Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch

Chương 30: Tranh chấp



"Momo!" Một tiếng gọi trong trẻo thanh thuần kéo Kiều Mặc chìm sâu trong hồi ức ra.

Hắn có chút ngẩn ngơ, thu lại bàn tay cứng đờ giữa không trung, đứng dậy nhìn về phía cô bé đang chạy tới gần.

Chờ hoài chờ mãi vẫn không được vuốt ve, mèo nhỏ ngơ ngác quơ quơ móng vuốt, kêu một tiếng "Meo" với Kiều Mặc.

"Momo sao em lại chạy lung tung thế này!" Cô bé chậm rãi bước tới trước mặt Kiều Mặc, ôm chú mèo con lên, khi ngẩng đầu đối diện với gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Kiều Mặc thì không khỏi sửng sốt, lời định nói lập tức biệt tích, "Á" một tiếng mới nói tiếp: "Ngại quá, Momo trước giờ vẫn thích đùa giỡn lung tung, hẳn là vẫn chưa làm phiền ngài chứ?"

Không biết vì sao khi đối diện vẻ mặt lạnh băng của Kiều Mặc, cô bé theo bản năng đứng thẳng người, trong lời nói cũng vô thức dùng cách gọi kính trọng.

Tầm mắt Kiều Mặc dùng trên người chú mèo, hỏi: "Nó tên là... Momo?"

"Vâng ạ, cái tên này có phải nghe rất dễ thương không?" Nhắc đến mèo nhỏ trong lòng, khóe mắt cô bé cong lên, "Momo vừa mới chào đời không lâu, bà ngoại lại luôn ở đây một mình, em lo bà cảm thấy cô đơn nên mới mang Momo đến chơi cùng bà ngoại."

"Meo~" Giống như đáp lại lời cô bé kể, chú mèo nhỏ lại khẽ kêu lên một tiếng.

Cô bé nâng mèo con đến trước mặt Kiều Mặc, hỏi: "Momo hình như rất thích anh đó, anh có muốn thử ôm nó không ạ?"

Kiều Mặc theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Cô bé buông tay xuống, hơi ngại ngùng cười cười.

"Không cần." Kiều Mặc sắc mặt khó coi lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía mèo con, chần chờ nói: "Đáng yêu lắm."

Không chờ cô bé phản ứng lại, Kiều Mặc đã bước một bước lướt qua cô, rời khỏi đó.

Thời điểm đẩy cửa vào nhà, dạ dày hắn đã không kìm được trào lên cảm giác lờm lợm, vọt vào nhà vệ sinh nôn mửa. Hắn chống tay lên thành bồn rửa tay, tay nắm thành quyền không nhịn được run rẩy, lúc ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt bản thân phản chiếu trong gương, chỉ thấy trắng đến phát sợ.

Hoạt động tuyên truyền của [Ác Ý] kết thúc, Diệp Cố chào tạm biệt Trịnh Hải Kính, ôm ngàn tầng tâm tư trở về Lục Thành.

Cậu đứng yên trước cửa thật lâu, hai tay đút vào túi quần, xuyên qua cửa kính nhìn thấy ánh đèn tối mờ, lòng nặng nề như chất chứa gánh nặng ngàn cân.

Vô số lần cậu đều không muốn nghĩ Kiều Mặc thực chất là người như thế nào.

Tựa như cậu luôn cố tình né tránh vấn đề này, dù cậu biết trong showbiz, Kiều Mặc là người có thể hô mưa gọi gió, một câu che nửa bầu trời, lại vẫn không muốn tin hắn sẽ có can hệ đến một vài thứ dơ bẩn, đen đúa trong đó.

Cậu nghiêm túc chăm chăm nhìn nửa ngày, đến tận khi từng hoa văn tỉ mỉ chi tiết trên cửa kính đều có thể miêu tả rõ ràng, mới bỗng nhiên phát hiện bên ngọn đèn kia không một bóng người.

Chắc là Kiều Mặc vẫn đợi trong thư phòng không ra ngoài, hoặc là anh ấy đã ngủ rồi nên mới không có động tĩnh gì...

Thế nhưng trên mặt Diệp Cố vẫn hiện lên mấy phần lo lắng, bất chấp vài phiền não không có đầu mối dưới đáy lòng, đẩy cửa cất bước tiến vào.

