Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

Chương 4: Các nếp nhăn giữa mi tâm vừa sâu vừa nặng



Sau khi Nhiếp Hoan biến mất, Mộ Khanh đã dốc hết tâm ý vào vụ mua bán và sáp nhập mới.

Không phải là vì anh ta coi trọng việc này, mà là vì anh ta muốn khiến cho bản thân anh bận rộn, càng bận hơn nữa, như vậy sẽ khiến anh ta không có thời gian rảnh để nhớ tới người phụ nữ mà anh ta cứ mãi day dưa không dứt ra được.

"Vậy thì đi mua đi, là thương hiệu nào bộ cậu không tìm được sao?"

Lời của ông chủ khiến trợ lý sinh hoạt muốn quỳ xuống lạy anh ta, nếu cậu ta thật sự tìm ra được thì cậu ta có cần phải đứng đây để anh ta chất vấn không vậy?

Trợ lý sinh hoạt nói với vẻ mặt cay đắng: "Thưa ngài, tôi đã mời chuyên gia tới xem thử rồi, tinh dầu đó là do Nhiếp tiểu thư tự tay điều chế, chúng tôi không biết công thức, chắc là phải đi xin Nhiếp tiểu thư."

Khi trợ lý Điền nghe thấy những lời này, anh ta bỗng chốc muốn giả bộ ngất xỉu!

May mắn là Mộ Khanh cau mày nói: "Không cần đâu, không cần liên lạc với cô ta đâu."

"Vâng, thưa ngài!"

Sợ trợ lý sinh hoạt lại nói ra tin tức gây chấn động nào nữa nên trợ lý Điền đẩy cậu ta mau chóng rời đi.

Mộ Khanh giải quyết đống công việc trên tay một cách chậm rãi, từ chối lời mời của một vài người bạn và Tần San, không biết ma xui quỷ khiến gì mà anh trực tiếp lái xe về mai viên.

Mai viên là do anh và Nhiếp Hoan cùng nhau thiết kế, là nhà của bọn họ, mỗi một cành cây và ngọn cỏ ở đây đều có hình bóng của hai người bọn họ.

Mộ Khanh đã dọn khỏi đây từ 5 năm trước rồi, chỉ có Nhiếp Hoan vẫn ngoan cố ở lại đây thôi.

Bây giờ Nhiếp Hoan cũng bị anh ta cưỡng ép đuổi đi rồi, nơi này cũng dần trở nên hoang vắng hơn.

Chỉ mới qua có một tháng thôi, mà nó đã trông giống như một bãi đất hoang vậy.

Đất hoang sao..

Ý nghĩ này vừa nảy lên thì con tim Mộ Khanh bỗng nhiên cảm thấy đau nhói, bỗng chốc trở nên bực mình.

Một lúc sau, Mộ Khanh mới gọi cho trợ lý Điền: "Sai người đến dọn dẹp mai viên đi, ngoại trừ việc dọn dẹp và bảo dưỡng hàng ngày, đồ trong nhà không được phép động vào."

Trợ lý Điền lại bị một phen hú vía, vội vàng nói: "Vâng, tiên sinh, ngài còn muốn dặn gì nữa không?"

Mộ Khanh im lặng một lúc rồi nói: "Không có, cúp máy đây."

Mộ Khanh sau khi cúp điện thoại cũng không xuống xe, anh ta kiên quyết lùi xe lại rồi rời khỏi, cứ như là ở đây có chứa một con quái vật cắn xé linh hồn của con người vậy.

* * *

Tinh dầu do Nhiếp Hoan để lại rất nhanh đã chạm đáy, nhưng trợ lý sinh hoạt không liên lạc được với Nhiếp Hoan, vì vậy anh ta chỉ có thể lấy mẫu tinh dầu để phân tích và tái tạo lại nó.

Ban đêm, Mộ Khanh kéo lê tấm thân đầy mệt mỏi trở về chung cư, nhưng sau khi giải quyết xong tất cả công việc còn lại thì anh cũng không tài nào ngủ được, tình huống như vậy đã lâu lắm không xảy ra rồi.

