Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch

Chương 12: Trời sinh diễn viên



Vì lo lắng Kiều Mặc một đường đến đây phong trần mệt mỏi, Diệp Cố cũng không dám làm quá mức. Sau khi xong việc, cậu từ sau lưng ôm lấy Kiều Mặc, ngoan ngoãn chôn đầu vào hõm vai hắn.

Hành động này mang theo một chút hơi thở xâm lược, khiến Kiều Mặc cảm thấy không tự nhiên lắm. Hắn giật giật thân mình, xoay người lại mặt đối mặt ôm lấy Diệp Cố.

"Ngủ đi." Kiều Mặc nói.

Diệp Cố lại ôm chặt hắn thêm chút nữa, trong bóng đêm tỉ mỉ từng chút một phác họa dáng vẻ Kiều Mặc. Đến khi nhắm mắt lại, khuôn mặt tinh xảo của Kiều Mặc lập tức hiện lên trong đầu cậu, rung động tới mức không giống ngày thường.

Cậu cứ thế mà đi vào mộng đẹp.

Khi tỉnh giấc vào ngày hôm sau, hai người đều cảm thấy một đêm này ngủ đến cực kì dễ chịu.

Trịnh Hải Kính chỉ cho Diệp Cố thời gian nửa ngày để nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái, vậy nên vừa sáng sớm cậu đã phải chạy tới trường quay tiếp tục cảnh diễn hôm trước còn dang dở. Kiều Mặc giả làm trợ lí cùng đi tới phim trường với Diệp Cố --- Với địa vị phô trương thanh thế hiện nay của Diệp Cố, hộ tống cậu trước sau sau trước đều là một đám tài xế, trợ lí, thợ trang điểm chuyên dụng, tất cả cộng lại cũng khoảng mười mấy người, vậy nên tự dưng nhiều thêm một người cũng không khiến người khác quá để tâm.

Thường ngày Kiều Mặc không ưa lộ mặt trong giới giải trí, người thật sự nhận diện được hắn không nhiều, cho nên cũng không sợ sẽ bị phát hiện.

Chỉ là trong đoàn làm phim đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạ, không ít nhân viên công tác đều không khỏi nhìn thêm hai cái, lại thấy gương mặt ưa nhìn của Kiều Mặc không may mảy thua kém nhóm minh tinh khác trong trường quay, vì vậy trong lòng đều đoán già đoán non có phải hắn là diễn viên nào mới vào đoàn hay không.

Diễn viên mới này thoạt nhìn có vẻ không nổi tiếng, nhưng khuôn mặt kia thật sự quá mức xuất chúng, khí chất cũng rất không tầm thường, dáng vẻ nhàn nhã thong dong theo Diệp Cố vào phòng nghỉ khiến mọi người đều tiếc nuối vậy mà không thể ngắm lâu thêm chút nữa.

"Có lẽ em thật sự muốn giấu anh đi luôn rồi." Sau khi vào phòng nghỉ, Diệp Cố không nhịn được đẩy Kiều Mặc lên trên ghế, xoa xoa mặt hắn, "Có thế anh mới chỉ có thể để em ngắm."

Bên tai Kiều Mặc nhất thời đỏ lên, nhìn lại Diệp Cố, trong lòng hơi ngẫm nghĩ.

Dính sát lấy hắn lười biếng một hồi, Diệp Cố mới lưu luyến không rời mà buông tay, sau khi gọi thợ trang điểm tới chỉnh trang xong lại lặng lẽ kéo tay Kiều Mặc đi tới phim trường.

Cảnh diễn mấy hôm trước không qua tích tụ chất thành một đống, vậy nên lượng công việc hôm nay của Diệp Cố nhiều đến kinh người. May mà cậu đã tìm về lại trạng thái, thậm chí diễn cảm (*cảm xúc/biểu cảm khi diễn xuất) còn bùng nổ càng thêm chuẩn xác hơn so với trước kia, đến nỗi đạo diễn hà khắc như Trịnh Hải Kính cũng không tìm ra bất kì tì vết nào, hiệu suất cao 100% khiến cậu gần như diễn một lần là qua.

Kiều Mặc im lặng nhìn Diệp Cố đứng trước ống kính.