Kiều Mặc đang nằm ngủ trên sofa.

Nháy mắt đó khi nhìn thấy Kiều Mặc, lòng Diệp Cố bất chợt dâng lên một nỗi kích động, cậu có thể không đi để ý vài chuyện thị phi vặt vãnh đó, những lời đồn đại hoặc giả hoặc thật kia, có thể không thèm quan tâm đôi ba chuyện bị che giấu trong bóng đêm, xấu xí không chịu nổi ấy; cậu chỉ cần có thể nắm lấy tay Kiều Mặc, bầu bạn bên hắn đến cuối cùng.

Cậu lại gần sofa, trong lúc ngủ Kiều Mặc vẫn cau mày như trước, làn da dưới ngọn đèn trắng đến gần như trong suốt.

Tầm mắt Diệp Cố trượt xuống, tinh tường trông thấy những dấu hôn nhỏ rải rác trên phần cổ lộ ra của Kiều Mặc, lại yên lặng rời mắt đi.

Sợ hắn cảm lạnh, Diệp Cố đến phòng ngủ ôm về một cái chăn nhỏ đắp kín cho hắn, nhưng giấc ngủ của Kiều Mặc vốn luôn nông cực kỳ, dù động tác của Diệp Cố khẽ thế nào cũng không tránh khỏi quấy nhiễu hắn, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng rung lên hai cái, sau đó chậm rãi mở ra.

Đồng tử hắn đen sâu thăm thẳm, phảng phất như có thể hút toàn bộ sự vật phản chiếu bên trong, chỉ đến khi ánh mắt dừng trên người Diệp Cố mới tựa như thấy được ánh sáng, chiết xạ ra chút ít sắc màu rực rỡ.

"Sao lại ngủ ở đây thế này?" Diệp Cố dùng chăn bao lấy hắn, kề sát lại gần mới phát hiện trên trán Kiều Mặc dày đặc đều là những hạt mồ hôi nhỏ li ti.

Thời điểm được Diệp Cố ôm lấy, chân tay lạnh ngắt của Kiều Mặc mới cảm nhận được chút ít hơi ấm: "Chắc là do hơi mệt chút."

Diệp Cố lại hỏi: "Đã ăn gì chưa?"

Kiều Mặc lắc đầu, hơi ngừng lại mới nói: "Không có hứng."

"Không được." Diệp Cố đau lòng nhăn mày lại, "Dạ dày của anh vốn đã không tốt rồi, tốt xấu gì cũng phải ăn một chút chứ, em đi nấu gì đó cho anh nha?"

Kiều Mặc thò tay từ trong chăn ra giữ chặt lấy Diệp Cố, dùng một loại biểu cảm lạnh lùng nhìn cậu.

Diệp Cố đã quá quen thuộc với vẻ mặt này. Trong suốt bảy năm qua, cậu từng gặp qua vô số lần Kiều Mặc dùng vẻ mặt ấy nhìn cậu, trong sự lạnh lùng mang theo chút xem nhẹ thờ ơ, như là chính cậu lúc nào cũng có thể rời hắn mà đi, mà hắn thì một chút phản ứng cũng lười có.

Hắn nói: "Phương Tử Cẩm chết, em biết chưa?"

Một câu này của hắn thành công khiến thân thể Diệp Cố cứng lại, tiếng tim đập cũng đình trệ một giây.

"Em thấy rồi." Lúc mở miệng, Diệp Cố phát hiện giọng nói này xa lạ đến nỗi không giống cậu thốt ra chút nào. Cậu không rõ Kiều Mặc vì sao không chút do dự nhắc tới chuyện này, giống như đột nhiên bóc trần lớp mặt nạ của hắn, không cho bản thân bất cứ cơ hội nào trốn tránh ngụy trang.

Cậu tưởng rằng người đề cập tới trước sẽ là mình.

Diệp Cố lại giật giật môi, nửa ngày mới tìm về được âm thanh của mình: "Chuyện đó... không có liên quan gì tới anh, phải chứ?"

Cả chính cậu cũng không ý thức được, trong tiếng nói đứt quãng của mình mang theo mấy phần cầu xin.

Kiều Mặc dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu, phảng phất như đang chế nhạo sự đơn thuần và yếu lòng của cậu: "Sao em lại cảm thấy thế?"

