh lẳng lặng nhìn bà, bình thản nói: "Chưa, cũng không có chuyện gì quan trọng đâu, con muốn hủy hôn với Tần San."

Cha anh hét lên: "Cái gì? Ta không đồng ý!"

Cha anh càng lớn tuổi thì tướng lại càng phúc hậu hơn, khi còn trẻ ông rất hiền lành và tao nhã, càng lớn tuổi ông lại càng toát ra khí thế của một vị lãnh đạo thế gia, ông ấy nổi giận còn có thể dọa được người khác.

Đáng tiếc là Mộ Khanh chỉ coi ông như một con hổ giấy, thậm chí còn không thèm liếc nhìn ông một cái nữa.

Thái độ của con trai ông khiến ông tức đến mức sắp nghẹn, nhưng mà ông ấy lại không có thiên phú kinh doanh, ông ấy chưa bao giờ phụ trách việc làm ăn trong nhà cả, lúc trước đều là do ông Mộ phụ trách, còn bây giờ thì là Mộ Khanh.

Ông ấy rất tốt số, khi còn trẻ thì dựa dẫm vào cha, lúc về già thì dựa dẫm vào con trai, cuộc đời của ông lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió cả.

Em trai của Mộ Khanh là Mộ Sở Minh rất giống cha, từ sở thích đến tính cách, vì vậy nên cha Mộ Khanh từ nhỏ đã thiên vị, thậm chí thiên vị đến mức không có điểm dừng.

Trước đây Mộ Khanh cũng đã từng rất căm hận về điều này, nhưng bây giờ, anh không còn quan tâm nữa rồi.

Mộ Khanh chậm rãi bước vào dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tư thế hiên ngang, hơi thở nhẹ nhàng, nhưng trong mắt anh lại tràn đầy sự xa lánh và lạnh lùng.

Anh hỏi Mộ Sở Minh: "Ông có đang ở sau vườn không?"

Tính tình của Mộ Sở Minh và Mộ Khanh hoàn toàn đối lập nhau, nếu như ví Mộ Khanh là một cây thông hay một cây tre xanh thẳng đứng thì Mộ Sở Minh lại là một đóa hoa lan cao quý, anh lẳng lặng nhìn anh trai mình, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng anh gật đầu.

Mộ Khanh cảm ơn rồi đi thẳng ra sau vườn, ông đang luyện thái cực quyền nên Mộ Khanh cũng không làm phiền ông, lẳng lặng đứng chờ ông tập hết, sau đó anh mới bước lên phía trước đưa khăn và trà nóng cho ông.

Ông lau mồ hôi rồi uống một ngụm trà, cau mày nói: "Sao mới sáng sớm con đã đến đây rồi?"

Những người khác trong nhà họ Mộ thì Mộ Khanh có thể mặc kệ được, nhưng ông Mộ thì không, anh nhất định phải nhận được sự đồng ý của ông Mộ.

"Thưa ông, con muốn hủy hôn với Tần San."

Ông Mộ cau mày, trầm giọng nói: "Sao vậy, không phải là con khá thích con bé đó sao?"

Chính vì Mộ Khanh đối xử đặc biệt với Tần San nên ông mới cố hết sức để tác hợp anh với Tần San.

Còn về Nhiếp Hoan, người phụ nữ độc ác có thể tùy tiện bỏ con của mình khi tức giận thì sao có thể xứng với cháu trai của ông được?

"Thưa ông, thỏa thuận lúc trước của chúng ta là bảo vệ cho Tần San, cho dù cháu không cưới cô ấy, cháu cũng có thể bảo vệ cô ấy được."

"Diệp Tử Minh cũng không phải là dạng vừa, hai người đã quen biết nhau nhiều năm rồi, trên tay hai người đều có nhược điểm của nhau, con không thể hành động hấp tấp được."

"Ông đừng lo lắng, cháu tự có cách riêng của mình."

"Con chắc chứ?"

"Vâng ạ."

