Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

Chương 17: Tôi chỉ cần Nhiếp Hoan thôi



"Tôi cứ tưởng là chỉ cần anh cái gì cũng không biết, chỉ cần mâu thuẫn của hai người ngày càng nghiêm trọng, thì một ngày nào đó tôi sẽ có thể lợi dụng khoảng trống này mà lẻn vào được, tôi sẽ có thể đẩy cậu ra khỏi thế giới của cô ấy và chiếm lấy mọi thứ từ cô ấy."

"Anh là một tên điên, sau khi anh biết đứa bé đã mất anh liền nổi giận với tôi, sau đó anh đã trả thù gia tộc của tôi một cách điên cuồng và đem thảm họa diệt vong đến cho người nhà của tôi. Nhưng mà tôi lại vì một chút ham muốn ích kỷ đó của mình, mà chứng kiến gia tộc của mình từ từ lụi tàn đi. Bởi vì mỗi khi anh làm tổn thương tôi, thì cô ấy sẽ đứng lên chiến đấu vì tôi, cảm giác đó thật ngọt ngào.. nó như là thuốc phiện vậy khiến tôi bị nghiện.."

"Tôi nhìn cô ấy cãi nhau với anh hết lần này đến lần khác vì chuyện của tôi, nhưng anh lại không chịu buông tha cho tôi, tôi nhìn thấy vết nứt giữa hai người càng ngày càng lớn cho đến khi không thể cứu vãn được nữa, lúc đó trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đắc chí, tôi cảm thấy đây là cơ hội mà ông trời đã ban cho tôi, cơ hội để có được Nhiếp Hoan."

"Lúc đó, tôi và anh đều tưởng là Nhiếp Hoan và anh cãi vã với nhau để bảo vệ tôi.. Nhưng mà chúng ta đều sai hết rồi.."

Diệp Tử Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng nắm chặt lấy Mộ Khanh, buồn bã nói: "Chúng ta đều sai rồi, bởi vì người duy nhất mà Nhiếp Hoan bảo vệ chỉ có mình anh, Mộ Khanh, chỉ có mình anh.."

"Tôi biết là thương trường như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc là chuyện rất bình thường. Nhưng tôi lại đem sự bất tài của bản thân, sự bất tài của nhà họ Diệp trút lên người cô ấy, tôi đã lợi dụng lòng tin của cô ấy dành cho tôi để làm tổn thương cô ấy, còn dùng một cái lý do quang minh chính đại là vì em gái mình. Nhưng thực tế cả tôi và anh đều là những tội đồ đáng khinh bỉ và ích kỷ."

Sau khi mặc quần áo xong, Diệp Tử Minh chải đầu tóc lại cho gọn gàng, nói với giọng ngẩn ngơ: "Cô ấy ở ngay bên cạnh?"

Mộ Khanh ngồi im bất động, ngay cả tiếng thở cũng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy được.

Diệp Tử Minh hừ lạnh một tiếng đi ngang qua người anh ta, đột nhiên Mộ Khanh lên tiếng, giọng nói vừa đứt quãng vừa gắt gao.

"Vụ bắt cóc nửa năm trước.."

Diệp Tử Minh run lên dữ dội, nước mắt trào ra một cách không thể kiểm soát được, trong miệng của anh toàn là mùi máu, nhưng anh ta lại không dám nói câu nào.

Anh ta không dám đối mặt với tội lỗi của mình.

Ngay cả trợ lý Điền là người biết được sự thật cũng không dám thở mạnh.

Một hồi lâu sau, Diệp Tử Minh nói: "Hãy cho tôi thêm một chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả. Thứ mà tôi nợ cô ấy, tôi nhất định sẽ trả.."

Mộ Khanh im lặng, một lúc sau mới nói: "Tên thật của Tần San là Trương Tiểu Cầm."

Diệp Tử Minh không động đậy, Mộ Khanh cũng không nói gì, Trợ lý Điền vội vàng đứng ra giải thích.

"Trương Tiểu Cầm là bạn học của em gái cậu hồi cấp ba, cô ta đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, dựa trên dáng vẻ của Nhiếp tiểu thư."

Một tia sáng lạnh lẽo hiện lên trong đôi mắt của Diệp Tử Minh, anh ta gật đầu rồi đi ra ngoài.

Cổ họng trợ lý Điền thắt lại, anh ta lẳng lặng đứng đó chờ lệnh của Mộ Khanh.

Lâu đến mức trợ lý Điền tưởng là Mộ Khanh sắp biến thành pho tượng đứng đó vĩnh viễn rồi thì cuối cùng anh ta cũng khàn giọng nói.

"Đi kiểm tra hồ sơ xét nghiệm thận của Nhiếp Hoan và Mộ Sở Minh đi.."

"Nhiếp tiểu thư, cô ấy.."

"Chắc chắn sẽ có ghi chép lại, chắc chắn ở chỗ mấy bác sĩ thân tín của Sở Linh Ngọc sẽ có, không tìm ra được thì bắt lại hết đi rồi thẩm vấn từng người một. Cứ mười phút mà không trả lời thì chặt một ngón đi."

"Tiên sinh, ngài.. ngài trước hết đừng có bi quan quá, ngài làm như vậy sẽ phá hỏng mối quan hệ mẹ con mà ngài vất vả lắm mới hàn gắn lại được, hơn nữa thận của Nhiếp tiểu thư chưa chắc là ở.." trên người Mộ Sở Minh.

Nhưng mấy từ phía sau trợ lý Điền lại không thể nào nói ra được nữa, vì ánh mắt của Mộ Khanh quá bi thương.

Dày đặc sự ảm đạm và tuyệt vọng!

