Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 36



Ôn Ninh nghe được tiếng nói nghẹn ngào của người đàn ông cũng cảm thấy cả người không thoải mái.

Giọng của hắn đối với cô mà nói, giống như cái cưa cùn không cưa được gỗ, không chỉ khó nghe, còn làm người khác cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.

Cô ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn, hỏi: "Đạo diễn Lâm nói tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Kỳ thật không có." Người nọ vẫn duy trì lễ phép mỉm cười, "Tôi chỉ biết là việc rất quan trọng, đạo diễn nói muốn cô qua đó, đợi chút nữa rồi tự mình nói với cô."

Ôn Ninh còn do dự, lại nghe thấy tiếng nhắc nhở, "Ôn tiểu thư, hiện tại thời gian cách cuộc họp báo chính thức bắt đầu chỉ có mười phút, nếu đi chậm, sợ là không còn kịp rồi."

Lộ Lộ cảm thấy lúc này đây công tác bảo vệ được làm rất nghiêm mật, trừ bỏ nhân viên công tác đoàn phim Quỳnh Thỏ, ai cũng không được vào, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nghĩ nghĩ, cô nàng nói Ôn Ninh: "Chị Ninh Ninh, nếu đạo diễn có việc tìm chị, em với chị cùng nhau qua đó đi."

Vừa lúc này, chuyên viên trang điểm đã hoàn thành đến bước cuối cùng.

Chuyên viên trang điểm giúp Ôn Ninh đem son môi tô lên, lại dùng cọ trang điểm loại nhỏ đem nó cẩn thận chỉnh sửa lại, vừa lòng gật gật đầu, vui vẻ nói: "Chị Ninh Ninh, đại công cáo thành! Em bảo đảm, hôm nay chị tuyệt đối sẽ nổi bật nhất sân khấu!"

"Vất vả cho mọi người." Ôn Ninh cười cười cảm ơn đối với mấy lời của chuyên viên trang điểm, quay đầu, lại nói với người đàn ông, "Anh trước chờ tôi một lát đã."

Cúi đầu, cô ở trên di động tìm được số điện thoại của Đạo diễn Lâm.

Ôn Ninh gọi điện thoại qua, chỉ là vẫn luôn không có người nghe máy. Lần thứ hai cô gọi lại, đối phương vẫn ở trạng thái "Bận rộn, không thể nghe máy".

Mím môi, Ôn Ninh đứng lên, hạ quyết định, "Vậy được rồi, chúng tôi hiện tại cùng anh qua đó."

Cô đem một bọc nhỏ trên bàn trang điểm cầm theo, với Lộ Lộ cùng nhau mở cửa đi ra ngoài.

Hành lang này rất dài.

Bốn phía là phòng trang điểm cùng phòng nghỉ, thỉnh thoảng có chuyên viên trang điểm hoặc là nhân viên công tác ra ra vào vào, dọc theo đường đi Ôn Ninh gặp phải không ít diễn viên lúc trước cùng nhau đóng phim ở đoàn, các cô đều gật đầu chào hỏi nhau.

Phòng nghỉ của đạo diễn ở tầng trên cùng, bọn họ đi thang máy lên. Trong không gian nhỏ chật hẹp, tiếng ho khan của người đàn ông phá lệ nghe rất rõ ràng.

Ôn Ninh nghe thấy được, quan tâm mà nói: "Hôm nay hoạt động kết thúc anh nên đến bệnh viện nhìn xem đi, miễn cho bệnh tình càng kéo dài nghiêm trọng."

"Tôi biết rồi. Cảm ơn đã nhắc nhở, Ôn tiểu thư thật là một người thiện lương."

Ra khỏi thang máy, bước chân người nọ thả chậm lại.

Hắn nhìn về phía Ôn Ninh, ánh mắt sáng quắc theo thời gian dài dừng lại ở trên mặt Ôn Ninh, mang theo vẻ tán thưởng không che dấu, vẻ mặt đó hệt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Cười cười, hắn thực lòng mà khen cô: "Ôn tiểu thư, hôm nay cô trang điểm thật là đẹp, tôi chưa bao giờ thấy qua nữ minh tinh nào đẹp hơn cô cả."

Lời nói tuy là lời hay, nhưng giọng nói lại hàm chứa vài phần ý tứ tiếc hận.

