Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

Chương 6: Tại sao cứ âm hồn không tan vậy



Nhưng rất nhanh cậu trợ lý sớm phát hiện ra là Mộ Khanh hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của anh, cứ như thể anh ta là một người tàn hình vậy, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, trợ lý sinh hoạt mới ngập ngừng nói: "Tiên sinh, ngài đã ăn tối chưa ạ?"

"Chưa."

"Ngài muốn ăn gì không?"

"Cái gì cũng được."

Trợ lý vào trong bếp mở tủ lạnh ra lục lọi một hồi, cuối cùng nấu một bát cháo rau xanh thịt bằm cho Mộ Khanh, lúc nhìn thấy bát cháo này anh ta đã ngây người ra một lúc.

"Ai dạy cậu nấu bát cháo này?"

Ngày xưa Mộ Khanh cũng hay nấu cháo cho Nhiếp Hoan, Nhiếp Hoan không thích mùi của trứng bách thảo, chỉ ăn cháo rau xanh thịt bằm, rau xanh còn phải bỏ phần thân ra chỉ lấy phần lá, cuối cùng còn phải đổ một ít dầu mè lên cháo.

Hương vị rất kì lạ, nhưng lại rất độc đáo.

"Là Nhiếp tiểu thư dạy cho tôi, cô ấy nói ngài thích ăn loại cháo này nhất.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Lồng ngực Mộ Khanh bỗng dưng cảm thấy ngột ngạt.

Nhiếp Hoan!

Nhiếp Hoan!

Lại là Nhiếp Hoan!

Tại sao cô ta cứ như âm hồn không tan bám theo anh mãi thế?

Mộ Khanh nhắm mắt lại nói: "Đem đi mau, tôi không thích ăn."

"Hả?" Trợ lý sinh hoạt lẩm bẩm: "Không thể nào như vậy được.."

"Tôi bảo anh đem đi mau."

"Vâng."

Trợ lý sinh hoạt hệt như một con chuột bị mèo dọa sợ, lập tức bưng bát cháo đi ra ngoài.

"Còn nữa."

Trợ lý sinh hoạt lại dừng chân lại.

"Vâng, ngài có gì cần dặn dò ạ."

"Sau này không được phép nhắc tới Nhiếp Hoan."

".. Dạ!"

Nhìn bóng lưng của trợ lý, Mộ Khanh nhắm mắt lại ngồi lên chiếc ghế văn phòng.

Anh tự nhủ với bản thân mình hết lần này đến lần khác, đúng vậy, không cần thiết phải nghĩ về Nhiếp Hoan nữa, cô ta đã đi rồi, hai tháng nay cũng không có chút tin tức gì về cô ta, còn nói là muốn lấy nhẫn đi vì không nỡ rời khỏi anh, tất cả đều là dối trá.

Người phụ nữ máu lạnh như Nhiếp Hoan lúc trước đã có thể từ bỏ đứa con của họ chỉ vì một chút tức giận, thì bây giờ cô ấy cũng có thể từ bỏ anh được, từ bỏ hết tất cả kỉ niệm của họ thì có gì lạ đâu chứ?

Mộ Khanh, cô ta có thể buông bỏ ngươi, ngươi cũng có thể loại bỏ cô ta ra khỏi linh hồn của ngươi y hệt như vậy.

Chắc chắn, chắc chắn có thể..

* * *

Chứng mất ngủ của Mộ Khanh càng ngày càng nặng hơn, nó bắt đầu từ lúc anh quyết định đuổi Nhiếp Hoan đi.

Anh không dám nhắm mắt lại, vì mỗi khi anh nhắm mắt thì cô ấy lại xuất hiện trong tâm trí anh.

Anh càng kiên quyết, càng quyết tâm, thì cô ấy lại càng luồn lách sâu vào từng vết nứt, từng khe hở trong tâm hồn anh như nọc độc, như một cơn gió lạnh vậy, khiến anh cáu kỉnh đến cùng cực, anh hận đến mức muốn bắt cô ta về sau đó tự tay bóp chết cô ta!

Anh không hiểu tại sao Nhiếp Hoan lại có thể giải thoát một cách nhẹ nhàng như vậy trong khi anh vẫn đau khổ đến thế?

Anh thậm chí còn nghĩ là đưa cô ấy trở về.. Đưa cô ấy về để hai người cùng chịu khổ còn đỡ hơn là để anh phải chịu đựng một mình!

Nhưng ngay sau đó, ý tưởng lố bịch đầy méo mó này đã bị anh dùng sức mạnh để áp chế nó lại.

Anh vẫn muốn chịu đựng thêm chút nữa, một khi anh thắng rồi thì anh sẽ được tự do và không còn bị trói buộc nữa rồi!

Chịu đựng thêm chút nữa thôi..

* * *

"Tiên sinh, tối nay là lễ kỷ niệm 30 năm thành lập Tập đoàn Thiên Hải, xin hỏi là ngài muốn mặc trang phục của nhà thiết kế nào?" Trợ lý sinh hoạt đứng trong phòng thay đồ hỏi anh ta một cách thận trọng.

Lúc trước, việc giữ hình tượng của Mộ Khanh đều do Nhiếp Hoan làm, còn vị trợ lý này chỉ cần dựa theo ngày tháng mà thu xếp ổn thỏa là được.

Nhưng mà Nhiếp Hoan mỗi lần đều chỉ chuẩn bị trước kế hoạch cho một mùa, nhưng bây giờ cô đã mất tích được bốn tháng rồi, anh ta sớm đã không còn kế sách gì nữa rồi.

