Đoan Ngọ đối diện cậu đang ăn cơm thịt nướng, phát ra thanh âm như phát rồ: "Anh ơi, anh phải biết, đạo diễn đang để anh rèn luyện cơ bắp, không phải để anh có thêm thịt mỡ đâu."
"Cái này anh không hiểu." Đoan Ngọ cười hì hì: "Đây là để cho anh ăn chút bánh vẽ. Khi anh ngửi được hương vị này, anh sẽ coi ức gà như thịt nướng ăn luôn."
Huấn luyện viên thể hình của cậu lập ra cho cậu kế hoạch huấn luyện 365 độ không góc chết. Từ sáng đến tối muộn, luyện đến hai chân run lên, không chịu được nữa mới thả người đi.
Sau khi kiên trì bảy ngày, Giản Hoài soi gương, rốt cuộc nhìn thấy cơ bụng như ẩn như hiện kia, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc luôn.
Đoan Ngọ rất cảm khái: "Không dễ gì thực không dễ gì, anh Hoài, vì cơ bụng không dễ gì có được này, chị Chân đề nghị từ nay về sau anh phải duy trì chế độ ăn uống như này, anh thấy được không?"
Giản Hoài ôm hận cắn một miếng thịt bò, nhìn cậu ta như thể đang ăn thịt đồng loại: "Không có khả năng."
Cứ rèn luyện như vậy hai tuần, cuối cùng cũng tiến vào đoàn phim.
Nói là vậy, đoàn phim khi quay cũng không đi theo tuyến thời gian của kịch bản, đều là dựa vào trường quay cùng đủ loại tình huống mà điều chỉnh.
Lần đầu tiên Giản Hoài vào đoàn, không quay trong nhà, mà là ngoại cảnh.
Trợ lý nhỏ Đoan Ngọ ôm một bao gì đó, giải thích: "Nghe nói bởi vì ngoại cảnh trên núi đã quyết định từ trước, kết quả vì khai phá không còn cách nào khác, cho nên đạo diễn quyết định đổi địa điểm quay trước."
Hai người vừa nói, vừa đi tới địa điểm quay phim. Bỏi vì bọn họ phải ở trong này quay vài ngày, nơi này đều dựng lều trại, nhân viên công tác ở hiện trường đi qua đi lại, cầm đủ loại đạo cụ chạy trong đó.
Đạo diễn Quách cũng là có nhân tính, nhìn Giản Hoài ngồi chỗ này, làm sao không hiểu Tổng giám chế làm việc ra sao. Loại tình huống này để diễn viên đến phòng nghỉ của anh là thoả đáng nhất, anh ta nói: "Một lát đi theo tôi, các cậu đi trước hoá trang thay quần áo đi."
Giản Hoài gật đầu.
Cậu hiện tại không có phòng thay quần áo riêng, cho nên chỉ có thể đến chỗ của diễn viên quần chúng thay. Vốn vai diễn Quan Chí Văn này là vai diễn tuy không tính là cái gì, nhưng cũng xem như nửa diễn viên chính, ai biết hiện tại lại lưu lạc đến chỗ thay quần áo cùng diễn viên quần chúng.
*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Đoan Ngọ ở bên kia nghe rõ, có điểm bất bình: "Anh Hoài, em cảm thấy đoàn phim có chút khinh người."
"Suỵt." Giản Hoài ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng: "Cậu đã quên, tôi vốn không có địa vị hay danh tiếng gì, có thể vào đoàn đã là gặp vận may lớn rồi. Người ta nói là chuyện của người ta, bản thân chúng ta không bị dao động. Cậu đừng nói mấy lời này nữa, nhỡ đâu đến tai đạo diễn, đối với chúng ta chỉ có hại không có lợi."
Đoan Ngọ vội vàng im miệng.
Giản Hoài cười: "Biết cậu muốn tốt cho tôi, yên tâm đi, tôi căn bản không thèm để ý."
Đoan Ngọ lại rất cảm động, cậu ta cảm thấy Giản Hoài sống rất sáng suốt. Trước kia khi biết cậu cảm thấy cậu là một chú dê con không có chính kiến, nhưng việc lớn tuyệt đối không cẩu thả.
Chờ đổi xong trang phục, Giản Hoài đến chỗ nghỉ của đạo diễn, Thẩm Hướng Hằng đã đến trước. Chuyên viên hoá trang đang tạo hình cho anh, nhìn thấy Giản Hoài, chuyên viên hoá trang cười: "Thầy Giản đợi đã, lập tức làm cho cậu đây."
Giản Hoài nói: "Tôi không vội, anh cứ từ từ làm."
Chuyên viên hoá trang cười cười, tiếp tục việc trong tay.
Đạo diễn nhìn hai người bọn họ đã đến, cầm kịch bản ngồi xuống. Đừng thấy đạo diễn luôn cười haha, nhưng một khi đã nói chuyện công việc cả người đều trở nên nghiêm túc.
Đạo diễn Quách nói: "Lát nữa, hai người các cậu vào diễn. Chính là Cửu Vương gia dẫn Quan Chí Văn đi săn, sau đó gặp phải dã thú. Quan Chí Văn vì bảo hộ Vương gia nên bị thương, Cửu Vương gia rửa sạch vết thương cho Quan Chí Văn sau khi hắn ta hôn mê bất tỉnh, chính là cảnh này."