Anh Đã Trở Về Rồi Đây

Chương 7: Muốn chạy, phải để lại mạng



Khương Phương Ngọc rưng rưng, mím môi nhưng cánh môi lại không ngừng run rẩy, không dám tin vào mắt mình, nhìn thấy gương mặt cương nghị của người đàn ông trước mặt.

Vào lúc cô tuyệt vọng muốn chết nhất Tiêu Hoàng Nam đã xuất hiện.

Đúng vậy, người đàn ông mà cô đã nhung nhớ suốt năm năm cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Khương Phương Ngọc nhịn không được mà khóc thành tiếng: "Anh đã quay về, cuối cùng anh cũng quay về."

Tiêu Hoàng Nam nhìn người con gái trong vòng tay mình, khóc vô cùng thương tâm. Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cô, khi nhìn thấy viên đạn xuyên qua vai phải của cô, khoảnh khắc này giống như có ai đó dùng dao đâm vào tim mình, trong lòng Tiêu Hoàng Nam lúc này đã tràn đầy sát ý.

Đáng chết. Đáng chết.

Mà ở trên tầng cao, sau khi Khương Phương Ngọc trúng đạn rơi ra ngoài cửa sổ, Kim Hoàng Long đang giẫm lên Dương Vũ Yến trên người đầy thương tích đang không ngừng giãy dụa.

Dương Vũ Yến nhìn thấy Khương Phương Ngọc được một người đàn ông cứu ở phía dưới, nước mắt từ khóe mắt lăn dài, khóe miệng nở một nụ cười mãn nguyện.

Cảnh vừa rồi khiến cô ta không khỏi xúc động.

Đây giống như một cảnh nổi tiếng trong một bộ phim truyền hình hay trên điện ảnh, khiến người xem không khỏi cảm động. Người đàn ông đó giống như một hiệp sĩ. Cùng lúc đó, một khả năng xuất hiện trong đầu Dương Vũ Yến, chẳng lẽ anh ta là bố của Ca Cao?

"Phương Ngọc, cuối cùng em cũng đợi được, cuối cùng cũng đợi được, hy vọng em và anh ta có thể sống hạnh phúc, không cần phải quay lại những nơi như này.”

Cuối cùng, những điều này được Dương Vũ Yến nói ra khi đối diện trước họng súng của Kim Hoàng Long, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bum.

Tiếng súng vang lên, Kim Hoàng Long bắn vào hai chân của Dương Vũ Yến, tiếng la hét vang vọng cả tòa nhà.

Sau đó hai mắt anh ta cay độc nhìn chằm chằm xuống phía dưới, nhìn thấy Khương Phương Ngọc được Tiêu Hoàng Nam ôm vào trong lòng, giận dữ rống lên: "Đồ khốn. Tất cả mau đi xuống. Nhất định phải giết chết con khốn kia”

Tiếng bước chân dày đặc vang lên khắp tòa nhà, ngay sau đó, Kim Hoàng Long mang theo mười mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen, đứng trước cửa chính của biệt thự Lâm Hàng, nhìn về phía Tiêu Hoàng Nam đang ôm Khương Phương Ngọc chậm rãi đứng dậy.

"Mày là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây. Tự mình muốn tìm chết" Kim Hoàng Long hùng hổ lao về phía Tiêu Hoàng Nam, gương sáng, nhắm vào giữa trán anh.

Đúng lúc đó, trong sân, khẩu súng của Kim Hoàng Long chỉ cách trán Tiêu Hoàng Nam một cánh tay. Gió lạnh xào xạc, trên trời chợt xuất hiện vài tiếng chim, váng vật như tiếng kêu từ địa ngục.

Nhưng Tiêu Hoàng Nam căn bản không thèm liếc mắt nhìn Kim Hoàng Long, mà ôm lấy Khương Phương Ngọc khắp người đều là máu, một khắc cũng không rời, ánh mắt luôn nhìn vào cô, cảm giác tội lỗi của năm năm qua lúc này bèn dâng trào.