Hắn tuy cũng xem là người trong giới nhưng số lần đích thân tới trường quay cũng không nhiều, không thể nhận định được ưu khuyết điểm trong diễn xuất của Diệp Cố so với những diễn viên khác. Thế nhưng đứng trước máy quay, không thể phủ nhận Diệp Cố cực kì quyến rũ người khác: vui vẻ giao tiếp, thu phóng tự nhiên, mỗi ánh mắt mỗi cử chỉ đều tác động trực tiếp tới nội tâm người xem; cậu giống như đã thu hết toàn bộ ánh sáng, lu mờ cảnh vật, chói mắt đến mức không ai có thể di dời tầm mắt.

"Diệp Cố là một diễn viên trời định." Trịnh Hải Kính nhìn cảnh quay mà bình luận với Kiều Mặc ngồi bên cạnh.

Ông nhận ra Kiều Mặc, Hoàn Cầu ảnh thị trước đây còn từng đầu tư cho phim điện ảnh của ông. Đối với việc Kiều Mặc đến đây, trong lòng ông đương nhiên không phải không sửng sốt, thế nhưng ngẫm lại lại thấy không có gì quá kì lạ. Quan hệ giữa Kiều Mặc và Diệp Cố trong lòng ông biết rõ, lại nghĩ đến mấy hôm trước Diệp Cố liên tục NG, phỏng chừng cũng không thể không tránh khỏi liên quan tới Kiều Mặc.

"Ánh mắt của tôi luôn tốt." Tầm mắt Kiều Mặc nhẹ nhàng dừng lại trên người Diệp Cố.

Trịnh Hải Kính nghiêm túc khen ngợi Diệp Cố: "Kĩ năng diễn của cậu ta rất có sức co dãn, vừa có thể suy diễn chất riêng của nhân vật đến cực kì nhuần nhuyễn, lại mang theo phong cách độc đáo của riêng Diệp Cố, tạo cho người ta cảm giác nhân vật này chỉ có thể để cậu ấy diễn mới có thể trọn vẹn. Cho dù đổi một người khác có diện mạo cùng diễn xuất tốt hơn cũng không có khả năng diễn ra cảm giác kinh diễm mà cậu ấy mang lại cậu được."

Kiều Mặc biết Trịnh Hải Kính tuyệt đối không phải nhất thời nổi hứng mới tự dưng nói một đống lời hay ý đẹp tình cảm tha thiết này với hắn, nên cũng không tiếp lời, im lặng chờ câu sau của Trịnh Hải Kính.

"Nếu tôi có thể tìm thấy cậu ấy sớm hơn chút," Quả nhiên Trịnh Hải Kính nói tiếp, "Tôi nhất định sẽ không ngồi yên nhìn cậu ấy lọt vào tay cậu."

"Tiếc là người cậu ấy gặp được bảy năm trước là tôi." Kiều Mặc gợi lên ý cười trào phúng, "'Nếu'* là lời vô nghĩa nhất, không phải ai cũng may mắn được như An Thiến Trưng."

(*Chú thích dài mình sẽ để ở cuối chương để không ngắt mạch truyện)

Trước máy quay, Diệp Cố và An Thiến Trưng còn đang đối diễn, không chú ý tới hai người kia đã kéo họ vào chủ đề nói chuyện chút nào.

Trịnh Hải Kính rút một điếu thuốc, lại không châm lửa. Ông bây giờ đã lớn tuổi, bị người trong nhà cưỡng chế yêu cầu cai rượu bia cai thuốc lá nên bật lửa trên người đều bị tịch thu hết, chỉ đành ngửi hai hơi qua loa để làm dịu cơn nghiện: "Đào ra được một An Thiến Trưng, là việc đáng kiêu ngạo nhất đời này của tôi."

Người bên ngoài chỉ hâm mộ An Thiến Trưng được lọt vào mắt xanh của đại đạo (đạo diễn lớn), một bước lên trời; lại rất ít người nghĩ đến phải là thiên tư cùng tài hoa đến mức nào mới có thể khiến một thiếu nữ thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, ngay tại tác phẩm đầu tiên đã lấy được vòng nguyệt quế ảnh hậu.

Bá Nhạc cùng thiên lý mã, từ trước đến nay chưa từng là đơn phương**.

(*Chú thích dài mình sẽ để ở cuối chương để không ngắt mạch truyện)

Kiều Mặc nghe thế trong phút chốc bỗng thất thần.

Hắn tự hỏi, còn Diệp Cố thì sao, Diệp Cố cũng là niềm kiêu ngạo của hắn sao?

