Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi

Chương 12



Địch Ảnh đanh mặt: “Bóng đen thế nào cơ?”

“Nó nhanh lắm nên em không thấy rõ, thoắt cái đã phóng qua rồi. Nhanh thế có vẻ không giống chó.”

Địch Ảnh đứng dậy kín đáo nháy mắt với Lăng Tễ.

Lăng Tễ hiểu ý, bèn bỏ bát xuống nhìn quanh quất tìm Bé Ao.

“Tôi biết rồi.”

Địch Ảnh đảo chiều camera chiếu về phía con mèo mun đang cúi đầu liếm móng trên tường rào.

“Thế đủ đen chưa?” Hắn vừa nói vừa thầm nhủ, mới nãy còn thấy mày với con tao đạp vào mặt nhau trong thế 69 như Thái Cực đồ cơ mà nhỉ. Bây giờ cá âm nằm liếm lông ở đây, thế cá dương chạy đâu rồi?

Người hâm mộ thì quắn quéo trên bão bình luận, Tiêu Hồng Thù cũng khám phá ra chủ đề mới.

“Dễ thương quá đi mất, có phải mèo của anh Địch Ảnh không ạ?”

Địch Ảnh: “Không phải, chắc là mèo nhà hàng xóm đấy, nó thường hay sang đây.”

>> Hâm mộ vãi, muốn làm mèo nhà hàng xóm quá đi mất thôi.

>> Chắc chắn nó tới vì anh tốt bụng thường xuyên cho ăn đấy.

Lăng Tễ tránh camera, rón rén đi quanh sân khẽ giọng gọi tên Bé Ao.

Địch Ảnh phối hợp lia camera ra khỏi góc có anh, khiến ekip chương trình vỡ òa trong sung sướng. Trước đây chưa một chương trình nào được phép công bố tư gia của Địch Ảnh, không ngờ hôm nay hắn lại cao hứng chủ động quay 360 độ sân nhà mình. Tỷ suất người xem tập này chắc chắn sẽ tốt lắm đây.

>> Nhà anh to quá, sân vườn đẹp quá, thêm tui vào ở cũng không chật xíu nào.

>> Tui cũng vậy, tui có thể chui vào xó hóa thân thành cây nấm u buồn.

Tiêu Hồng thù cũng lựa theo bão bình luận để pha trò: “Mình không đòi hỏi nhiều, mình nằm sấp trên tàng cây cao nhất kia là được.”

Nhánh cây bỗng rung lên, bóng Bé Ao thấp thoáng trong tán lá.

Địch Ảnh chĩa camera xuống đất theo bản năng, một vật thể mới liền xuất hiện trên màn hình.

Tiêu Hồng Thù: “Đó là gì thế ạ, trông như cái chảo ấy nhỉ? Anh Địch Ảnh đang nấu ăn ngoài trời à?”

Địch Ảnh đành thừa nhận: “Tôi đang nấu thịt dê.”

“Anh Địch Ảnh tự nấu cơm ạ?”

“Thỉnh thoảng thôi.”

“Không ngờ giữa khu vườn đẹp thế này lại có một bếp lò thô sơ. Tự dưng em thấy anh Địch Ảnh mộc mạc ghê.”

Các bạn trẻ khác cười rộ theo, không còn căng thẳng như ban đầu nữa. Có bạn còn nhận xét: “Đúng là thô sơ thật, mình mới chỉ thấy kiểu bếp đó ở làng quê thôi.”

“Có phải anh Địch Ảnh tự xây bếp không?”

Tiêu Hồng Thù: “Em trông thấy có hai bộ bát đũa, nhà anh Địch Ảnh đang có khách à?”

Địch Ảnh không biết diễn xuất của cậu ta thế nào, nhưng mắt thì tinh đáo để.

“Đúng thế, tôi có bạn đến chơi nhà.”

“Ôi em muốn biết người may mắn được ăn thịt dê chính tay anh Địch Ảnh nấu là ai quá.”

Rốt cuộc Lăng Tễ cũng phát hiện ra Bé Ao, bèn rón rén áp sát.