Thời gian của Diệp Cố tựa hồ tức khắc ngưng lại. Nếu cậu có thêm một chút tinh ý và nhẫn nại thì sẽ phát hiện cảm xúc của Kiều Mặc lúc này cực kì không ổn, hai tay hắn theo bản năng nắm chặt, bả vai rung lên theo biên độ nhỏ, trong ánh mắt chứa đựng thần sắc tối tăm không thể xua tan, tựa như một phạm nhân nóng lòng tự thú, mang theo căm hận và chán ghét bản thân đến cùng cực, muốn khẩn cấp công khai thừa nhận tội ác của mình.

Khẩn cấp nói cho Diệp Cố biết: Em nhìn đi, tôi chính là một kẻ như thế đấy.

Một kẻ khủng bố, đáng sợ, lạnh lùng như vậy, có chỗ nào đáng để em thích, chỗ nào đáng để em tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc, chỗ nào đáng để em yêu không giữ lại chút gì.

Diệp Cố vậy mà lại mím môi, đến khi răng nanh đè nghiến ra một vệt máu bên trong môi mới giúp đại não mình trấn tĩnh lại đôi chút: "Phương Tử Cẩm... Cậu ta nhiễm phải thuốc phiện vào lúc nào?"

"Không nhớ lắm." Kiều Mặc thẳng thắn trả lời.

Loại chuyện nhỏ không đáng kể này, Kiều tổng trăm công nghìn việc quả thật không nhớ rõ nổi.

Diệp Cố lại hỏi: "Là sau khi [Ác Ý] đóng máy?"

Kiều Mặc không chút để tâm cười cười, mang theo chút hương vị bạc bẽo: "Phải."

Lòng nặng nề chùng xuống, Diệp Cố hít sâu vài lần mới giúp bản thân chuẩn bị tâm lý, âm thanh khàn khàn hỏi: "Vì đâu mà nhiễm?"

"Phương Tử Cẩm có sở thích dạo bar đêm, em biết không?" Giọng Kiều Mặc bình tĩnh không chút phập phồng, đối lập một trời một vực với Diệp Cố loay hoay rối bời, "Tôi tìm người tiếp cận cậu ta, dẫn cậu ta đến một hộp đêm cao cấp. Chỗ đó so với hộp đêm cậu ta từng đi châu ngọc rực rỡ, muôn hình muôn vẻ hơn nhiều, cũng càng điên cuồng thối nát hơn. Ở nơi đó Phương Tử Cẩm có thể gặp được rất nhiều kẻ sa hoa quyền thế, trầm mê hưởng lạc, tiện cho cậu ta tìm được một kim chủ bằng lòng bao mình biết mấy."

"Chỉ là bình thường người ở chỗ đó đều tương đối thích lạm giao, nên cũng có mấy người mắc AIDS." Nói đến đây Kiều Mặc ngừng một chút, "Này cũng không làm trễ nải việc bọn họ tiếp tục tầm hoan mua vui."

Diệp Cố không phục hồi được tinh thần, một lúc lâu sau mới hỏi: "Phương Tử Cẩm nhiễm HIV rồi?"

"Không nhiễm." Trong giọng nói Kiều Mặc mang theo chút nuối tiếc và thất vọng, "Cậu ta không được mấy người đó xem trọng. Chỉ là trong giới đó cũng có không ít kẻ là con nghiện, Phương Tử Cẩm không chống lại được dụ hoặc... À, chắc cũng tại áp lực bị tuyết tàng lớn quá, cậu ta không mắc HIV, lại ở chỗ đó dính vào thuốc phiện."

Kiều Mặc cười lạnh một tiếng: "Mặc dù có phần ngoài dự tính của tôi, nhưng cũng xem như một thu hoạch ngoài ý muốn."

Sau khi Diệp Cố trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc hỏi ra vấn đề cậu muốn hỏi nhất: "Cậu ta chết như thế nào?"

"Trong tin không phải viết rõ rồi à, hít thuốc phiện quá lượng." Kiều Mặc nói xong cố ý tạm dừng vài giây, rồi mới tiếp tục bảo, "Có điều không phải tôi động tay, tôi cảm thấy chết vậy tiện cho cậu ta quá."

Giống như tội phạm mãn hạn được thả tù, Diệp Cố thở mạnh ra một hơi.