Ôn Ninh bị nhìn đến nổi hết cả da gà.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn cô của người đàn ông này ở phòng trang điểm, cô đã cảm thấy người này giống như đã từng quen biết, nhưng gương mặt này lại hoàn toàn xa lạ.

Vô luận có ở nơi sâu thẳm trong ký ức, cô cũng không nghĩ được rốt cuộc đã gặp qua người này ở chỗ nào.

Loại cảm giác này quá kỳ quái.

Ngươi đàn ông thấy Ôn Ninh đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía cô, hỏi một câu, "Làm sao vậy? Thân thể Ôn tiểu thư không thoải mái sao?"

Hai người trầm mặc đối diện, đột nhiên, như có một đạo quang trong đầu cô sáng lên, Ôn Ninh rốt cuộc nhớ lại!

Cho dù mặt mũi không giống nhau, giọng nói trở nên nghẹn ngào, nhưng là đôi mắt hắn, cùng đôi mắt người đàn ông ôm cô ngoài cửa giống nhau như đúc.

Đôi mắt cực nóng, lại điên cuồng, dục vọng bao hàm chiếm hữu cả đôi mắt ấy, cùng người trong trí nhớ của cô hoàn toàn trùng hợp.

"Tôi......" Tim Ôn Ninh đập rất nhanh mấy chụp, tay chậm rãi siết chặt lại.

"Làm sao vậy?" Hắn mỉm cười, lại một lần nữa hỏi.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của người đó, Ôn Ninh chỉ cảm thấy hô hấp của mình tất cả đều không thông thuận.

Cô cố gắng trấn định mở miệng, "Tôi bỗng nhiên nghĩ tới, tôi có một chuỗi vòng tay quên ở phòng hóa trang, hiện tại tôi muốn quay lại lấy nó."

"Nhưng hiện tại thời gian đã không còn sớm."

Người đàn ông vén tay áo lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, lộ ra vẻ khó xử, "Không bằng, cô để trợ lý của cô qua đó lấy, tôi đưa cô đi tìm đạo diễn trước."

"Không được." Ôn Ninh lập tức cự tuyệt.

Thái độ cô kiên quyết: "Chuỗi vòng tay kia đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất quan trọng, tôi cần phải tự mình đi lấy mới có thể an tâm. Như vậy đi, anh ở chỗ này chờ tôi, tôi tìm được vòng tay xong liền tới đây gặp anh."

Cô nói xong, lôi kéo tay Lộ Lộ muốn đi. Nhưng các cô mới vừa đi một bước, người đàn ông liền vươn tay, ngăn ở trước người các cô.

"Thật ngại, tôi không thể để cô đi được, đạo diễn nói, hiện tại phải đưa cô đi gặp ông ấy ngay, nếu đến muộn, tôi không thể báo cáo kết quả công tác với đạo diễn được."

Lộ Lộ mở to hai mắt nhìn, không thể tin được mà nhìn hắn, lạnh giọng chất vấn: "Anh đang làm gì vậy? Anh có tư cách gì ngăn cản chúng tôi!"

"Đạo diễn phân phó tuy là mệnh lệnh, nhưng lời của nghệ sĩ nhà tôi nói anh nghe như gió thoảng bên tai sao?"

Lộ Lộ nói, duỗi tay lấy thẻ công tác của hắn xuống, nổi giận đùng đùng: "Anh tên Phùng Viễn Sơn đúng không? Được, tôi đã nhớ kỹ, tôi sẽ lập tức đi đến chỗ lãnh đạo khiếu nại anh, đến lúc đó tiền lương hay tiền thưởng cuối năm anh cũng đừng mong có!"

Nghe vậy, người đàn ông quay đầu đi, liếc mắt nhìn Lộ Lộ một cái.

Trên mặt hắn vẫn duy trì mỉm cười, không hề bị lời nói của cô nàng uy hiếp, đôi mắt hơi hơi nheo lại, để lộ ra tín hiệu nguy hiểm, hệt như kẻ muốn giết người."

Lộ Lộ bị ánh mắt hung ác làm cho hoảng sợ, "Anh, thái độ này của anh là kiểu gì?!"

Nguyên bản lúc đầu Ôn Ninh chỉ là đối với hắn có một tia hoài nghi, nhưng hiện tại, cô đã có thể hoàn toàn xác định được ——Người đàn ông này tuyệt đối chính là tên biến thái đêm đó.