Trong một giây tiếp theo, Tiêu Hoàng Nam hé môi, giọng nói khàn khàn chua xót nói: "Thật xin lỗi, Phương Ngọc, anh đưa em về nhà, đưa em đi gặp Ca Cao”

Khương Phương Ngọc tựa vào vòng tay của Tiêu Hoàng Nam yếu ớt gật đầu.

Hiện tại có rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi chỉ có cái ôm này mới khiến cô cảm nhận được hơi ẩm mà năm năm qua cô chưa có được. Cô thà rằng thời gian dừng lại vào giây phút này, để cô luôn ở trong vòng tay ấm áp này.

Dứt lời, Tiêu Hoàng Nam nhấc chân rời đi ngay trước mặt Kim Hoàng Long, điều này khiến anh ta vô cùng tức giận, khẩu súng trong tay trực tiếp dí vào trán Tiêu Hoàng Nam, giận dữ gầm lên: "Mày dám mang cô ấy đi, ông đây sẽ bắn chết mày”

Kim Hoàng Long cũng không phải kẻ không có đầu óc, bây giờ anh ta đã đoán được thân phận của người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông đã khiển phương Phương Ngọc nhớ mãi không quên hết lần này tới lần khác cự tuyệt mình, cũng chính là bố của đứa con hoang đó.

Nhưng Tiêu Hoàng Nam chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt đáng sợ tới nỗi khiến Kim Hoàng Long chết đứng. Ánh mắt đó sao lại đáng sợ như vậy? Giống như ma vương vậy, thật khiến cho người khác phải khiếp sợ.

Ánh mắt ấy thật khủng khiếp. Dường như chỉ cần đối phương muốn, thì chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền nát anh ta.

Kim Hoàng Long sợ hãi, vô thức lùi lại phía sau, miệng run run hét lên: "Tôi là cậu chủ nhà họ Kim, bố tôi. là Kim Hải Phòng, chính là người mà hai giới hắc bạch ở Tô Hàng đều phải khiếp sợ. Anh... Anh nếu còn cứng đầu, thì anh và người phụ nữ này, còn có đứa con hoang đang nằm chờ chết ở trong bệnh viện, đều sẽ phải chết.”

Sau khi Kim Hoàng Long nói xong câu đó, anh ta cảm thấy mình như được vớt lên khỏi mặt nước, trở nên kiệt sức.

Anh ta không biết tại sao bản thân đột nhiên sợ hãi, tại sao lại muốn dùng danh nghĩa của bố mình để kinh động người đàn ông trước mặt.

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi trong lòng anh ta hoàn toàn không phải là giả.

Lúc này Khương Phương Ngọc đột nhiên có phản ứng, kìm lại cơn đau xuyên thấu trên vai, nói: "Hoàng Nam, thả em xuống, nếu không, chúng ta đều không thể rời đi. Anh đi trước, thay em chăm sóc cho Ca Cao, con bé vẫn còn đang ở trong bệnh viện, nó rất muốn gặp anh”.

Giờ khắc này, Khương Phương Ngọc đã quyết định, cho dù bản thân phải bỏ mạng, nhất định phải bảo vệ cho Tiêu Hoàng Nam.

Nhưng Khương Phương Ngọc càng giãy dụa lại càng bị Tiêu Hoàng Nam ôm chặt, anh cười nhẹ nói: "Yên tâm, anh đã cho người đưa Ca Cao tới nơi an toàn rồi"

Khi Khương Phương Ngọc nghe được những lời này, nước mắt không ngừng rơi, cô nức nở khóc, một tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống, "Thật sao?"

"A... Đi chết đi" Kim Hoàng Long không nhịn được, bản thân cũng không muốn đêm dài lắm mộng, liền trực tiếp muốn bóp cò súng.

Tuy nhiên, trong nháy mắt, anh ta còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cánh tay của anh ta đã bị bẻ cong 90 độ, khẩu súng trong tay anh ta đã xuất hiện trong tay Tiêu Hoàng Nam.

