Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

Chương 20: Đợi anh đón cô về nhà



Mộ Khanh chậm rãi che đôi mắt của mình lại, nước mắt chảy xuống từ giữa các khe hở, ba chữ "Mộ tiên sinh" dày đặc đó khiến trái tim anh rạn nứt, máu thịt bê bết.

Anh không dám khóc ra tiếng, anh sợ là một khi mình khóc ra tiếng thì mình sẽ ngã quỵ xuống.

Không, có lẽ anh sớm đã sụp đổ rồi.

Cô ấy yêu anh hơn cả mạng sống của cô ấy, còn anh thì sao?

Anh chẳng khác gì một đứa trẻ lập dị bị sự yêu thương của cô ấy nuông chiều hư.

Anh cứ tưởng là anh đang chiến đấu chống lại cả thế giới, nhưng anh không ngờ là chính cô ấy mới là người đã bao dung lấy thế giới của anh..

Tình yêu của cô ấy khiến anh trở nên không kiêng nể một ai, khiến anh trở nên có nhiều tham vọng và khiến anh tự tin, bởi vì anh biết là bất cứ khi nào anh quay đầu lại, thì cô ấy đều sẽ ở đó.. Tình yêu của cô ấy giúp anh trưởng thành và trở thành một Mộ Khanh bất khả chiến bại, nhưng còn cô ấy thì sao?

Nhiếp Hoan phải làm sao?

Nhiếp Hoan cũng sẽ mệt mỏi, cô cũng có máu thịt, lúc đó ai đến cưng chiều cô hả?

Sao anh có thể tệ như thế chứ?

Sao anh có thể ỷ là cô ấy yêu anh mà đối xử tệ bạc với cô ấy như vậy chứ?

Xin lỗi, xin lỗi, anh xin lỗi..

Nhiếp Hoan.

Anh cầu xin em hãy quay trở về đi, anh sai rồi, anh sẵn sàng dành phần đời còn lại của mình để bù đắp cho em, nuông chiều em.

Anh chắc chắn sẽ đối xử thật tốt thật tốt thật tốt với em, hơn cả sinh mệnh, hơn cả hy vọng và hơn cả tương lai nữa..

Đúng rồi, tương lai!

Tương lai!

Mộ Khanh lúc này mới nhận ra là mình chưa bao giờ nghĩ đến một tương lai mà không có Nhiếp Hoan.

Cho dù là lúc Mộ Khanh tràn đầy oán hận và đau khổ nhất thì anh cũng hy vọng trong tương lai của anh có Nhiếp Hoan, cho dù nó đầy chông gai và con đường chảy đầy máu đi chăng nữa..

Bởi vì cô là người duy nhất trong cuộc đời anh.

Tốt hơn tất cả mọi thứ.

Nhiếp Hoan.

Nhiếp Hoan.

Nhiếp Hoan của anh..

Rất may là mọi thứ vẫn còn kịp, anh vẫn có thể tìm cô ấy về, may mà bọn họ vẫn chưa hoàn toàn đánh mất nhau.

"Chờ anh.."

Sau khi anh giải quyết đống lộn xộn này, anh sẽ tới Nam Mỹ đón cô ấy về.

Nghĩ đến đây, Mộ Khanh đã mỉm cười, nhưng nụ cười này còn xấu hơn cả khóc, nụ cười đó ẩn chứa niềm vui của cuộc sống sau cơn thảm họa.

"Chờ anh, Nhiếp Hoan.."

* * *

Trợ lý Điền thấy cửa văn phòng chủ tịch được mở ra, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đã ba ngày rồi, nếu tiên sinh còn không chịu ra ngoài nữa thì anh sẽ trực tiếp xông vào, may là tiên sinh đã tự mình đi ra.

Mộ Khanh ngước nhìn trợ lý Điền nói: "Tình hình mấy hôm nay thế nào rồi."

Trợ lý Điền phát hiện ra tiên sinh ngoại trừ hơi gầy đi một chút thì tinh thần lại khá là tốt, vì vậy anh bèn nói: "Ba ngày nay tiên sinh nghỉ ngơi có thoải mái không?"

Mộ Khanh cúi đầu: "Cậu làm việc nhanh chút đi, đợi sau khi giải quyết hết mọi việc, tôi sẽ đi đón Nhiếp Hoan về."

Trái tim trợ lý Điền khẽ nhói lên: "Chuyện này.."

Mộ Khanh dừng lại: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"

Vấn đề rất lớn đấy!

Trong lòng trợ lý Điền vô cùng rối bời, anh lắc đầu nói: "Không, tạm thời không có vấn đề gì, mọi chuyện vẫn rất thuận lợi."

"Tần San đã khai chưa?"

"Rồi ạ."

"Tốt."

"Sắp xếp lại hết tất cả bằng chứng phạm tội của Sở Linh Ngọc và Mộ Vân Tiêu đã thu thập được trong nhiều năm qua đi, chuẩn bị khởi tố."

"Vâng.." Lúc đầu trợ lý Điền trả lời theo bản năng, sau đó anh đột nhiên ngước lên nói "Ngài nói gì?"

Mộ Khanh ngước xuống duỗi thẳng cổ tay áo, cổ tay áo sapphire phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn, nhưng lời nói của Mộ Khanh lại càng lạnh lùng và thờ ơ hơn.

"Sở Linh Ngọc và Mộ Vân Tiêu, đã đến lúc bọn họ trả giá cho những gì mình đã làm rồi."

"Vâng!"

Ký sinh trùng bám trên người tiên sinh cuối cùng cũng bị nhổ bỏ rồi.