Anh biết đó là vì mùi của tinh dầu đã bị thay đổi rồi, tuy chỉ là một chút thay đổi vô cùng nhỏ thôi nhưng anh vẫn cảm nhận được nó.

Sự khó chịu và bất an do sự thay đổi mang lại, từng sợi từng sợi, giống như tơ trắng do con tằm nhổ ra vào mùa xuân.

Nhưng anh ta lại không cảm thấy hoảng loạn, bởi vì sợi tơ trắng này quá mỏng manh, anh ta có thể dễ dàng kéo nó ra.

Mộ Khanh đứng dậy kéo rèm ra, những tia sáng vô tận lọt vào trong mắt anh, ồn ào, cô đơn, sáng lên rồi bị dập tắt..

Một ý nghĩ cực kỳ quái đản đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ta.

Thành phố đang dần mất đi sự náo nhiệt này, không ai sẽ sống vì anh ta cả.

Lông mày Mộ Khanh khẽ cau lại, thầm cảm thấy nực cười, cho nên anh quyết định đứng dậy xử lý công việc.

Đến khi anh ngước mắt lên nhìn lần nữa thì trời đã sáng rồi, anh gửi đi từng email một, tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, trở lại thành Diệp tiên sinh đầy hoàn hảo đó.

Ngày qua ngày, Mộ Khanh vẫn hoạt động chính xác và tỉ mỉ như một cỗ máy vậy, bất kể đó là công việc, sinh hoạt hay là kết bạn xã giao, mọi thứ đều diễn ra như bình thường.

Nhưng trợ lý Điền, người tiếp xúc với Mộ Khanh nhiều nhất, lại cảm nhận được sự khác biệt của anh ta.

Từ trước đến giờ Mộ Khanh chưa bao giờ xem điện thoại trong giờ làm cả, nhưng bây giờ cứ cách một khoảng thời gian là anh lại kiểm tra các cuộc gọi đến và tin nhắn của điện thoại.

Mới đầu là vài tiếng xem một lần dần dần đã biến thành một tiếng xem một lần, dường như còn có dấu hiệu rút ngắn hơn nữa, thậm chí ngay cả khi vào trong phòng họp, anh ta cũng sẽ vô tình lấy điện thoại ra và xoa nó.

Trợ lý Điền đương nhiên biết Mộ Khanh đang chờ đợi cái gì, nhưng bản thân Mộ Khanh vẫn chưa biết.

Trợ lý Điền cảm thấy bí mật mà mình đang nắm giữ cứ như là một quả bom vậy, một khi bí mật này bị lộ, tất cả bọn họ đều sẽ bị nổ tan xác.

Cho nên dù có phải liều mạng đi chăng nữa, anh ta cũng phải giấu tin này đi.

Trợ lý Điền ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tiên sinh à, quần thâm dưới mắt ngài càng lúc càng đậm rồi, hay là ngài nghỉ hai ngày đi?"

Mộ Khanh vừa mới kết thúc cuộc hội nghị trực tuyến xuyên lục địa, xoa mi tâm nói: "Không cần đâu, bây giờ tôi cảm thấy rất tốt."

"Nhưng mà ngài.."

"Không có nhưng nhị gì hết." Mộ Khanh ngước mắt lên "Tôi nói là tôi cảm thấy rất tốt."

Hình tượng của người đàn ông này vẫn tinh tế như mọi khi, mái tóc đen tuyền được chải chuốt gọn gàng, cổ áo vẫn cài lại như thường lệ và cổ tay áo màu ngọc bích của anh ta vẫn lấp lánh dưới ánh đèn.

Nhưng khuôn mặt của anh ta lại nhợt nhạt và xanh xao, dường như bị bám một lớp bụi đen kịt không thể nào phủi ra được giữa đôi lông mày của anh ta, ngay cả những nếp nhăn đã biến mất tự bao giờ cũng xuất hiện trở lại giữa mi tâm của anh ta.