Đúng vào lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.

Là Chu Trạch Diễn gọi tới.

"Tôi nhận điện thoại trước đã." Cô ấn xuống phím tiếp nhận, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Trên tay bắt đầu toát ra ròng ròng mồ hôi mỏng, cô dùng móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, tận lực làm cho giọng nói mình trở lại bình thường.

"Anh vừa đi đến phòng hoá trang của em nhưng không tìm thấy em, hiện tại em đang ở đâu?"

"Đạo diễn Lâm tìm em có việc, hiện tại em cùng Lộ Lộ đang đi đến chỗ ông ấy." Cô bình tĩnh nói.

"Cuộc họp báo sắp phải bắt đầu rồi, ông ấy tìm em có chuyện gì?" Anh không yên tâm hỏi.

"Không được." Ôn Ninh đối với vấn đề của anh phảng phất như không nghe thấy, chính mình lại nói: "Thật xin lỗi, em không có thời gian."

Cô liếc nhìn người đan ông, cố ý làm ra bộ dáng thẹn thùng, ỏn ẻn từ chối, "Ngày mai em phải chụp ảnh rồi, anh nói cái tiệc rượu kia thật sự em không đi được."

Đầu trâu không đối đuôi ngựa một câu, lại làm chuông cảnh báo trong não Chu Trạch Diễn nháy mắt vang lên.

Anh lập tức khẩn trương, hơi thở đều nặng vài phần, "Em có phải đang ở cạnh người kia hay không?"

"Đúng vậy."

Ôn Ninh hít một hơi, tạm dừng nửa giây, tiếp tục nói: "Người đại diện của em quản rất nghiêm, nếu em đến tiệc rượu uống say, cô ấy khẳng định sẽ mắng em."

"Được, em đừng hoảng hốt, anh lập tức tìm em."

"Biết rồi." Giọng nói Ôn Ninh giả bộ nhẹ nhàng, "Trước cúp máy đã, có chuyện gì chúng ta liên hệ sau."

"Hiện tại chúng ta có thể đi được chưa?" Bên tai cô lại truyền đến tiếng đàn ông, lần này đã để lộ ra sự nôn nóng không kiên nhẫn.

Ôn Ninh quét một vòng nhìn hoàn cảnh xung quanh, thang máy nửa ngày không đi lên. Nơi này trừ bỏ ba người bọn họ, một người khác đều không có.

Chính diện xung đột khẳng định là biện pháp nguy hiểm nhất, tốt nhất cứ theo sách lược là kéo dài thời gian trước.

Cô cắn môi nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Đi thôi."

Vừa đi, cô vừa một bên ở trên di động đánh chữ thật nhanh. Hơn mười giây sau, cô đem màn hình điện thoại đưa tới trước mắt Lộ Lộ, "Em nhìn xem, đây là lịch trình hoạt động ngày mai của chúng ta."

Lộ Lộ thấy rõ hàng chữ trên di động, trong ánh mắt xẹt qua một tia hoảng loạn và sợ hãi. Ngay sau đó, cô nàng bức bách chính mình bình tĩnh lại.

Lại đi được vài bước, Lộ Lộ bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ôm bụng, thống khổ kêu lên tiếng, "Ai nha, bệnh bao tử của em lại tái phát rồi, đau chết mất!"

"Ai!" Ôn Ninh chỉ ngón tay vào người đàn ông, "Anh đến xem giúp tôi, tình huống trợ lý của tôi như thế nào? Tôi đang mặc váy, không tiện khom người."

Một tầng lầu tuy rằng không có người, nhưng dưới lầu là đại sảnh tiếp khách có ba mươi mấy người bảo vệ, nếu nháo ra động tĩnh gì, hắn cũng không thể thuận lợi mang người đi được.

Nửa ngồi xổm xuống, mắt hắn lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Cô còn có thể đi không?"

"Tôi đã đau thành như vậy, chân đều không đứng lên nổi, khẳng định là không thể đi rồi!"

Lộ Lộ ôm bụng, lại "Ai da" một tiếng, "Anh, không bằng anh đưa tôi đi trước?"

Người đàn ông chỉ nghĩ nhanh nên giải quyết cái phiền toái lớn này như thế nào.

