Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch

Chương 10: Tâm sự của Ảnh hậu



Vài ngày sau đó, trạng thái ghi hình của Diệp Cố tệ đến mức khiến người khác sôi máu. Cảm xúc không đúng cũng thôi đi, còn hở tí là mất tập trung, diễn lệch kịch bản, quên mất lời thoại vân vân, mắc toàn sai lầm chỉ có người mới tập diễn mới có, đến người bình thường cũng có thể nhìn ra cậu bất ổn.

Trịnh Hải Kính từ trước đến nay chưa từng nối cáu với diễn viên cũng không nhịn được mà đỏ mặt. Ông ngắt máy quay, bảo cậu tạm nghỉ đến một góc yên tĩnh điều chỉnh lại trạng thái.

Diệp Cố cảm thấy, Trịnh Hải Kính đến nước này vẫn không chỉ thẳng mũi cậu mà chửi, tuyệt đối trình độ tu thân dưỡng tính đã sắp thành phật rồi.

Trạng thái gần đây của cậu kém thế nào tự cậu rõ hơn ai hết, thế nhưng cậu càng cố muốn điều chỉnh, chuyện Mạc Gia Ninh kia lại càng không thể khống chế mà nhét đầy đầu cậu. Lòng cậu thiêu đốt một bồ lửa giận, vừa phẫn uất vừa tủi thân, khiến cậu hận không thể ngay giây sau liền bay về hỏi Kiều Mặc đến cùng cậu có điểm nào khiến hắn không vừa lòng? Hắn lại thích tên nhãi tiểu thịt tươi kia ở chỗ nào?

Cách nơi ghi hình không xa vừa hay có một bồn rửa tay, là nơi thường ngày nhân viên công tác tới tẩy rửa đạo cụ, Diệp Cố hất lên mặt mình mấy vốc nước, muốn dùng cảm giác lạnh băng này kích thích bản thân tỉnh táo lại. Cho đến tận khi mặt ướt nhẹp nước, cậu mới nhớ ra mình vì hôm nay quay phim nên đã trang điểm. Diệp Cố mím mím môi, cảm thấy bản thân suốt hai hôm nay đúng là càng ngày càng lú lẫn.

Nhưng mà cảm xúc là thứ không thể kiểm soát, Diệp Cố nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Kiều Mặc và Mạc Gia Ninh ở bên nhau. Mấy ngày nay bản thân ở thành phố N, có phải bọn họ đã sớm thông đồng làm bậy rồi hay không, có phải còn lăn lên giường luôn rồi không, có phải chờ đến khi cậu trở về, Kiều Mặc liền nói hắn đã tìm được đối tượng bao dưỡng mới, rồi lại sẽ không cần cậu nữa không.

Về mặt lý trí cậu biết mình hẳn là nên tin tưởng Kiều Mặc, nếu Kiều Mặc thật sự muốn đổi người để bao nuôi, tuyệt đối sẽ cắt đứt quan hệ với cậu trước, thế nhưng trên phương diện tình cảm, cậu vẫn cứ không kìm được mà nghĩ nhiều.

Dù sao cậu cũng chỉ là thừa dịp Kiều Mặc ý loạn tình mê trên giường ép hắn đồng ý ở bên mình, liệu Kiều Mặc xuống giường thì sẽ trở mặt không nhận người nữa không.

Cậu đã đến đoàn làm phim lâu vậy rồi, thế mà Kiều Mặc ngay cả một cuộc điện thoại hay một dòng tin nhắn cũng không có, có phải hắn định mặc kệ cậu rồi không. Tuy rằng trước kia khi cậu quay phim, Kiều Mặc cũng luôn chưa từng chủ động liên lạc như thế, nhưng khi ấy giữa bọn họ là quan hệ bao dưỡng, còn bây giờ bọn họ đã là người yêu rồi cơ mà.

Càng suy nghĩ miên man, cậu càng hận không thể chắp cánh bay về bên cạnh Kiều Mặc hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng cậu biết chuyện này là không có khả năng. Trước kia cậu có thể vì một cuộc điện thoại của Kiều Mặc mà bất luận trăm phương ngàn dặm cũng phải tới cho bằng được, nhưng hiện giờ đoàn phim cậu vào là do Trịnh Hải Kính đạo diễn. Nếu cậu dám vô cớ vắng mặt một lần, Trịnh Hải Kính đương nhiên cũng dám đá cậu ra khỏi đoàn làm phim rồi kiếm diễn viên khác thay thế.