Nó giống như là bị người ta dùng dao khắc vào vậy, vừa sâu vừa nặng.

Như vậy thì tốt chỗ nào chứ?

Mộ Khanh hẳn là đã mấy ngày liên tiếp không ngủ được rồi, áp suất không khí xung quanh anh ta thấp đến mức sắp khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Trợ lý Điền nghiến chặt răng, chỉ có thể mời Tần San đến thôi.

Trong mắt của trợ lý Điền, Tần San quả thật rất đặc biệt.

Cô ấy không chỉ trông giống như Nhiếp Hoan năm xưa, mà tính tình của cô ấy cũng rất tốt, rất ngon ngọt, sôi nổi và vui tươi.

Chính vì điều này nên Mộ Khanh mới đối xử đặc biệt với cô ấy.

Có lẽ một vị "Nhiếp Hoan năm xưa" như cô ấy có thể khiến Mộ Khanh ngủ một giấc ngon lành, để anh ta có thể tạm thời nghỉ ngơi và thoát khỏi làn khói mù của Nhiếp Hoan.

Nếu như Tần San có thể khiến Mộ Khanh yêu cô thì càng tốt hơn!

Chỉ là.. Điều này thực sự có thể xảy ra sao?

Trợ lý Điền cười khổ cúp máy, cảm thấy sự nặng nề và mệt mỏi của anh đã đạt đến đỉnh điểm.

Tần San ở đầu dây bên kia cảm thấy vui mừng khôn xiết khi nhận được cuộc gọi của trợ lý Điền, sau khi đính hôn Mộ Khanh hoàn toàn không thèm để ý đến cô, thậm chí cô còn hoài nghi là có phải Mộ Khanh đã quên mất vị hôn thê của anh ta rồi hay không.

Khó khăn lắm mới đợi được tới lúc Nhiếp Hoan rời khỏi, cô nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này, chiếm lấy trái tim của Mộ Khanh trước khi Nhiếp Hoan trở về mới được.

Đúng vậy, bất luận là Mộ Khanh hay là Tần San, thậm chí ngay cả mấy vị thư ký, trợ lý sinh hoạt, ngay cả tài xế bên cạnh Mộ Khanh cũng tin là Nhiếp Hoan nhất định sẽ quay lại..

Nhiếp Hoan là người bướng bỉnh đến mức điên cuồng như vậy đấy, Mộ Khanh là ước mơ của cô ấy, là tất cả của cô ấy, sao cô ấy nỡ rời khỏi chứ?

Tần San vô cùng căm ghét Nhiếp Hoan, nhưng cô lại phải học theo phong thái lúc trẻ và cách ăn mặc của cô ta, trang điểm giống như cô ta, chỉ có như vậy thì Mộ Khanh mới chịu để ý đến cô.

Vẫn như mọi khi.

Mộ Khanh sững sờ khi nhìn thấy Tần San, nếp nhăn giữa mi tâm cuối cùng cũng thả lỏng ra, trong lòng trợ lý Điền thở phào nhẹ nhõm.

"Thưa ngài, Tần tiểu thư đến rồi."

"Hửm." Mộ Khanh đi tới trước mặt Tần San, nhìn chằm chằm vào bộ đồ của cô, nhẹ giọng nói: "Sao em lại đến đây?"

Giọng điệu dịu dàng này khiến Tần San đỏ mặt, tim đập thình thịch, như thể là cô thật sự được anh ta nuông chiều vậy.

Cô nhanh chóng ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt của anh ta, sự nhiệt tình trong lòng cô bỗng nhiên như bị dội một gáo nước lạnh vậy.

Người mà Mộ Khanh nhìn thấy không phải là cô, anh ta chỉ thông qua cô để nhìn thấy "Nhiếp Hoan trong quá khứ" đã biến mất ngoài đời thực thôi.