Một lần lại một lần chính người phụ nữ này đã phá hủy kế hoạch của mình, hắn đã nghĩ kỹ rồi, chờ một lát tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.

Trong mắt hắn tràn đầy không kiên nhẫn, ngồi xổm xuống, thúc giục một tiếng, "Cô đi lên nhanh lên!"

Lộ Lộ duỗi tay, lại không có đưa tay đặt lên trên lưng hắn.

Hướng phía sau nhìn hồi lâu, chờ đến lúc cửa thang máy mở, trong nháy mắt cô dùng sức mà đẩy, chọn lúc hắn trọng tâm không vững, đem hắn đẩy ngã.

"Chúng ta chạy mau." Cô nàng kéo tay Ôn Ninh, chạy đến chỗ cửa thang máy. Từ trong thang máy ra bốn người mặc trang phục bảo vệ đang tới gần. Chu Trạch Diễn đứng ở trong đó, nhìn đến Ôn Ninh, lập tức giữ chặt tay cô, lo lắng hỏi, "Em không có chuyện gì chứ?"

Ôn Ninh lắc đầu, "May mắn các anh tới kịp thời, em không có xảy ra chuyện gì."

"Người này chính là tên biến thái cuồng theo dõi." Lộ Lộ tay hướng tới nơi người đàn ông đó ngã, giọng nói nôn nóng la hét, "Các anh mau đi bắt hắn lại đi!"

Mấy người bảo vệ vội đi tới chỗ hắn, người nhiều lực lượng lớn, không đến nửa phút, bọn họ liền khống chế được hắn ta.

Lộ Lộ lập tức ấn điện thoại gọi 110 báo nguy.

Tay người nọ bị nhân viên an ninh chế trụ, giãy giụa vài cái, thấy không có gì hiệu quả, hắn giống như là nhận được mệnh lệnh, cả người không nhúc nhích, tùy ý để mấy nhân viên an ninh đưa xuống thang máy.

Từ sau những thời điểm trải qua cùng Ôn Ninh, đồng tử người đàn ông chợt co rụt lại, hắn dùng hết sức lực toàn thân, đem khuỷu tay va chạm lên những người đang giữ hắn.

Mấy nhân viên an ninh nhất thời không có phòng bị, đau đến buông lỏng hai tay đang giam cầm người ra.

Người đàn ông nhân cơ hội tránh thoát, trong hỗn loạn, hắn móc ra dao gọt hoa quả, đối với Ôn Ninh lộ ra một khuôn mặt tươi cười dữ tợn, con dao trực tiếp liền hướng tới trên mặt cô đâm qua.

Trong chớp nhoáng, Chu Trạch Diễn ôm lấy Ôn Ninh. Động tác người đàn ông xuống tay quá nhanh, anh muốn tránh nhưng không kịp, đành phải đem cô bảo hộ trong vòng tay của mình.

Dao đâm đi vào, rất nhanh, máu tươi từ chỗ vai anh chảy ra.

Mấy nhân nhân viên an ninh từ phía sau đem hắn khống chế lại lần nữa, Ôn Ninh gấp đến độ nước mắt rơi xuống, vội không ngừng gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới đây.

Chu Trạch Diễn xoa xoa tóc cô, vai anh chảy rất nhiều máu, giọng nói hơi hiện vẻ suy yếu, nhưng anh vẫn cong môi cười cười, "Không có chuyện gì, anh không đau."

Sự việc xảy ra lớn như vậy, trên mặt nhân viên an ninh đều thấp thỏm lo âu, chỉ có sắc mặt người đàn ông kia bình tĩnh mà nhìn hết thảy.

Trên mặt hắn hoàn toàn không thấy biểu tình sợ hãi gì, chỉ là vô cùng tiếc nuối mà thở dài, "Ninh Ninh, em cho rằng Chu Trạch Diễn vì em chắn dao chính là thật sự thích em sao? Cái Chu Trạch Diễn thích chính là gương mặt đẹp của em."

Nhân viên an ninh đấm mạnh một quyền lên trên bụng hắn, "Anh còn muốn nói lung tung cái gì?"

Người đàn ông lại không để bụng mà cười một tiếng, dùng giọng nói chưa tỉnh ngộ nói, "Chỉ có em và anh trở nên giống nhau, khuôn mặt bị huỷ, em mới có thể rõ ràng, trên đời này chỉ có anh, là thật tình thực lòng yêu em."