Địch Ảnh hồi hộp dán mắt theo từng cử động của anh. Ngay lúc anh chuẩn bị túm được Bé Ao thì nó bỗng nhảy chồm về phía Địch Ảnh hệt như hôm cưỡi lên mặt đạo trưởng rởm. Địch Ảnh không đắn đo giơ ngay điện thoại lên trời để camera chĩa vào góc an toàn nhất.

Bên kia màn hình mọi người ngơ ngác.

“Anh Địch Ảnh, đây là…?”

Địch Ảnh: “Tiêu Hồng Thù, cậu xem bầu trời chỗ nhà tôi xanh chưa này.”

Tiêu Hồng Thù chẳng hiểu làm sao đành cười gượng: “… Vâng vâng, a ha ha ha ha.”

Lăng Tễ nhân cơ hội túm lấy Bé Ao, Địch Ảnh cũng tranh thủ kết thúc cuộc gọi.

“Thế nhé, chúc mọi người tranh tài suôn sẻ.”

Mấy cậu nhóc lễ phép cúi đầu chào nhưng Địch Ảnh đâu còn để tâm tới bọn họ.

Hắn tắt video rồi đi về phía Lăng Tễ. Bé Ao thấy hắn hùng hổ xông đến thì khôn hồn trốn ngay ra sau lưng Lăng Tễ.

“Đừng tưởng trốn sau lưng mẹ là thoát, hôm nay dứt khoát bố phải dạy con một bài mới được.”

Lăng Tễ: “Răn mấy câu là được. Nó còn nhỏ, nó vẫn là trẻ con.”

“Không được. Là một người bố, tôi nhất định phải dạy dỗ nó cách làm chồn.”

Địch Ảnh vòng ra sau lưng Lăng Tễ, Bé Ao liền nhảy ra trước mặt anh. Địch Ảnh quay ra trước mặt anh, Bé Ao liền lủi về đằng sau như chơi trò đuổi bắt.

“Chả nhẽ bố lại không bắt được mày!”

Từ trước mặt, Địch Ảnh vòng cả hai tay ôm choàng lấy Lăng Tễ, túm được luôn Bé Ao đang bám trên lưng anh.

“Bắt được rồi nhé.”

Địch Ảnh vờ như không phát hiện người anh đã ôm đã cứng đờ, còn cố tình kéo dài tình huống.

“Đừng nhúc nhích.”

Chẳng hiểu sao Lăng Tễ lại ngoan ngoãn nghe lời.

Địch Ảnh nắm chặt tay phải, chầm chậm thả tay trái ra, rồi lại từ từ giang hai tay chuyển tên “tù binh” ra phía trước Lăng Tễ.

Bé Ao bị hắn túm ngay dưới nách đang ra sức quẫy đạp. Dạo gần đây nó ăn nhiều nên cái bụng núng na núng nính.

Địch Ảnh: “Nghe nói con vẫn còn trẻ con đúng không?”

“Chít chít.”

Bé Ao vặn vẹo vặn vẹo.

Địch Ảnh: “Thế thì càng không thể tha.”

“Chí chít chít chít!”

Bé Ao giãy dụa hòng thỏa khỏi gọng kìm.

Lăng Tễ không nhịn được bèn chủ động giải vây.

“Đừng có dọa con, nó còn bé.”

“Lúc bé không nếm mùi roi vọt của bố ruột thì lớn sẽ nếm mùi roi vọt bố nuôi.”

“Anh đừng to tiếng.” Lăng Tễ cố cứu Bé Ao, nhưng đang cứu dở thì anh bỗng chúi người tới ôm ghì lấy Địch Ảnh.

Bé Ao bị kẹp cứng giữa hai người, Địch Ảnh thình lình được anh sà vào lòng thì ngẫn ra. “Sao em…”

“Ông bận việc gì mà xuống núi chẳng nói chẳng rằng thế hử? Nếu hôm nay không tình cờ gặp chị Tinh thì tôi chả biết ông đã về luôn.” Có tiếng ông bạn chí cốt Phỉ Tri Phiên vọng ra từ trong nhà, nhưng vừa bước chân vào vườn anh ta liền im bặt.