Kiều Mặc rõ ràng thấy được biểu cảm này của Diệp Cố, lại không nhịn được nói tiếp: "Chẳng qua... cũng không thể nói không liên quan chút gì tới tôi. Tôi sai người cắt đứt nguồn cung thuốc phiện ban đầu của cậu ta, vốn định cho cậu ta trải nghiệm chút ít cảm giác thống khổ giãy giụa khi cơn nghiện phát tác, không lường được cậu ta nhịn lâu quá, đến khi lấy được thuốc lại trực tiếp tiêm hết sạch vào."

Diệp Cố quả nhiên bị lời này của hắn kích nổ đại não, máu toàn thân điên cuồng sôi lên.

"Tại sao?" Cậu cắn chặt răng, kiệt lực ép ngữ khí của mình nhu hòa đi một chút, nhưng rồi thanh âm của cậu vẫn là lớn tiếng hơn so với trước, "Cậu ta chỉ là hạ dược em thôi mà? Tuyết tàng cậu ta... còn chưa đủ sao!"

Tại sao lại vì một người không quan trọng như vậy, mà khiến bản thân dính líu tới đống sinh hoạt cá nhân hỗn tạp dưới cống thoát nước hư thối lầy lội kia?

Một câu chất vấn này của cậu tựa như lọ dầu đốt rưới lên lồng ngực Kiều Mặc, vì thế vốn dĩ chỉ là một ngọn lửa nhỏ mỏng manh nháy mắt biến thành núi lửa phun trào sôi sùng sục, nhanh chóng đốt lên liệt hỏa hừng hực.

Kiều Mặc lật tung chăn, hai tay túm lấy cổ áo Diệp Cố, đè cậu bổ nhào xuống sofa, trong cơn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cậu: "Chỉ là... hạ dược?"

"Cậu biết cậu ta lấy được loại thuốc đó từ đâu không? Cậu biết cái giới đó hỗn loạn thế nào à? Cậu có biết chỗ đó có bao nhiêu kẻ có sở thích đặc thù, bọn chúng ham mê dùng loại thuốc này phóng thích dục vọng của mình, để bản thân không bị lý trí ràng buộc, chỉ cần có thể thỏa mãn sở thích đặc thù của chúng, thì dù có là phóng hỏa giết người đối với bọn chúng cũng chẳng qua là chuyện đếch quan trọng!"

Bỗng nhiên nhớ lại động tác thô bạo điên cuồng đòi hỏi của cậu với Kiều Mặc trong một đêm kia, Diệp Cố nhất thời không nói nên lời.

- --- Buông thả bản tính con người, để người ta hoàn toàn thoát ly sự khống chế của lý trí, làm bản thân mình chân thật nhất không hề giữ lại chút gì.

Mà dục vọng vĩnh viễn là không có điểm cuối.

Kiều Mặc căm tức nhìn cậu, mặt không chút thay đổi kề sát vào bên tai cậu: "Cậu có biết là, trừ loại thuốc trợ hứng đó, còn có vài loại khác trong thành phần cũng chứa thuốc phiện."

"Nếu ngày đó loại thuốc Phương Tử Cẩm hạ cho cậu không phải loại kia, mà là thứ gì khác, cậu sẽ nhận kết cục gì?"

Người Diệp Cố hơi né đi, lại không trốn thoát được trói buộc của Kiều Mặc, đây là lần đầu hắn dùng sức lớn như vậy, gắt gao đè chặt Diệp Cố dưới thân.

Diệp Cố cắn răng, nói: "Nhưng chuyện kia cũng không có xảy ra."

"Phải, không xảy ra." Thanh âm Kiều Mặc càng ngày càng lạnh, "Cậu ta hạ chẳng qua cũng chỉ là thuốc trợ hứng."

Nghe giọng nói hời hợt của Kiều Mặc, trong lòng Diệp Cố đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an rối tinh rối mù.

Kiều Mặc từng câu từng chữ nói: "Nếu ngày đó tôi không tới đón cậu, nếu ngày đó tôi đến muộn... Nếu ngày đó cậu thật sự lên giường cùng Phương Tử Cẩm."

"Diệp Cố." Tròng mắt thâm thúy như đêm đen nhìn chằm chằm siết lấy người trước mắt, tiếng Kiều Mặc vang lên như mũi băng nhọn hoắt chọc thẳng xuống.

"Tôi sợ là tôi sẽ khống chế không được muốn giết em."