"Vâng." Giản Hoài hai tay để sau lưng, cho dù rất hồi hộp, nhưng hết sức bình tĩnh trả lời: "Bởi vì sản phẩm của chúng ta cũng dành cho tuổi trẻ năng động, cho nên để phù hợp với tình hình tôi mặc trang phục như này đấy."
Người dẫn chương trình nở nụ cười, hàn huyên vài câu sau đó đến phân đoạn uống đồ uống.
Uống, là chết.
Không uống, cũng là chết.
Chẳng qua nói như thế nào cũng không coi như quá mệt, cậu cùng Thẩm Hướng Hằng trước kia cũng không phải chưa từng hôn nhau, chưa từng uống chung thứ gì.
Giản Hoài xem thường cái chết vặn bình mở nắp, trước mặt bao người, cậu đưa tới bên miệng uống mấy ngụm, khẽ khàng khen ngợi: "Trước kia uống nước gừng luôn không tránh khỏi hai chữ chua cay, nhưng mà lần này nếm thử, hương thơm thảo mộc lại càng nồng đậm, lúc vừa đến miệng có chút cảm giác cay nhẹ rất kích thích vị giác, sau khi uống thêm, hương thơm sau cùng cũng quay về hương vị cũ, lưu lại hương thơm tràn ngập khoang miệng."
Tiêu Nhân Chân dẫn bọn họ rời đi: "Về trước đi, công việc hôm nay các cậu đều hoàn thành không tồi, có thể kết thúc công việc sớm một chút."
Nói thật đêm nay thực sự lên xuống phập phồng, tất cả mọi người đều rất mệt. Nghe vậy ai cũng không có ý kiến, đi theo Tiêu Nhân Chân ra ngoài, lúc ở trên xe Tiêu Nhân Chân cũng rất vui vẻ, còn an ủi Giản Hoài nói không chừng qua hai ngày sẽ có thêm việc.
Giản Hoài cũng chỉ cười cho qua.
Im lặng mấy tháng, tính tình cũng an tĩnh đi nhiều, không vội vàng nữa.
Khi xuống xe trợ lý nhỏ nói: "Anh Hoài, anh... Anh cố lên, em thấy anh tốt như vậy, anh nhất định sẽ rất nhanh có thêm việc."
Trợ lý Trà Trà theo thói quen định cho chút cẩu kỷ* vào bình giữ ấm của anh. Làm nghệ sĩ, thức đêm là chuyện thường. Những người khác đều uống cà phê, Thẩm ảnh đế lại thích trà cẩu kỷ, vừa dưỡng sinh lại tốt cho sức khoẻ.
*Một loại thuốc đông y, có rất nhiều tác dụng như giúp sáng mắt, chống trầm cảm, giải độc gan, tăng cường hệ miễn dịch, làm đẹp, tăng cường tuổi thọ, v.v...
Trà Trà nhẹ nhõm thở phào. Vốn cô cũng cảm thấy mình không đáng trách, chỉ là trên đường trở về, áp suất trên người Thẩm Hướng Hằng cực thấp, vẻ mặt âm trầm kia làm người khác cũng không dám liếc tới một cái.
Thẩm Hướng Hằng đang tức giận.
Trà Trà đã đi theo anh nhiều năm, lần trước bị người đồn đại chuyện xấu, bị fan cuồng quấy rầy cũng đều không tức giận như vậy, không giống như bây giờ tức đến giây tiếp theo có thể sẽ giết người.
Hay là bởi vì mình làm việc không tốt nên mới tức giận như vậy?
Trà Trà đứng ngồi không yên, cũng không chờ anh hỏi tội, tự mình nói trước, kết quả anh Thẩm lại nói chuyện không liên quan đến mình? Vậy, vậy là việc liên quan đến ai?
"Reng reng---"
Mặt trời mùa hạ vừa lên cao, ánh mặt trời chiếu xuống trong phòng trọ. Trên giường người đang chôn mình trong chăn nhíu mày, sờ di động xung quanh, cuối cùng đến tận lúc tiếng chuông sắp tắt mới ấn nghe.
Giản Hoài: "Alo?"
"Cậu đã xem weibo chưa?" Thanh âm của Tiêu Nhân Chân theo loa truyền đến, âm lượng nhỏ còn mang chút run rẩy: "Cậu đã xem chưa?"
Sự việc càng ngày càng đi theo hướng kỳ lạ. Người hâm mộ của Thẩm Hướng Hằng vô cùng phẫn nộ, mấy năm nay thanh danh Thẩm ảnh đế vang dội, mấy ngôi sao nhỏ bình thường cơ bản không ai dám cọ nhiệt, cũng không ai dám lan truyền tin đồn. Nhóm fan trải qua những tháng ngày yên bình như vậy, chỉ có thể xem fan nhà khác xé nhau chán đến chết, bây giờ bên người ca ca nhà mình bỗng xuất hiện một vị yêu diễm đê tiện như vậy, các cô không thể nhịn được!
Người hâm mộ bạo phát quả thực rất đáng sợ, trong lúc nhất thời, Giản Hoài bị mọi người đòi đánh. Trước kia weibo không ai hỏi thăm bây giờ lập tức náo nhiệt chưa từng thấy.
"Tư vị nổi tiếng như thế nào?"
Tiêu Nhân Chân dẫm lên giày cao gót đẩy cửa tiến vào. Hôm nay cô trang điểm rất tinh tế, môi đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn, trang phục làm tăng thêm vẻ chuyên nghiệp, khiến cho cô thoạt nhìn nhiệt tình thêm đôi phần.
Giản Hoài đứng lên kéo ghế cho cô: "Chị đừng trêu em."
Trên mạng đều đem mười tám đời tổ tông nhà cậu ra mắng chửi, lúc này cậu như một con chuột chạy qua đường, tư vị nổi tiếng như này cậu cũng không dám nhận.
Tư Nhân Chân cười nhạo một tiếng: "Tiền đồ đâu."
Giản Hoài ngồi xuống ghế, cười cười, không nói gì.
"Cậu cũng coi như đến lúc đổi vận rồi." Tiêu Nhân Chân sửa sang xong quay ra nhìn cậu: "Hoặc là không cọ, một khi đã cọ, phải trực tiếp cọ thật lớn. Mấy năm nay người muốn buộc chặt Thẩm Hướng Hằng nhiều không kể xiết, thành công lại chẳng mấy người, cậu vừa ra tay, liền có kết quả."
Tươi cười trên mặt Giản Hoài biến mất.
Tiêu Nhân Chân cũng không dông dài với cậu: "Công ty rất xem trọng cậu, ban ngành xã hội đã chuẩn bị tốt. Kế tiếp chúng ta sẽ phát thông cáo, tranh thủ đem nhiệt độ đẩy lên cao, hơn nữa hôm qua cậu ở trên sân khấu tuyên truyền hiệu quả vô cùng tốt. Hiện tại đã có vài công ty đồ uống xem trọng cậu, hơn nữa vài ba cái nhiệt độ này cũng như gió lớn, chúng ta có thể một lần nhận được không ít đại ngôn..."