Nhân mạch của Trịnh Hải Kính không phải nói chơi, bảo đảm ngay hôm sau tin tức Diệp Cố làm việc không chuyên nghiệp nên bị thế chỗ sẽ truyền đi khắp giới đạo diễn, đến lúc đó ai còn dám để cậu diễn nữa.

Sau khi ổn định tâm trạng, Diệp Cố lắc lắc cái đầu đầy nước, định bụng tìm thợ trang điểm chỉnh lại lớp hóa trang trên mặt cậu.

Bên cạnh đúng lúc đưa tới một cái khăn mặt, Diệp Cố tưởng là trợ lí, theo thói quen định nhận lấy lau mặt, vừa ngẩng đầu mới phát hiện người đưa khăn là An Thiến Trưng.

Hai ngày quay phim này cơ bản đều là cảnh diễn chung của nam nữ chính, cậu NG bao nhiêu lần, An Thiến Trưng liền quay lại cùng cậu bấy nhiêu lần. Hiện giờ cậu nhìn thấy An Thiến Trưng không khỏi thấy hơi áy náy.

An Thiến Trưng trái lại vẫn như trước cười như gió xuân: "Mình nói chuyện chút đi?"

Diệp Cố chần chừ giây lát, không từ chối.

"Trạng thái hai ngày nay của cậu rất bất thường." An Thiến Trưng nói, "Tôi đoán nhất định là gặp chuyện lớn gì đó, không thì cậu cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng."

Diệp Cố cười khổ một tiếng, không phủ nhận: "Làm liên lụy tới tiến độ quay của đoàn phim, thật có lỗi."

An Thiến Trưng nghiêng đầu nhìn cậu: "Là chuyện tình cảm à?"

Diệp Cố ngạc nhiên.

Chẳng lẽ là chị Bạch bảo An Thiến Trưng tới an ủi cậu? Không thể nào, chị Bạch sẽ không tùy tiện nói chuyện của cậu cho người khác biết.

An Thiến Trưng từ trong ánh mắt nghi hoặc cùng kinh ngạc của Diệp Cố mà suy đoán hẳn là mình nói trúng rồi, cười cười: "Tôi đoán đó. Thông thường với địa vị hiện giờ của cậu, chỉ có ba loại chuyện lớn có thể ảnh hưởng nhiều tới cậu như vậy, một là chuyện sự nghiệp, hai là việc trong nhà, ba là chuyện tình cảm. Trên mạng gần đây không có tin xấu nào liên quan đến cậu, còn nếu là chuyện trong nhà thì chỉ cần báo một tiếng với đạo diễn Trịnh, ông ấy vẫn luôn thấu tình đạt lý, sẽ thông cảm cho cậu. Vậy nên có khả năng nhất vẫn là chuyện tình cảm."

"An ảnh hậu đoán đúng lắm." Diệp Cố rũ mắt, giấu đi ý nghĩ trong lòng.

"Không ngờ Diệp ảnh đế thế mà cũng là một người khổ vì tình." An Thiến Trưng đáp, "Nói đến thì, tôi cũng từng trải qua một đoạn thời gian khá giống cậu hiện tại."

Diệp Cố vốn tưởng An Thiến Trưng sẽ tiếp tục hỏi chuyện, không nghĩ cô lại chuyển chủ đề lên người mình, không khỏi sửng sốt.

An Thiến Trưng nói tiếp: "Tuy rằng tôi chỉ với bộ điện ảnh đầu tiên đã đạt được cúp ảnh hậu, nhưng thời gian xuất đạo ngắn, tư lịch quá ít, vì để bản thân ổn định chỗ đứng mà tôi không ngừng nhận kịch bản quay phim, chỉ mong có thể chứng minh chính mình. Lúc ấy căn bản là vừa đóng máy một bộ liền lập tức chạy tới gia nhập đoàn phim kế tiếp, hoàn toàn không để bản thân nhàn rỗi chút nào."

Cô vừa nói vừa hồi tưởng, Diệp Cố cũng không lên tiếng quấy rầy, đứng một bên nghiêng tai lắng nghe.

"Tôi còn nhớ rõ đó là lúc đang quay [Lịch Thành cố sự ], bạn trai đột nhiên nhắn tin đến nói muốn chia tay."

"Bạn trai?" Diệp Cố kinh ngạc thốt lên.