Lúc đầu Mộ Khanh không ra tay với Diệp Tử Minh, thứ nhất là vì Diệp Tử Minh là bạn cũ của anh và Nhiếp Hoan, thứ hai là do cái chết của em gái Diệp Tử Minh quả thực tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, tức là Tần San không phải là hoàn toàn vô tội, chỉ là vì Tần San có ơn với nhà họ Mộ nên anh mới phải bảo vệ cho cô ta.

Nhưng bây giờ anh nhất định phải thoát khỏi Tần San càng sớm càng tốt

Tần San, chỉ có thể xin lỗi Diệp Tử Minh thôi.

Nhìn ánh mắt tràn đầy kiên quyết của Mộ Khanh, ông hiểu rõ tính khí của anh, thở dài nói: "Tùy ý con vậy."

"Cháu cảm ơn ông."

Mộ Khanh đến rồi đi rất nhanh chóng, không hề nói thêm nửa lời nào với vợ chồng nhà họ Mộ.

Mẹ anh ở trong vườn hoa nhìn bóng lưng của Mộ Khanh, cười lạnh nói: "Đúng là thằng vong ân bội nghĩa không dạy dỗ được mà."

Cha anh vỗ vai vợ mình nói: "Thôi bà bớt giận đi, đừng có để nó tức đến mức sinh bệnh."

Mẹ anh trừng mắt nói: "Đều tại ông, nếu không phải là tại ông thì sao chúng ta lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy được? Đúng là đáng chết mà."

Người cha cũng biết chuyện năm đó ông đúng là một tên khốn, cũng may là bà vợ không tính toán với ông nên ông vội vàng dỗ dành vợ mình nói: "Tất cả đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, haizz, em cứ yên tâm đi, chuyện của nó anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, tất cả mọi thứ trong nhà họ Mộ của chúng ta sau này đều là của Sở Minh hết, anh hứa đấy."

"Cái này là do anh nói đấy nhá, không làm được thì coi chừng em trở mặt với anh đấy!" Mẹ của Mộ Khanh hừ lạnh một tiếng, lo lắng nói: "Bây giờ phải làm sao? Nếu như để Mộ Khanh hủy hôn với Tần San thì cô ta có nói linh tinh gì trước mặt Mộ Khanh không?"

Cha của Mộ Khanh khẽ cau mày: "Cũng có thể đấy, em nghĩ chúng ta nên làm sao?"

Mẹ của Mộ Khanh nghiến răng: "Nếu như cô ta nói ra, với tính khí của Mộ Khanh thì chúng ta chắc chắn đều sẽ tiêu đời.. Anh cứ thử nghĩ xem đứa con gái lúc trước được nó cưng như bảo bối đó, nếu như nó biết được là do chúng ta.."

"Suỵt, đừng nói nữa." Cha cậu vội vàng bịt miệng mẹ cậu lại "Nếu chúng ta đã không thể làm gì được Mộ Khanh, thì chỉ có thể tìm cách bên phía Tần San thôi."

Hai người nhìn nhau và đã đưa ra quyết định ở trong lòng.

* * *

Rời khỏi nhà họ Mộ, Mộ Khanh lái xe đến căn hộ mà anh đã sắp xếp cho Tần San.

Tần San sững sờ nhìn người đàn ông đẹp trai đang chìm trong ánh nắng, mặt hơi đỏ, cô chạy nhanh đến bên cạnh anh ta nói: "Anh Khanh à, sao anh lại đến sớm vậy? Cũng không nói trước với em một tiếng, em còn chưa rửa mặt nữa đó."

Giọng nói chứa đựng sự nhút nhát và e thẹn của một người con gái, rất giống với Nhiếp Hoan hồi đó.

Nhưng Mộ Khanh nhìn cô, trong mắt anh không hề có một chút dao động nào, anh thản nhiên nói: "Anh nhớ em đã nói với anh là em muốn đính hôn với anh là để khiến Diệp Tử Minh buông tha cho em có đúng không?"

Tần San gật đầu: "Đúng vậy, nhưng Diệp Tử Minh là một tên điên, anh ta sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy đâu."

Mộ Khanh nhìn xuống hỏi: "Gần đây anh ta còn đến tìm em không?"