Phỉ Tri Phiên đến chơi thì bắt gặp người anh em thân thiết bấy lâu nay vắng hơi gái… và vắng cả hơi trai đang hẹn hò tại nhà riêng. Đối tượng hò hẹn quay lưng về phía anh ta, núp kín trong lòng người anh em tốt, mà tay người anh em thì giữ gáy dúi đầu người yêu vào ngực mình. Họ không buồn tách nhau ra kể cả khi có người ngoài xuất hiện, hiển nhiên là muốn che giấu thân phận ai kia.

Phỉ Tri Phiên: “… Hình như tôi đến không đúng lúc nhỉ?”

Địch Ảnh không đếm nhịp mà vẫn cảm nhận được tim của Lăng Tễ đập nhanh hơn.

Hắn mỉm cười với bạn thân: “Ông chẳng những đến nhầm lúc mà còn vào nhà tôi tự nhiên thái quá rồi đấy. Chuông cửa không phải để trang trí đâu.”

“Nói thế nhưng lần nào tôi bấm chuông ông chả mặt nặng mày nhẹ, đã vậy còn mất công ông phải ra tận nơi mở cửa. Cũng chính bởi lẽ đó mà ông vứt luôn mã số cho tôi còn gì?”

Địch Ảnh cúi đầu: “Cậu này là bạn thân tôi, cũng là người đàng hoàng. Em có tin cậu ấy không?”

Lăng Tễ ngước mắt nhìn Địch Ảnh, ngẫm thấy lời hắn nói cũng đáng tin cậy, bèn lia mắt xuống Bé Ao đang bị kẹp như nhân sandwich giữa hai người. Địch Ảnh cũng liếc nhanh ra đằng sau, hai người bí mật trao đổi chớp nhoáng trong im lặng.

Dĩ nhiên Phỉ Tri Phiên không thể hiểu sự giao tiếp ngầm này. Tuy đã tự bịt mắt, anh ta vẫn chừa một kẽ hở vì tò mò.

“Nếu không tiện thì tôi lướt luôn đây.”

Mồm nói thế nhưng chân Phỉ Tri Phiên vẫn đứng đó sờ sờ như cắm rễ.

Địch Ảnh từ tốn thả tay ôm, Lăng Tễ cũng chầm chậm xoay người lại để giấu Bé Ao sau lưng mình.

Phỉ Tri Phiên giật mình buông tay che mắt: “… Thầy Lăng Tễ?”

Địch Ảnh: “Giới thiệu chút nhé. Đây là Phỉ Tri Phiên, nhà sản xuất phim trẻ ưu tú đã có nhiều đóng góp vĩ đại cho nền điện ảnh nước nhà, hưởng dương hai mươi chín tuổi.”

Phỉ Tri Phiên:???

“Tháng trước tôi tròn ba mươi rồi! Ông cóc nhớ cả ngày sinh nhật của tôi đúng không!”

Vừa trách dứt câu anh ta đã cười toe: “Chào thầy Lăng Tễ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này, quả là hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Lăng Tễ thờ ơ: “Chào anh, thật tiếc khi chỉ biết đến nhau trong những ngày cuối đời của anh thế này.”

Phỉ Tri Phiên:?????

“Thầy Lăng Tễ à, bình thường anh vẫn nói năng vậy hay bị lây từ tên này thế?”

Chẳng cặp với ai lại đi cặp với Địch Ảnh!

Chẳng học gì từ hắn lại đi học cái mỏ hỗn[1]!

Giấy trắng lấm mực đen cũng không khiến Phỉ Tri Phiên xót xa nhường này.

Trong lúc ấy, Lăng Tễ đã thò tay ra sau lưng âm thầm đón lấy Bé Ao từ tay Địch Ảnh. Địch Ảnh rảnh hai tay thì bước vòng qua anh lên trước: “Nói đi, cho ông chọn giờ lành diệt khẩu đấy.”

Phỉ Tri Phiên thừ ra một hồi, cuối cùng anh ta đấu tranh nhìn nồi thịt dê rồi âu sầu nuốt nước bọt: “Thế thì tôi chọn ăn cơm xử trảm[2] rồi hẵng chết!”

“Được.” Địch Ảnh hào phóng đồng ý rồi bảo Lăng Tễ: “Em yêu, vào lấy chai vang đỏ quý tôi cất ra đây, cơm xử trảm phải thịnh soạn mới được.”