"Tôi không cần nữa." Mộ Khanh nói như vậy, có chút cay đắng nói: "Người mẹ và người nhà như vậy tôi không cần nữa, tôi chỉ cần Nhiếp Hoan, tôi chỉ cần Nhiếp Hoan thôi, anh đi điều tra đi.. Tìm Nhiếp Hoan về đây cho tôi!"

Trợ lý Điền không dám nhìn vào Mộ Khanh, anh chỉ dám cúi đầu.

"Vâng."

Mặc dù trợ lý Điền biết là Nhiếp Hoan sẽ không bao giờ quay về được nữa rồi, nhưng anh vẫn đồng ý.

Nếu như lời nói dối có thể tạm thời cứu rỗi được anh ta, thì sao lại không chứ?

* * *

Thời gian tỉnh táo của Tần San càng ngày càng ngắn hơn, cô cảm thấy tất cả các chức năng trên cơ thể của mình đều đang suy giảm dần, e là cô thật sự không còn sống được bao lâu nữa rồi, vết sẹo trên người cô cũng càng ngày càng khoa trương hơn.

"Bịch bịch bịch.."

Tiếng bước chân nặng nề truyền từ xa đến gần, sau đó tay nắm cửa được xoay, cô còn tưởng đó là Mộ Khanh, mở mắt ra một cách khó khăn, nhưng người bước vào phòng lại là Diệp Tử Minh.

"Aaaaaaaaa.."

Tần San sửng sốt, vừa muốn nhấn chuông báo động ở bên cạnh đã bị Diệp Tử Minh giật lấy.

"Anh.. Anh đừng qua đây.."

Diệp Tử Minh cười, chộp lấy con dao gọt hoa quả bên cạnh, rạch lên mặt của Tần San!

Cơn đau dữ dội khiến Tần San hét lên, nhưng điều đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau, Tần San nghe thấy Diệp Tử Minh nói: "Trương Tiểu Cầm, khuôn mặt này của mày đi đâu làm vậy? Giống Nhiếp Hoan quá nhỉ?"

Tần San lập tức không dám hét lên, cô sợ tiếng của cô gọi người ta tới, sợ thân phận của mình bị bại lộ, sợ lộ ra quá khứ xấu xí, dơ bẩn như con chuột cống của mình.

Diệp Tử Minh mỉm cười, ấn vào bả vai cô, dùng dao rạch từng đường một lên khuôn mặt của cô, lẩm bẩm như một con ác quỷ vậy.

"Có phải là em gái của tao đã phát hiện ra bí mật của mày nên mày mới giết người diệt khẩu có phải không?"

Ánh mắt Diệp Tử Minh quá điên cuồng khiến Tần San không dám không trả lời.

"Không.. Không phải như vậy.."

"Vậy tại sao mày lại giết em gái tao?"

Lại rạch thêm một nhát, máu đã nhuộm đỏ toàn bộ tấm nệm, Tần San cũng đã hoàn toàn sụp đổ.

Tại sao mọi người đều đến chất vấn cô?

Chỉ có mỗi mình cô là kẻ ác sao?

Chỉ có mỗi mình cô đáng chết sao?

Không, tất cả bọn họ đều đáng chết!

Cô nhìn chằm chằm vào anh ta và nói: "Anh tưởng em gái anh là loại người tốt đẹp lắm hả? Cô ta không phải! Cô ta biết tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta biết tôi chính là Trương Tiểu Cầm, vì vậy cô ta đã dùng chuyện này để tống tiền tôi, hết lần này đến lần khác, càng đòi càng nhiều, tham lam vô độ! Anh nói cô ta là đại tiểu thư lương thiện tốt bụng sao? Tôi khinh! Cô ta là một con đỉa hút máu, cô ta đáng chết!"

"Mày nói bậy!" Diệp Tử Minh nghiến răng "Em gái của tao không phải là loại người như vậy!"

Khuôn mặt của Tần San đầy máu, đôi mắt trũng sâu, nhìn là biết cô bị bệnh nặng.

"Em gái của anh thế nào chẳng lẽ anh không biết sao? Đụng chết cô ta như thế là đã nhẹ tay lắm rồi!"

"Tiện nhân!"

Diệp Tử Minh tát vào mặt Tần San, muốn bóp chết cô.

"Tiện nhân! Tiện nhân! Tất cả đều là lỗi của mày! Tất cả đều là lỗi của mày!"

* * *

Tần San còn tưởng là mình sẽ bị Diệp Tử Minh bóp cổ đến chết, vì vậy cô giơ tay lên điên cuồng nắm lấy tay anh ta.

Vào lúc cô sắp chết, bỗng nhiên có người kéo Diệp Tử Minh đi, giúp cô lấy lại hơi thở.

"Em không sao chứ?"

Tần San không nhịn được mà bật khóc: "Anh Khanh.. Diệp Tử Minh quả thật là một tên điên mà! Đúng là một tên điên mà!"

"Đừng khóc.."

"Anh Khanh, anh phải báo thù cho em đó.."

Người đàn ông cẩn thận lau nước mắt cho cô, ngay khi toàn thân Tần San vừa thả lỏng, hết lòng tin tưởng vào anh ta, người đàn ông nói: "Anh có thể báo thù cho em, nhưng mà em phải nói cho anh biết, Trương Tiểu Cầm là ai? Tại sao cô ấy lại phải đi phẫu thuật thẩm mỹ thành hình dạng của Nhiếp Hoan? Sao cô ấy lại hợp tác với Sở Linh Ngọc? Tại sao lại phải lừa anh.."

Anh ấy biết hết rồi sao?

Tần San cả người run rẩy, kinh hãi nhìn người đàn ông đang mỉm cười.