"Tôi không làm mai một Diệp Cố." Hắn nói, "Nếu không có tôi, cậu ấy có lẽ đến cơ hội tham gia phim điện ảnh của ông cũng không có."

Trịnh Hải Kính khẽ cười một tiếng: "Tôi phát hiện cậu và mẹ cậu giống nhau, đều tự tin cực kì, còn đều mang theo cảm giác.... À, cảm giác bản thân có thể làm chủ cuộc đời người khác."

Ánh mắt Kiều Mặc bất chợt lạnh đi.

"Đừng có dùng ánh mắt này trừng tôi." Trịnh Hải Kính khoát tay, "Tôi biết mẹ cậu là người thế nào mà."

"Thì ra ông tới để cảnh cáo tôi." Kiều Mặc cười lạnh ra tiếng, "Không biết ông và mẹ tôi cũng có quen biết, thất kính rồi."

Trịnh Hải Kính lắc lắc đầu: "Là có quen, nhưng không quá biết rõ. Vài năm trước khi bà ấy vẫn là chủ nhân của Hoàn Cầu, ở trong cái giới hỗn loạn này có ai không quen biết bà chứ."

Trong trường quay, Diệp Cố và An Thiến Trưng đối diễn một hồi cảm thấy đã khá ổn. Hai người ra hiệu về phía Trịnh Hải Kính, ý bảo đã có thể chính thức bấm máy.

"Hẳn đây là lần đầu cậu tới xem Diệp Cố quay phim nhỉ." Có vẻ là thấy bầu không khí nói chuyện thật sự quá cứng ngắc, Trịnh Hải Kính đổi đề tài.

Kiều Mặc gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Diệp Cố.

"Vậy sau này cậu có thể đến nhiều chút." Trịnh Hải Kính nở nụ cười, "Lúc cậu ở trường quay, trạng thái của Diệp Cố còn tốt hơn gấp mấy lần bình thường." Ông trêu đùa nói, "Đến nhiều thêm mấy lần là có thể giúp tôi tiết kiệm một đống tiền quay chụp đấy."

Bình thường trong lời ông nói không phải chỉ hai ngày trước mà là trình độ thông thường của Diệp Cố.

Trịnh Hải Kính lại nhanh chóng nói tiếp: "Chỉ là tôi vẫn mong cậu có thể nghĩ thông suốt."

"Thông suốt cái gì?" Kiều Mặc châm chọc đáp, "Ông nghĩ tôi đáng lẽ nên để cậu ấy đi?"

"Nghĩ kĩ con đường sau này muốn đi tiếp thế nào." Trịnh Hải Kính cũng không vì lời Kiều Mặc nói mà tức giận, vẫn như trước bình tĩnh nói, "Tôi không hi vọng Diệp Cố trở thành 'Thành cũng vì Kiều Mặc, Bại cũng vì Kiều Mặc'. Cậu ấy và cậu, cùng mâu thuẫn với Hoàn Cầu tất cả đều cần giải quyết: Cậu ấy rời đi, Hoàn Cầu sẽ mất cây rụng tiền. Cậu ấy không tách ra, chỉ có lợi trước mắt đối với sự phát triển sau này của cậu ấy."

Kiều Mặc bảo: "Lời này của ông nên nói với Diệp Cố thì đúng hơn, quyết định đi hay ở trước giờ vẫn luôn do cậu ấy chọn."

Trịnh Hải Kính lắc đầu: "Không phải. Quyền quyết định nằm trong tay cậu. Tôi tuy già rồi nhưng ánh mắt vẫn còn tốt đấy, xem bộ dạng này của cậu ấy rõ ràng trái tim đã sớm đặt trên người cậu rồi. Cậu bảo cậu ta ở lại, cậu ta nhất quyết sẽ không đi."

Thế nhưng bất luận là vì lợi ích của Hoàn Cầu ảnh thị hay là vì dục vọng khống chế mãnh liệt kia của Kiều Mặc, hắn đều không có lí do cho phép Diệp Cố rời đi.

Nhìn Kiều Mặc không nói một lời, Trịnh Hải Kính chỉ cho là hắn ngầm thừa nhận: "Đam mê nhiệt tình của Diệp Cố với diễn xuất là không thể nghi ngờ. Cậu không nên ngăn cậu ấy đi trên con đường này, tôi cũng không hi vọng cậu sẽ đi lên con đường giống như mẹ của cậu."