Phỉ Tri Phiên mắt chữ O miệng chữ A nhìn Lăng Tễ đi vào nhà. Nếu áp suất khí quyển mà không đủ lớn thì cặp mắt anh ta đã lọt tròng luôn rồi.

Chỉ đợi Lăng Tễ đi khuất tầm mắt, Phỉ Tri Phiên liền xông ngay tới tra khảo Địch Ảnh.

“Sao tôi chẳng biết tí nào vậy? Rốt cuộc hai ông cặp với nhau từ bao giờ?”

Địch Ảnh ngẫm lại rồi nói ngày tháng cho anh ta.

“Mười tháng trước ư? Đó là lúc thầy Lăng Tễ kí hợp đồng với Địch Thị còn gì?” Phi Tri Phiên sốc nặng, “Đến thỏ còn tránh cỏ gần hang, đằng này ông chọn hẳn cỏ gần hang để thịt luôn à!”

“Ông liệu hồn dùng danh từ ‘thịt’ cho tôi[3].” Địch Ảnh nheo mắt cảnh cáo.

“Ôi giời đất ơi,” Phỉ Tri Phiên cắn nắm tay, “Quản lí của ông có biết không? Chị Lộ có biết không?”

“Tính cả tài xế, bảo mẫu, trợ lí… chắc ông là người thứ mười hay tin.”

Phỉ Tri Phiên không chỉ choáng váng mà còn tổn thương nữa: “Bọn họ đều chấp nhận ư?”

“Chị Lộ đã lì xì cho Lăng Tễ rồi.”

“Trời ơi là trời,” Phỉ Tri Phiên lại cảm thán, “Không hổ là thầy Lăng Tễ, nếu hỏi mẹ tôi chắc mẹ tôi cũng gật đầu cái rụp.”

“Mẹ ông văn minh bỏ xừ, miễn là không cặp với ông thì tôi yêu ai mẹ ông chả chúc phúc.”

Phỉ Tri Phiên nghĩ mãi vẫn thấy chuyện này thật quái lạ.

“Nhưng sau đợt đấy ông phải vào đoàn phim mà nhỉ?”

“Ông không biết có kiểu quan hệ gọi là yêu xa à?”

“Ông bảo trong núi mất sóng nên suốt mười tháng không nhắn tin cho tôi cơ mà. Tôi tò mò bọn ông yêu nhau kiểu gì đấy? Yêu bằng cảm ứng điện tim hả?”

“Có hay mất sóng còn phụ thuộc vào người nhận là ai. Vài trạm thu phát sóng có tín hiệu rất kém, nhắn một câu ‘Chúc mừng sinh nhật’ còn chẳng tới nơi kia mà. Tôi cũng bó tay.”

Giờ phút này Phỉ Tri Phiên đã nhìn thấu hắn ta: “Cái đồ Địch thối trọng sắc khinh bạn!”

Địch Ảnh ăn miếng trả miếng: “Cái đồ Tri Phiên phận bạc như vôi.”

Lăng Tễ trở lại với chai vang đỏ trên tay, chồn tuyết đã biến mất.

“Chai này đúng không anh?”

Hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý.

“Đúng, chính là chai Lafite năm 82[4] tôi tàng trữ để chuẩn bị cho những dịp thế này đây.”

Phỉ Tri Phiên trông mà đau lòng xót dạ: “Tôi vẫn luôn tự tin mình là người anh em thân thiết nhất của ông, thế mà chuyện yêu đương hệ trọng thế này ông lại giấu tôi suốt cả năm trời!”

“Đâu chỉ mỗi thế, cứ trông cách hai người nhìn nhau thì tôi biết mình không thể chen chân vào cuộc sống của hai người rồi.”

Địch Ảnh bắt đầu mở nút chai: “Ông nhảy vào lò tự thiêu thành tro đi rồi muốn chen sao thì chen, có cả đống kẽ cho ông chen đây này.”

“Á!” Phỉ Tri Phiên thốt lên thảm thiết. Anh ta không nhảy vào nồi mà nhảy vào bụi cỏ nhặt nửa bộ “hài cốt” tiêu bản lên: “Đầu rắn đâu! Sao không thấy đầu rắn đâu?”

