Anh Đào Tình Yêu

Chương 2



2.

Cuối tuần, khi đi mua đồ ăn sáng về, tôi thấy trong nhà có thêm hai người nữa. Tiểu Chu và mẹ hắn đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện với mẹ tôi.

Thấy tôi về, mẹ hắn bước tới, niềm nở nắm tay tôi, cười nói:

"Lạc Lạc đã trở lại?"

Tôi sửng sốt, khó chịu rút tay ra:

"Dì, sao dì lại ở đây?"

Vì mua anh đào trước đó, hắn mất bình tĩnh và bỏ đi. Tôi cũng đã không quay lại đó trong mấy ngày.

Chúng tôi thường sống trong căn hộ do cơ quan cấp. Vào ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, hắn đã cầu xin tôi chuyển đến sống cùng hắn. Khi ấy vì mềm lòng nên tôi đã đồng ý. Bây giờ hắn không sống ở đó, tôi thì trở về nhà riêng của mình. Nhưng điều tôi không ngờ là tôi không đến gặp mẹ hắn mà họ tự ý đến nhà tôi.

Mẹ hắn cười hiền: "Tôi cuối tuần này định gặp La Lạc, bất quá hôm nay tiện thể qua đây gặp mặt chị, nếu có thể liền hẹn sắp xếp hôn lễ."

Mẹ tôi đang gọt hoa quả, nghe mấy câu này mừng rỡ lắm: "Kết hôn? Đó là chuyện tốt, hai đứa nhỏ nói chuyện đã lâu, cũng nên tính đến chuyện kết hôn."

"Chỉ là……"

Mẹ hắn chuyển chủ đề, đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Có một số chuyện không hay, tôi vẫn muốn nói trước."

Bà ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân, hoàn toàn mất đi vẻ hòa nhã lúc đầu:

“Suy cho cùng, Tiểu Chu đã chịu khổ rất nhiều mới có thể đạt được như ngày hôm nay. Hồi đó, tôi và bố Tiểu Chu đem cho em gái nó đi, chúng tôi làm việc quần quật từ sáng đến tối, cố gắng hết sức chu cấp cho Tiểu Chu ăn học. May mắn thay, đứa trẻ này đã vượt qua thử thách. Sau khi học ở 985, vào một đơn vị tốt như vậy còn tự mình mua một căn nhà, đây có thể coi là một thành công đối với nhà chúng tôi."

Mẹ tôi nghe xong liền gật đầu lia lịa, có chút khó hiểu:

"Chị Tiêu, chúng tôi biết Tiểu Chu rất tốt nhưng chị nói như vậy là có ý gì?"

Mẹ tôi hỏi thẳng, đơn giản là bà không ghét kiểu nói chuyện úp úp mở mở.

Mẹ hắn nheo mắt và nói một cách ngạo mạn:

“Hơn nữa, tôi nghe Tiểu Chu nói rằng Lạc Lạc thường tiêu rất nhiều tiền và rất lãng phí, vì vậy theo ý tôi, dù gì hai đứa đã nói đến chuyện kết hôn nên từ nay tôi sẽ giữ thẻ lương của Lạc Lạc.”

“Ngoài ra, tôi nghĩ Lạc Lạc có tay và chân mảnh khảnh, khó có thể sinh con được. Tôi nghĩ, con bé nên sinh con càng sớm càng tốt, khi đó nó mang thai rồi, đương nhiên tôi sẽ cấp hộ khẩu cho nó. Hơn nữa, cha của Tiểu Chu đã qua đời vài năm trước. Tiểu Chu trước đã vào gia phả của họ Tiều cũ, thằng bé không thể thay đổi họ của mình, vì vậy sau này, con của Tiểu Chu và Lạc Lạc chỉ nên có cùng một họ Mao của tôi.”

Mẹ tôi giật mình khi nghe những lời đó, rồi cau mày ngắt lời: "Gia đình tôi không đồng ý việc có thai trước hôn nhân. Cháu cùng họ với bà nội tôi thấy cũng không hợp lý.”

Sắc mặt bà đột nhiên thay đổi. Nắm lấy nắm tay, bẻ từng ngón tay một cái, giọng nói lập tức cao hơn một chút:

“Nói cho đến cùng, con trai tôi đang học cao học ở viện nghiên cứu, tự mua nhà, với điều kiện này thì nhiều cô con gái có xe, có nhà đổ xô xếp hàng cho bằng được. Nhưng con gái bà làm công ty tư nhân, còn không có công việc ổn định, nói ra với làng xóm thì xấu hổ lắm. Hơn nữa, con gái của bà là 80.000 tệ một năm, còn con trai tôi một năm kiếm 200.000 tệ, gấp đôi con gái của bà, nhìn thế nào cũng là nhà bà trèo cao với con trai tôi. Cho nên nhà tôi đưa ra mấy yêu cầu, có gì là quá đáng đâu?"

Cánh tay mẹ tôi ngừng di chuyển, bà có chút không hài lòng và nói:

"Cái này ý là gì? Nhà tôi chỉ có một cô con gái duy nhất là Lạc Lạc, tôi và cha nó cũng kiếm được rất nhiều tiền, chờ Lạc Lạc kết hôn, của hồi môn đương nhiên sẽ cao, khi bọn chúng kết hôn, chúng tôi sẽ mua một căn nhà và đứng tên nó."

"Của hồi môn?"

Bà ta gào lên như xương mắc cổ: "Nhà của con gái bà đứng tên, nói của hồi môn bà không biết xấu hổ sao? Thêm tên của con trai tôi vào?!!"

Nói đến đây, mẹ hắn hai tay chống nạnh, không khỏi hừ lạnh:

"Người thành phố các người tính toán thật tốt. Đừng bắt nạt tôi. Tôi là người nông thôn không hiểu chuyện. Đó là tài sản trước khi kết hôn của con gái ông bà. Dù sao nhà ông cũng không có tiền hồi môn."

Mẹ hắn dùng ngón tay gõ vào bàn cà phê, nước bọt bay tứ tung: "Đã không có của hồi môn các người còn không đáp ứng với mấy yêu cầu của tôi, các người vốn dĩ muốn con trai trắng tay."