Nghe vậy, trong lòng Kiều Mặc đột nhiên nổi lên một luồng xao động gấp gáp và phẫn nộ. Hắn nghĩ, ông dựa vào đâu mà dám chỉ trỏ này kia? Ông là gì của Diệp Cố? Ông có tư cách gì chứ? Bảy năm trước khi Diệp Cố cùng đường, không một ai vươn tay trợ giúp, bảy năm sau trái lại còn đến chỉ trích hắn cản đường Diệp Cố.

"Tôi sẽ không." Cuối cùng Kiều Mặc chỉ lạnh giọng bảo, "Đời này của tôi hận nhất chính là con đường bà ấy buộc tôi phải chọn này."

Sau đó Kiều Mặc dứt khoát trầm mặc không nói thêm nữa, Diệp Cố và An Thiến Trưng sau khi qua cảnh diễn này đều cảm thấy hơi mệt, vậy nên quyết định nghỉ một lát rồi lại quay tiếp.

Hai người đi về phía Trịnh Hải Kính và Kiều Mặc, sau khi An Thiến Trưng nhìn rõ mặt Kiều Mặc, cô kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Cô cũng là một trong số ít những người trong đoàn làm phim có thể nhận diện Kiều Mặc.

Nhìn đến tận khi Diệp Cố cầm hai chai nước đi tới bên cạnh, tiếp đó không chút dừng lại chạy tới bên người Kiều Mặc rồi đưa một chai trong đó cho hắn, An Thiến Trưng đã khiếp sợ đến gần như chết lặng.

Vẻ mặt Diệp Cố mang theo mấy phần khoe khoang mà hỏi Kiều Mặc: "Vừa nãy em diễn thế nào?"

"Tôi không hiểu được." Kiều Mặc thành thật trả lời, sau khi nhận được ánh mắt mất mát của Diệp Cố lại bất đắc dĩ nói thêm, "Nhưng mà đạo diễn Trịnh nói đây là lần diễn tốt nhất của cậu."

Đôi mắt ảm đạm kia trong nháy mắt lại sáng bừng lên, quả thật rất xinh đẹp.

An Thiến Trưng đứng một bên không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi, nhỏ giọng chửi thề: "Y như chim công xòe đuôi vậy trời."

Người duy nhất nghe được giọng nói của cô là Trịnh Hải Kính không khỏi bật cười thành tiếng.

"Anh với đạo diễn Trịnh mới vừa hàn huyên chuyện gì thế?" Diệp Cố thuận miệng tìm một chủ đề hỏi.

"Đang nói về em." Kiều Mặc nghĩ rồi mới đáp, "Ông ấy nói em trời sinh là diễn viên."

Diệp Cố vốn tưởng bọn họ chuyện trò lâu như vậy là đang nói về đề tài đầu tư linh tinh gì đó, không ngờ Kiều Mặc lại cho cậu đáp án này. Cậu nhất thời vui không kìm được: "Vậy anh sau này cũng tán gẫu về em với người khác nhiều hơn nha."

Kiều Mặc nhìn lại Diệp Cố. Mới sáng sớm đã phải quay phim khiến mi mắt cậu nhiễm thêm mấy phần mệt mỏi, nhưng cũng không giấu được nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt vốn hơi lạnh lùng thanh cao kia.

"Em rất thích diễn xuất à." Kiều Mặc hỏi.

"Dạ." Diệp Cố không chút do dự gật đầu.

Nghe được câu trả lời này, Kiều Mặc cũng không thấy ngoài ý muốn. Thần thái của Diệp Cố khi diễn xuất trước đây hắn chưa từng thấy bao giờ: Nghiêm túc, nhập tâm, cố chấp, lòng không tạp niệm. Cậu mang cả máu thịt xương cốt của mình đều dung nhập vào trong nhân vật, tựa như đây đã là bản năng không gì lay chuyển được trong cuộc đời của cậu vậy.

Cho dù là trong khoảng thời gian khó khăn nhất cậu cũng chưa từng buông bỏ diễn xuất. Công ty không cấp tài nguyên, cậu cùng chị Bạch tự mình đi tranh, mặt dày gọi điện cho từng đạo diễn một, chỉ mong có thể nhận được một cơ hội thử vai của một vai phối diễn nho nhỏ. Thế nhưng với một diễn viên tuyến mười tám tương lai chưa rõ mà nói, trong cái giới lợi ích, danh khí xen lẫn phù hoa này, từ sớm đã định khó có ngày xuất đầu.