"A."

Nửa phút sau Kim Hoàng Long quỳ trên mặt đất ôm lấy cánh tay phải bị gãy, vẻ mặt đau đớn, run rẩy nhìn người đàn ông giống như Tu La trước mặt, hô: "Không. Không được giết tôi. Bố tôi là Kim Hải Phong. Nếu anh không giết tôi, tôi sẽ cho anh tiền. Rất nhiều tiền. Bất cứ thứ gì. Làm ơn, đừng giết tôi."

Ánh mắt Tiêu Hoàng Nam lạnh như băng, một tay ôm Khương Phương Ngọc, tay kia chĩa súng về phía Kim Hoàng Long, sắc mặt lúc này cũng lạnh tới cực điểm, nói: "Đáng chết"

"Đừng... đừng... anh ta là cậu chủ nhà họ Kim, chúng ta không thể trêu vào. Mau chạy đi.” Khương Phương Ngọc lo lắng Tiêu Hoàng Nam nhất thời tức giận mà giết chết Kim Hoàng Long thì sẽ gặp phải phiền phức lớn, trực tiếp ngăn cản anh.

Mà lúc này, mười mấy tên vệ sĩ cũng bắt được thời cơ, đồng loạt rút dao găm, gậy chống bạo động trên tay ra, hét lớn và lao về phía Tiêu Hoàng Nam.

"Bảo vệ cậu Kim"

Nhìn mười mấy người lao tới, Khương Phương Ngọc sợ hãi nhắm mắt lại, trong khi vẻ mặt của Tiêu Hoàng Nam lại rất bình tĩnh. Anh cứ như vậy mà ôm lấy cô đứng tại chỗ. Ánh mắt lướt qua nơi nào, đám công đồ xông lên đều dừng lại, không dám tới gần.

Thật là đáng sợ. Sát khí trên người người đàn ông này thật mạnh.

"Tiến lên cho tôi. Giết chết anh ta. Ai giết anh ta, ông đây sẽ có thưởng. Thưởng vô cùng lớn” Kim Hoàng Long nhanh chóng chạy sang một bên để trốn, sau đó phẫn nộ quát lớn.

Phần thưởng lớn, tất có người dũng cảm. “A” Rốt cuộc có người không nhịn được hét lên, dùng dao găm đâm về phía Tiêu Hoàng Nam,

Tuy nhiên Tiêu Hoàng Nam chỉ cần một cước đã đá văng người đó ra ngoài, đập vào ngực và bụng của người đàn ông đó, tên đó bị đá thẳng lên không trung sau đó trực tiếp rơi xuống chiếc Bentley.

Ngay sau đó, một đoàn bóng người từ bên người Tiêu Hoàng Nam xông ra ra, tất cả đều đám người của đối phương đều bị đánh ngã không dậy nổi.

Kim Hoàng Long trốn ở một bên, thấy một màn trước mặt, không ngừng nuốt nước miếng, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Anh ta quay đầu, không nói hai lời liền bỏ chạy.

Nhưng khi một tiếng động vang lên, Tiêu Hoàng Nam nhấc chân, đá vào con dao găm trên mặt đất. Con dao găm cắt qua khoảng cách của bầu trời đêm, vang lên một tiếng, và trực tiếp xuyên qua chân phải của Kim Hoàng Long.

"A a a. Đừng tới... Đừng tới đây." Kim Hoàng Long ngã trên vũng máu, ôm chặt lấy chân phải đang chảy máu, kinh hãi nhìn Tiêu Hoàng Nam, từng bước như tử thần bước về phía mình.

Tiêu Hoàng Nam bước rất chậm, sát khí trong lòng đã lên đến cực điểm. Sao anh có thể để cho tên này rời đi dễ dàng như vậy.