Cũng tốt, nếu như không phải vì bọn họ, tiên sinh và Nhiếp tiểu thư cũng sẽ không rơi vào cảnh âm dương cách biệt như bây giờ.

"Tiên sinh, Diệp tiên sinh nói là muốn gặp ngài."

"Ừm."

Mộ Khanh đi đến bệnh viện, anh đã "nghỉ ngơi" ba ngày rồi, nhưng Diệp Tử Minh lại không hề nghỉ ngơi, ba ngày này Tần San đã bị Diệp Tử Minh tra tấn đến chết đi sống lại.

Ngay khi vừa nhìn thấy Mộ Khanh, cô lập tức hét lên: "Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói ra hết! Xin anh hãy tha cho tôi đi! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!"

Mộ Khanh không hề nhìn Tần San một cái, mà là nhìn Diệp Tử Minh với vẻ mặt tự nhiên và lạnh lùng.

Trên mặt anh ta vẫn còn vết máu, giống hệt như một vết rạch dài lạnh lẽo vậy.

"Tôi muốn xuất viện, hôm qua tôi đã đi kiểm tra rồi, họ đã đưa ra kết quả là đã đạt chỉ tiêu rồi."

"Vì sao?"

Diệp Tử Minh gật đầu: "Có một nơi mà tôi muốn đến, có một số việc tôi cần phải giải quyết, sau khi quay về tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện của nửa năm trước."

"Được."

Mộ Khanh không sợ Diệp Tử Minh chạy trốn, mạng của anh ta đang nằm trong tay anh.

Diệp Tử Minh xoay người rời đi mà không thèm nhìn lại, Mộ Khanh ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phía xa, tao nhã bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Tần San một lúc rồi nói: "Nói đi."

Nỗi sợ của Tần San về Mộ Khanh đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi, cô không dám giấu diếm bất cứ điều gì.

"Tôi học cùng trường trung học với Nhiếp Hoan, tôi.. tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, cô ấy học giỏi, nổi tiếng, có gia thế tốt và còn rất xinh đẹp, tôi luôn muốn trở thành cô ấy.. Tôi.. Rồi một hôm, bố tôi nợ rất nhiều tiền đánh bạc, ông ta còn muốn tôi ra ngoài bán để trả nợ cho ông ta, nhưng tôi không muốn nên tôi đã đánh ngất ông ta sau đó bỏ trốn. Để không bị bắt, tôi đã bán một quả thận và dùng tiền bán thận để biến thành bộ dạng của Nhiếp Hoan. Sau đó, tôi đi khắp nơi làm việc để kiếm sống, cho đến một hôm tôi đến bệnh viện để kiểm tra thận thì gặp được Sở Linh Ngọc.."

Mộ Khanh châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi, dưới làn khói, Tần San chỉ cảm thấy anh ta vô cùng đáng sợ.

Tần San nuốt nước bọt nói: "Sau khi Sở Linh Ngọc điều tra lai lịch của tôi, bà ta hỏi tôi là có muốn đổi đời không, tôi đương nhiên là muốn rồi! Sau đó.. tôi liền biến thành ân nhân của nhà họ Mộ các người, trở thành ân nhân hiến thận cho Mộ Sở Minh.."

"Cô có biết người hiến thận thật sự là ai không?"

"Biết, biết.."

"Sao cô biết được?"

"Vì để tôi diễn giống hơn, Sở Linh Ngọc đã nhờ người rạch một đường trên hông của tôi, họ đã chích thuốc mê cho tôi, nhưng thuốc mê đó tác dụng lại không tốt lắm, giữa chừng tôi đã tỉnh dậy rồi, cho nên tôi nhìn thấy Nhiếp Hoan đang nằm trong phòng phẫu thuật.."

Đầu ngón tay Mộ Khanh khẽ run rẩy, anh thổi một làn khói ra, khiến người ta khó lòng mà nhìn ra được cảm xúc của anh ta.

"Còn gì nữa?"

"Sở Linh Ngọc không biết là tôi đã nhìn thấy Nhiếp Hoan, đây chính là điểm mấu chốt để sau này tôi uy hiếp Sở Linh Ngọc, chính vì vậy nên bà ta mới cực lực ủng hộ tôi ở bên anh, nói tốt cho tôi trước mặc ông, cho tôi một thân phận mới."

Mộ Khanh giễu cợt: "Cô đúng là thông minh nhỉ, nếu lúc đó cô không giả vờ ngất xỉu, e là sau này đã không có cô rồi."

Tần San cúi đầu nói: "Tôi đã nói hết rồi.. Tôi thật sự vô tội mà, mọi chuyện đều là kế hoạch của Sở Linh Ngọc, tôi.."

"Cô còn nhớ là cô đã làm phẫu thuật ở đâu không."

Tần San nói địa chỉ ra, Mộ Khanh lập tức sai người đi điều tra, còn anh ta ngồi trong phòng bệnh chờ câu trả lời.

Nửa tiếng sau, thông tin của phòng khám tư nhân đó đã được gửi đến tay Mộ Khanh.

Mộ Khanh đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.

Tần San chết lặng, vậy cô có thể đi được chưa?

Rất nhanh Mộ Khanh đã cho cô biết đáp án, cô lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật, nhưng lần này không phải là vấn đề về cơ thể của cô mà là phẫu thuật thẩm mỹ, Mộ Khanh nói với Tần San, không, là nói với Trương Tiểu Cầm là cô không xứng với khuôn mặt của Nhiếp Hoan