Lăng Tễ: “… Ngại quá, tôi lỡ chém rụng rồi. Nó giống thật quá nên dễ nhầm lẫn.”

Phỉ Tri Phiên đắn đo nhìn Lăng Tễ và nửa cái thân rắn mấy lần rồi đành gắng gượng nuốt xuống hai câu “Con rắn này quý hiếm lắm” và “Con rắn này chẳng những quý hiếm mà còn đắt nữa”.

“Thầy Lăng Tễ chém giỏi thật. Khổng Tử có câu ‘Chính sách hà khắc tàn bạo hơn hổ’, ngờ đâu thuế má nặng nề độc hơn cả rắn[5]…”

“Thầy Lăng Tễ dùng dao quá siêu, vết cắt này ngọt quá, nông hơn hay sâu hơn đều không phải chém đầu; vị trí này chuẩn quá, thừa một tấc hay thiếu một tấc đều không phải bảy tấc…”

Địch Ảnh cười trên sự đau khổ của anh ta: “Đừng tiếc con rắn của ông nữa, ra đây uống rượu đi. Lần sau đổi con khác nhớ chọn con nào ngon vào.”

Hắn lại còn ghé sang giải thích cho Lăng Tễ: “Em thông cảm, hễ bị tổn thương là thằng chả hay rối loạn chức năng ngôn ngữ lắm.”

Phỉ Tri Phiên biến buồn đau thành tửu lượng, nhậu thẳng từ chiều đến tối mịt luôn.

Mặt trời xuống núi, Phỉ Tri Phiên lèm bèm đòi tiếp mồi, Địch Ảnh xâu nốt chỗ thịt dê còn thừa làm xiên nướng. Mùi thịt nướng thơm lừng bốn dặm, Bé Ao cũng nhân lúc có trăng mà lẻn ra ngoài ăn xiên.

Phỉ Tri Phiên dụi mắt ngạc nhiên: “Ê Địch Ảnh, sao nhà ông lại có thỏ thế?”

Địch Ảnh điềm nhiên đút thịt vụn cho Bé Ao ngay trước mặt anh ta: “Ông nhìn nhầm rồi, đây là con trai tôi chứ thỏ đâu.”

Lăng Tễ căng thẳng: “Anh nói lung tung gì vậy?”

Địch Ảnh chẳng sợ, đáp: “Nó xỉn quắc cần câu rồi, đảm bảo ngày mai ngủ dậy không nhớ gì đâu.”

Phỉ Tri Phiên cẩn thận ngắm kĩ Bé Ao: “Đúng là con trai ông thật, mặt mũi y sì đúc khuôn.”

“Chẳng hiểu sao nghe người say nói lại thấy đỡ hoang đường hẳn.”

Cuộc rượu dông dài đến quá nửa đêm. Lúc Phỉ Tri Phiên đứng dậy thì ngật ngà ngật ngừ, chỉ chực ngã dúi vào bếp lửa.

“Tôi, tôi phải đi, đi về nhà…”

Lăng Tễ không nghĩ anh ta tự về nhà nổi.

“Có ai tới đón anh không?”

Không rõ Phỉ Tri Phiên nghe nhầm thành cái gì mà khoát tay bảo: “Ngủ lại á? Không, không ngủ lại… Chỗ này đến phòng, phòng cho khách còn chẳng có…”

Địch Ảnh cũng uống kha khá, mơ màng tiếp lời: “Chính là để tránh ông… kiểu người như ông ỷ có phòng mà ở lại đấy…”

“Ki bo kẹt xỉ…”

Phỉ Tri Phiên lảo đảo đi vào nhà, Lăng Tễ theo sát anh ta phòng chuyện bất trắc.

Mới đến phòng khách, nhà sản xuất phim vừa đòi về đã ngã gục trên sofa và không có dấu hiệu sẽ ngồi dậy.

Lăng Tễ: “…”

Anh đành mặc kệ ông tướng ấy rồi quay lại vườn hoa, nhưng Địch Ảnh và Bé Ao cũng biến mất rồi.

Lăng Tễ lần tìm khắp nơi mới thấy hai bố con trong phòng ngủ em bé. Bé Ao ôm bình sữa ngủ khò khò, bụng tròn căng như quả bóng. Địch Ảnh nửa tỉnh nửa mê bám vào thành giường, nghe thấy tiếng bước chân thì gượng dậy.