Thử cặn bã này suýt giết chết con gái của anh. Cũng suýt chút nữa nổ súng bắn chết Khương Phương Ngọc. Anh hận không thể giết chết đối phương ngay lập tức. Nhưng anh lại không thể.

Tiêu Hoàng Nam không thể để anh ta chết dễ như vậy, anh chính là muốn để cho đối phương sống không được, chết cũng không xong.

Còn cả nhà họ Kim, nhất định phải trả một cái giá đắt. Tiêu Hoàng Nam tức giận. Cơn giận dường như có thể thiêu đốt hết tất cả. "Không. Không cần. Tiêu Hoàng Nam, cầu xin anh, đừng làm chuyện dại dột"

Khương Phương Ngọc vội vàng giữ chặt lấy Tiêu Hoàng Nam đang đằng đằng sát khí, cô nức nở nói: "Anh ta là cậu chủ của nhà họ Kim ở Tô Hàng này, bố của anh là Kim Hải Phong người mà chỉ cần giậm chân một cái cũng có thể khiến cho Tô Hàng chấn động, là một nhân vật lớn chúng ta không đấu lại được. Cầu xin anh, thả anh ta ra. Em không muốn Ca Cao lại xảy ra chuyện”

Tiêu Hoàng Nam dừng lại, ôm Khương Phương Ngọc, trán anh cọ lên trán cô, nói: "Phương Ngọc, em biết không? Cho dù anh thả anh ta ra, anh ta cũng sẽ không buông tha chúng ta. Tin anh, anh có thể giải quyết chuyện này".

Quay người lại, Tiêu Hoàng Nam trực tiếp nhặt con dao găm trên mặt đất, đi từng bước về phía Kim Hoàng Long đang không ngừng bò trong vũng máu.

Vào lúc đó, Kim Hoàng Long liều mạng giãy dụa, anh ta muốn bỏ chạy, muốn chạy trốn đến phát điên. Tuy nhiên, khi Tiêu Hoàng Nam vừa giơ tay chém xuống, con dao găm cắt qua tứ chi của Kim Hoàng Long.

"A. Anh dám đối xử với tôi như vậy, nhất định sẽ chết thảm. Không chỉ anh, người phụ nữ bên cạnh, còn đứa con gái của anh cũng sẽ phải chốn cùng." Kim Hoàng Long lúc này điên cuồng hét lên, tứ chi hoàn toàn không thể cử động, cũng không thể di chuyển, chỉ cần hơi động nhẹ, cũng khiến anh ta cảm thấy vô cùng  đau đớn.

Khương Phương Ngọc che mắt không dám xem cảnh này, trong lòng lo lắng không ngừng thúc giục: "Tiêu Hoàng Nam, anh mau đi đi, đi mau. Người của nhà họ Kim cũng sắp tới rồi, nếu không đi sẽ không có cơ hội nữa. Em cầu xin anh, đi mau”

Tiêu Hoàng Nam trầm mặc, nhìn Khương Phương Ngọc không ngừng lay mình. Một nhà họ Kim nho nhỏ ở Tô Hàng, căn bản anh không để vào mắt. Tùy ý nhấc tay là có thể xóa bỏ. "A."

Có lẽ dùng quá nhiều sức động đến miệng vết thương, Khương Phương Ngọc đau đớn kêu lên, cả người sắp ngã xuống, Tiêu Hoàng Nam lập tức đỡ cô nói: "Phương Ngọc, em không sao chứ?"

Ngã vào vòng tay của Tiêu Hoàng Nam, Khương Phương Ngọc bật khóc nói: "Anh mau đi. Cầu xin anh. Em không muốn Ca Cao lại mất bố"

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng nói kinh thiên động địa: "Muốn chạy. Thì để mang lại”

Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng của biệt thự Lâm Hàng, hơn chục chiếc xe tải màu đen lao tới, nhảy xuống hàng trăm người, tất cả đều cầm dao găm và gậy, còn người phía trước mặc áo khoác đen, đội mũ quý ông, trên miệng ngậm một cái tẩu.