Ai có thể nghĩ đến Diệp Cố năm đó ngay cả một cơ hội thử vai cũng không có được, bảy năm sau lại có thể đi tới vị trí cao nhất showbiz đây.

Kiều Mặc cười cười: "Tôi rất thích dáng vẻ diễn phim vừa rồi của em."

Thần thái rực rỡ, dương quang chói mắt.

Giống như mặt trời nhỏ đang tỏa sáng vậy.

______________________

Và đây là thế giới của những chú thích dài dòng~~~~~~ (⁠「⁠'⁠・⁠ω⁠・⁠)⁠「

(*): Gốc là "mã hậu pháo" ("马后炮"). Nghĩa của nó được giải thích trong từ điển Tiếng Trung như sau: 马后炮 《象棋术语, 借来比喻不及时的举动。》

"马后炮" là một thuật ngữ trong cờ Tướng (cờ Trung Quốc), được mượn để miêu tả một hành động không kịp thời hoặc không đúng thời điểm. Trong cờ Tướng, "马后炮" đề cập đến việc sử dụng quân Mã (马) sau một quân Pháo (炮).

Trong cờ Tướng, quân Mã có khả năng nhảy theo hình chữ L, trong khi quân Pháo có khả năng nhảy qua một quân cờ trên đường đi để ăn cờ. Nếu di chuyển quân Mã sau khi đã di chuyển quân Pháo, có thể tạo ra một đòn tấn công bất ngờ, gọi là "马后炮". Tuy nhiên, điều này chỉ hiệu quả khi diễn ra đúng thời điểm và trong hoàn cảnh phù hợp.

Ngoài cờ Tướng, "马后炮" được sử dụng trong ngữ cảnh rộng hơn để miêu tả một hành động không kịp thời hoặc không đúng thời điểm trong cuộc sống hàng ngày. Nó ám chỉ việc không thực hiện một hành động đúng lúc, dẫn đến việc bỏ lỡ cơ hội hoặc không đạt được kết quả mong đợi.

(**): Cố sự Bá Nhạc và Thiên lí mã thì quá nổi tiếng rùi hehe:

Thời Xuân Thu chiến quốc (770-476 trước Công nguyên), có Tôn Dương (còn gọi là Bá Nhạc) là một chuyên gia về ngựa. Ông được nhà vua giao trọng trách tìm về những con ngựa quý có chất lượng tốt nhất nên lặn lội khắp nơi.

Một ngày, khi đi qua Kế Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy một con ngựa ốm yếu đang thồ một xe chở muối lên núi Thái Hàng. Trông nó gầy gò khốn khổ, mồ hôi đẫm mình, đuôi cụp hẳn xuống, ai nhìn cũng tưởng rằng đây chỉ là giống ngựa yếu kém.

Thế nhưng, Bá Nhạc lại quyết định mua lại nó từ người chủ cũ rồi tự tay chăm sóc. Chỉ sau một thời gian ngắn, con ngựa gầy bỗng thay da đổi thịt, trở thành thớt ngựa quý có thể đi ngàn dặm mỗi ngày và được dâng tặng Chu Vương, cùng nhà vua lập nhiều chiến công hiển hách.

Hóa ra, đây là giống ngựa Thiên lý mã có đặc tính kén ăn, lại phải được chăm sóc, huấn luyện đặc biệt, nhưng nhiều người không biết chỉ nuôi như ngựa thường, thiên lý mã không phát huy được sở trường nên bị rẻ rúng. Một khi tìm ra đúng phương pháp, nó mới thể hiện đúng với cái tên "thiên lý mã" của mình, là một con ngựa đi ngàn dặm đường cũng không biết mệt.

Từ câu chuyện này, người ta hiểu ra rằng, khi chính bản thân chúng ta có năng lực, có giá trị của riêng mình, chúng ta mới có cơ hội chờ đợi người khác khai thác tiềm năng. Bạn phải là Thiên lý mã thì mới có thể đợi được quý nhân Bá Nhạc của đời mình.

Trích nguồn: https://xuatnhapkhautheoyeucau.com/2020/09/30/nhung-duc-tinh-tot-cua-con-nguoi/