“Em nghe nè,” Hắn vỗ bụp bụp làm cái bụng tròn xoe của Bé Ao rung lên, “có tiếng nước lục bục đấy.”

“…” Lăng Tễ giật tay hắn ra, “Anh chọn dưa hấu hả? Con nó tỉnh thì sao?”

Lăng Tễ rút bình sữa rồi đắp kín chăn cho Bé Ao. Thấy Địch Ảnh vẫn thẫn thờ, anh bèn lôi hắn đi luôn.

Địch Ảnh say đến nỗi đổ nửa người lên thân Lăng Tễ, tái hiện một cảnh tượng khá quen thuộc.

“Ầy bì xi đi… í ép gi…”

“Nhấc cái chân lên.”

Lăng Tễ bất lực nhìn ghế sofa bị chiếm cứ rồi hì hục tha Địch Ảnh lên phòng ngủ của hắn ở tầng hai.

Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường to, nhưng đến giờ phút này Lăng Tễ chẳng còn sức đâu mà suy ngẫm về vấn đề triết học hóc búa như anh ngủ đây, tôi ngủ kia nữa.

Địch Ảnh vừa bị ẩn lên giường liền chộp lấy cổ tay Lăng Tễ, ú ớ gọi tên anh: “Tiểu Tễ Tử…”

Lăng Tễ như ngừng thở: “Anh gọi tôi là gì cơ?”

Địch Ảnh vẫn cứ thì thào làm Lăng Tễ phải ghé sát miệng hắn để nghe cho rõ tiếng. Chợt cổ tay anh bị hắn kéo mạnh. Lăng Tễ choáng váng một hồi, đến lúc dừng lại thì trước mắt anh đã là khuôn mặt say đờ đẫn của Địch Ảnh.

Lại một cảnh tượng như đã từng xảy ra.

Sau vô vàn âm tiết không rõ nghĩa, cuối cùng Địch Ảnh cũng gom góp được một câu có nghĩa với loài người.

“Trăng đêm nay đẹp quá… chi bằng chúng mình… đẻ đứa thứ hai đi?”

Chương 11 | Chương 13

Trung bình bình luận chương này trên Tấn Giang: Đẻ! Đẻ hẳn đứa thứ ba luôn!

Manh: Tác giả có vẻ khoái đặt tên đồng âm lắm. Ngoài vụ Địch Ao ra thì mấy chương trước có hai ông “đạo diễn” (dao yan) tên Lan Đạo Nham (lan dao yan) và Hách Đảo Nham (hao dao yan). Chương này Phỉ Tri Phiên (fei zhi pian) đồng âm với “chế phiến” (zhi pian) nghĩa là “làm phim”.
[1] Gốc: 毒舌. Nghĩa đen là “lưỡi độc”, nghĩa bóng chỉ người hay chửi thề, mỉa mai cay nghiệt. Mình chọn “mỏ hỗn” thay vì “độc mồm” vì mình nghĩ Địch Ảnh giống kiểu mỏ hỗn tâm thiện hơn là độc mồm độc miệng (hơi nặng). Mời mọi người cho ý kiến.

[2] Cơm xử trảm là bữa cơm ngon cuối cùng cho tù nhân trước khi bị chém đầu.

[3] Nguyên văn: “Tốt nhất mấy từ cỏ ông nói nên là danh từ đấy.” Mạng TQ nói lái “thao” (ch!ch) thành “thảo”(cỏ) nên Địch Ảnh cảnh cáo Phỉ Tri Phiên đừng dùng thảo động từ (chắc vì không được nói tục khi có Bé Ao trong nhà).

[4] Lafite năm 1982 từng được giới tài phiệt Hong Kong ưa chuộng vào những năm 80, 90 của thế kỉ trước. Những chai rượu này thuộc top rượu vang ngon và quý hiếm bởi năm 1982 là một trong những năm hiếm hoi thời tiết rất tốt khiến nho ngon đặc biệt.

[5] Trích tác phẩm Lời người bắt rắn của Liễu Tông Nguyên đời Đường. Đọc thêm tại Thi Viện.