Mặc dù Mộ Khanh đẹp trai bẩm sinh, mặc gì cũng có thể đè bẹp những người đàn ông khác, nhưng trợ lý sinh hoạt cũng không nắm được sở thích của Mộ Khanh, chưa kể đến việc mấy tháng nay tính khí của Mộ Khanh càng ngày càng tệ, mờ mịt và không chắc chắn, bồn chồn lo lắng, như một bãi mìn di động vậy.

Anh có thể làm gì được?

Anh cũng sợ lắm đấy!

Mộ Khanh cũng không ngẩng đầu lên nhìn, lấy chiếc đồng hồ cơ khí tinh xảo từ tủ đồng hồ ra rồi đeo vào nói: "Lúc trước anh đã làm rất tốt rồi, anh tự mình quyết định là được rồi."

Trợ lý sinh hoạt không dám hó hé gì, Mộ Khanh cau mày nói: "Sao vậy?"

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và đen láy của Mộ Khanh, trợ lý sinh hoạt lấy hết dũng khí ra nói: "Trước đây, những bộ đồ mà anh mặc trong những dịp quan trọng đều là.. khụ, đều là do chuyên gia tư vấn trang phục tư vấn cho tôi, nhưng cô ấy đã nghỉ việc rồi, nên là.."

"Mời về là được rồi."

"..."

"Còn có người mà tập đoàn Thịnh Vượng của tôi không mời về được à?"

Mộ Khanh cười rồi, mấy tháng nay anh ta rất ít khi cười, chân của trợ lý sinh hoạt đã bắt đầu run rẩy rồi làm gì còn dám nói dối chứ?

Anh vội vàng thú nhận: "Là Nhiếp tiểu thư, là Nhiếp tiểu thư tư vấn cho tôi, không chỉ vậy, ngay cả bộ vest mà ngài mặc đi làm hằng ngày và quần áo thường ngày của ngài, đều do Nhiếp tiểu thư đặt mua định kì."

Không ngờ, Mộ Khanh lại không hề tức giận, mà chỉ nhẹ nhàng lau mặt đồng hồ rồi nói: "Còn gì nữa không."

"..."

"Còn gì nữa thì nói hết ra một lần luôn đi, ngoài những chuyện này ra, Nhiếp Hoan còn làm gì nữa?"

"Còn có đồ nội thất, đồ trang trí, đồ dùng và mấy thứ linh tinh khác trong căn hộ mà ngài đang sống, tất cả đều do Nhiếp tiểu thư chọn.."

Vốn dĩ trợ lý sinh hoạt cũng rất thận trọng khi nói, nhưng thấy Mộ Khanh thật sự không hề tức giận, anh ta bèn to gan nói ra hết.

"Không chỉ vậy, vì dạ dày của ngài không được tốt nên Nhiếp tiểu thư còn đưa cho tôi một cuốn sách dạy nấu ăn, trong những thực phẩm tốt cho dạ dày, những món mà ngài thích ăn, những món mà ngài không thích, những món mà ngài bị dị ứng, trong cuốn sách đó cái gì cũng có. Ồ, thuốc dạ dày bây giờ của ngài cũng là do Nhiếp tiểu thư sắp xếp, còn.."

"Đủ rồi!"

Mộ Khanh đột nhiên gầm lên, hệt như một con sư tử bị người ta xâm chiếm địa bàn vậy!

Anh ta tức đến mức lồng ngực của anh ta phập phồng dữ dội, anh ta nghiến răng nói: "Nhiếp Hoan bị điên à, mỗi ngày đều không có việc gì làm hay sao mà cứ xoay quanh tôi vậy? Tôi là cục xương hay cô ta là con chó vậy? Sao cô ta đê tiện quá vậy!"

Nếu cô ta thật sự yêu anh nhiều như vậy, nếu cô ta thật sự quan tâm đến anh như vậy, sao cô ta có thể bỏ đi đứa con của họ, sao cô ta lại không hiểu được nỗi khổ của anh, sao cô ta có thể đi bốn tháng rồi mà vẫn bặt vô âm tín?

Dối trá, tất cả đều là dối trá cả!

Trợ lý sinh hoạt trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy Mộ Khanh mất kiểm soát qua, anh ta sợ đến mức cứng đờ không dám cử động.

Thực ra trong lòng của trợ lý sinh hoạt cũng bất bình thay cho Nhiếp Hoan, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì.

Mộ Khanh trút giận xong, bỗng cảm thấy mình có chút mất kiểm soát, dù sao thì chỉ cần là chuyện có liên quan đến Nhiếp Hoan, đều khiến anh chán ghét và bực tức cả!

Rõ ràng là cô ta đã rời khỏi anh rồi, nhưng mà hình bóng của cô ta còn định đeo bám anh đến lúc nào nữa?

"Đổi cho tôi một căn hộ mới ngay lập tức, bỏ hết đồ đạc trong căn hộ này đi ngay, nhớ lấy, mọi thứ, kể cả nội thất trong nhà cũng phải trang trí lại, tôi không hy vọng là.. nhìn thấy một chút bóng dáng của Nhiếp Hoan một lần nào nữa, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ nhặt này mà cậu cũng không làm được, thì sau này cậu cũng không cần phải đi làm nữa đâu."

Trợ lý sinh hoạt toát mồ hôi lạnh nói: "Vâng, tôi nhất định sẽ giải quyết sạch sẽ."

"Còn nữa."

"Tiên sinh mời nói."

"Mai viên.." Mộ Khanh ngập ngừng một lúc, nghiến răng nói "Mai viên cũng vậy, treo bán mai viên luôn đi."

"Tiên sinh?"

Đó là do Nhiếp Hoan tự tay thiết kế đó!

Trợ lý sinh hoạt đã hoàn toàn chết lặng, anh vẫn chưa kịp hỏi gì thì Mộ Khanh đã quyết đoán quay lưng lại bước ra ngoài.