"Phải." An Thiến Trưng nói, "Tôi và anh ấy ở bên nhau từ khi còn học đại học, yêu nhau rất nhiều năm. Anh ấy nói tôi bận đến mức chân không chạm đất, bọn tôi gặp mặt thì ít xa cách thì nhiều, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy lần, chi bằng dứt khoát kết thúc đi."

Việc này trong giới giải trí không phải chuyện hiếm gặp, mỗi nghệ sĩ đều có hàng tá lịch trình nay đây mai đó, mấy tháng không gặp được một lần là chuyện bình thường. Đại đa số cặp đôi trong giới cũng đều vì cơ hội gặp mặt quá ít, tình cảm mỗi lúc một phai nhạt mà dẫn tới chia tay.

"Lúc ấy cả thân lẫn tâm tôi đều mệt mỏi, một bên áp lực sự nghiệp quá lớn khiến tôi thở không ra hơi; một bên bạn trai kiên quyết muốn chia tay, trạng thái quay phim khi đó của tôi còn tệ hơn cậu hai ngày nay nhiều." Cô nói tiếp, "Lưu An đạo diễn [Lịch Thành cố sự ] cậu cũng từng hợp tác rồi đó, chắc hẳn cũng biết tính tình ông ấy."

Diệp Cố gật gật đầu, phong cách của đạo diễn Lưu An hoàn toàn trái ngược với Trịnh Hải Kính. Nếu diễn khiến ông không hài lòng, quay lại là chuyện nhỏ, nhưng NG quá nhiều lần thì ông ấy sẽ chửi ầm lên, mặc xác cô cậu là diễn viên nam hay nữ, là tên vô danh tiểu tốt tuyến mười tám hay siêu sao đỉnh lưu, lời chửi đến miệng ông phun ra tuyệt đối đều không chút lưu tình.

Nếu lập danh sách diễn viên từng bị ông mắng khóc để đi quay phim thì có thể quay thành [Đại điển khai quốc] được luôn.

An Thiến Trưng lộ ra vẻ mặt vô cùng thê thảm: "Ngày đó ông ấy mắng tôi trước mắt bao người, mắng cực kì ác liệt. Toàn bộ trường quay đều trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi, nếu mà tâm lý chịu đựng kém có khi ngay tại đó đã bỏ chạy, từ đây về sau rời khỏi showbiz không dám đóng phim nữa."

"Chẳng qua tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa rồi, tôi nghe mắng đến nỗi khóc luôn, nước mắt nước mũi giàn dụa..." Lúc An Thiến Trưng dùng từ này hơi suy tư một chút, "Dù sao thì cũng không phải kiểu khóc lê hoa đái vũ mấy cậu tưởng tượng. Nhưng đạo diễn Lưu có mắng vài câu để lại cho tôi ấn tượng rất sâu đậm."

Ông ấy nói, đóng phim không phải đống gạch mấy người các cô dùng để xâp đắp sự nghiệp, không phải lúc cô vui muốn diễn thì diễn, lúc không vui không muốn diễn thì không diễn. Nếu cô chỉ xem bộ điện ảnh này, vai diễn này như đá kê chân cho sự nghiệp diễn xuất của mình, thì ngay đêm nay tôi cho cô cuốn gói cút khỏi đoàn, cam đoan không giữ.

Ông còn nói, nếu cô đã làm một diễn viên chuyên nghiệp mà còn khiến cảm xúc cá nhân của mình ảnh hưởng đến việc nhập vai, thì chứng tỏ cô không có số ăn bát cơm này, đừng nhận cái gì ảnh đế ảnh hậu thì liền ảo tưởng bản thân tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*. Toàn cầu hàng năm có bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu hả, gom những ảnh đế ảnh hậu mấy năm gần đây thành một đội bóng cũng chả thiếu, cô thì có chỗ nào đặc biệt hơn người, mà cảm thấy bản thân không giống những người khác.

(*: trước không có ai, sau cũng không có người nào, gần bằng nghĩa với cụm "vô tiền khoáng hậu", "độc nhất vô nhị"...)

Diệp Cố thấy những lời này dù mắng lên người cậu cũng không còn gì để biện minh, không khỏi hổ thẹn sờ sờ mũi. An Thiến Trưng đại khái cũng nhận ra, cười xin lỗi với cậu: "Lời đạo diễn Lưu nói với tôi rất có tâm, chẳng trách ông ấy nói chuyện khó nghe đến đâu, tôi đến giờ cũng chưa từng ghi thù ông ấy."

"Ông ta lúc nào cũng là cái kiểu càng thích diễn viên nào thì mắng người đó càng hăng." Diệp Cố thay ông giải thích một câu.

"Tôi biết." An Thiến Trưng nói, "Tấm lòng mỗi đạo diễn yêu quý diễn viên đều giống nhau, chỉ là phương thức thể hiện khác nhau mà thôi. Đạo diễn Trịnh Hải Kính trước mặt tôi vẫn luôn khen cậu không dứt miệng. Nếu cậu thật sự đang có khúc mắc tình cảm cần giải quyết, chi bằng đến xin ông ấy nghỉ vài ngày, ông ấy cũng sẽ không phản đối đâu."

"Chuyện này..." Diệp Cố hơi ngập ngừng.

An Thiến Trưng khẽ cười một tiếng: "Cậu nghĩ tôi là người rỗi hơi khi không nảy sinh lòng tốt đi tư vấn tình cảm cho diễn viên cộng tác đấy hả?"

Diệp Cố bừng tỉnh hiểu ra: "Là đạo diễn Trịnh bảo cô tới?"

An Thiến Trưng gật gật đầu: "Đi đi, đạo diễn Trịnh xem ra còn hiểu cậu hơn chính bản thân cậu đấy."

"Vẫn phải cảm ơn cô." Diệp Cố nở nụ cười với cô, dẹp đi chút uể oải sa sút ban nãy, "Tôi sẽ cố gắng, không phụ ý tốt của cô và kì vọng của đạo diễn Trịnh."

An Thiến Trưng nhất thời bật cười ra tiếng, nhìn theo bóng dáng Diệp Cố rời đi, trong lòng vẫn không khỏi dâng lên mấy phần hiếu kỳ: cũng không biết có thể khiến Diệp ảnh đế thất hồn lạc phách*, nóng ruột nóng gan đến cùng là một người như thế nào đây.

(*gốc là "hồn khiên mộng nhiễu" (魂繞夢牽): là một thành ngữ Trung Quốc, ám chỉ một trạng thái tình cảm mơ hồ, mơ màng, hoặc mê hoặc mà tâm hồn của người ta bị cuốn vào một giấc mơ, không thể thoát ra hay tách rời. Cụm từ này thường được sử dụng để miêu tả một trạng thái tâm trạng mê đắm, say đắm trong tình yêu, hoặc bị chìm đắm trong suy nghĩ, ảo tưởng mà không thể thoát khỏi.)

Diệp Cố cuối cùng cũng không có cơ hội xin nghỉ.

Cậu vừa trở về phòng nghỉ, lúc sắp để thợ trang điểm giúp cậu chỉnh trang lại thì chị Bạch đã vội vã chạy vào.

"Diệp Cố, có người đến tham ban* cậu."

(*hiểu nôm na là đến thăm diễn viên đang ở trong đoàn làm phim.)

Diệp Cố theo bản năng hỏi: "Ai thế?"

Chị Bạch ấp a ấp úng nói: "Anh ta đợi ở bên ngoài phim trường, cậu đến gặp là biết."

Nhìn vẻ mặt của chị Bạch, trong đầu Diệp Cố chợt thoáng hiện lên một suy đoán hoang đường đến khó tin.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Kiều Mặc?

Nhưng cậu lại không dám nghĩ tiếp, cậu sợ bản thân nghĩ quá nhiều, chờ mong quá lớn đến cùng lại chỉ hóa mất công.

Nhưng ngay cả khi nghĩ vậy, từng bước cậu chạy nhanh tới cửa lớn của đoàn làm phim vẫn không kìm được mà lớn hơn bình thường nửa bước.

Lảo đảo ngả nghiêng, lòng ôm hi vọng, lại không dám thừa nhận.

Ở cửa đoàn phim, quả nhiên có một chiếc xe sang trọng đang đậu, nhưng là một chiếc xe xa lạ cậu chưa thấy bao giờ, chút mong đợi lén lút của Diệp Cố lập tức tan biến, cả người đều hơi ủ rũ.

Có lẽ là vẻ mặt thất vọng quá mức rõ ràng, người trên xe rất nhanh đã mở cửa bước xuống.

Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu, hô hấp Diệp Cố nháy mắt bị đè chặt lại.