Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 25



Trần Hân Nghiên vô tư ngồi trong lòng anh xem phim của cả hai. Chốc chốc lại cảm thấy ngượng ngùng với những lời thoại của cả hai trong phim.

“Xấu hổ sao?”

Trần Hân Nghiên mạnh miệng đáp: “Không, dù sao cũng chỉ là phim thôi mà, có gì xấu hổ chứ.”

“Vậy sao? Không xấu hổ sao mặt lại đỏ lên hết thế kia.”

“Em mới không có.”

“Ừ, không có.”

Lịch trình của Trần Hân Nghiên sắp tới vẫn còn trống nên cả hai quyết định ở lại đây vài ngày rồi mới trở về. Những ngày ở đây trôi qua rất bình yên, cả hai cùng nhau nấu ăn, cùng nhau xem phim… thời gian này khiến cả hai hiểu nhau hơn.

Ở lại được vài ngày, cả hai trở về trung tâm thành phố, Lãnh Minh Quân cũng trở lại để xử lý công việc ở Đông Quân.

Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên về Trần gia. Chiếc xe vừa vào đến cổng đã thấy bóng dáng Trần Nhược Đông đứng trước cửa. Anh ta nhìn thấy Trần Hân Nghiên bước xuống xe của Lãnh Minh Quân liền cất giọng.

“Xem ai về kìa?”

Trần Nhược Đông ghé sát vào tai Trần Hân Nghiên thì thầm: “Sao thế? Chịu người ta rồi sao?”

“Anh… im miệng.”

“Ông đây bỏ lỡ chuyện gì rồi sao? Đứa em gái tôn thờ chủ nghĩa độc thân này có người chịu hốt đi rồi sao?”

“Ăn nói vớ vẩn, anh ngứa đòn có phải không?”

“Vào nhà đi.”

Trần Nhược Đông quay về phía Lãnh Minh Quân cất giọng nói: “Lãnh tổng, mời vào nhà chơi.”

“Cảm ơn anh.”

Lãnh Minh Quân theo Trần Nhược Đông vào nhà, Trần Hân Nghiên cũng chậm rãi đi theo sau.

“Cháu chào hai bác.”

“Chào con. Ngồi chơi đi con.”

“Dạ.”

Lãnh Minh Quân ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông Trần Nhạc Hân với Trần Nhược Đông còn Trần Hân Nghiên thì xuống nhà bếp phụ Trần phu nhân làm bánh để cả nhà cùng ăn bánh uống trà chiều. Lãnh Minh Quân ngồi đánh cờ cùng Trần lão gia, Trần Nhược Đông ngồi bên cạnh vừa xem vừa nói chuyện.

“Hai đứa quen nhau lâu chưa? Sao em có thể khiến cho nha đầu đó gật đầu đồng ý vậy?”

“Là do em may mắn mới nhận được cái gật đầu của em ấy.” Lãnh Minh Quân điềm tĩnh trả lời.

“Có người chịu hốt con bé là anh vui rồi.”

“Cái thằng này, ai lại đi nói em gái mình như thế hả?” Ông Trần Nhạc Huân nhíu mày, khó chịu lên tiếng chấn chỉnh Trần Nhược Đông.

“Còn con? Không phải cũng có bạn gái rồi sao? Sao mãi vẫn chưa thấy dẫn về nhà chơi.”

“Không phải đang nói chuyện của Hân Nghiên sao, sao chưa gì ba đã đá sang con rồi?”

Trần lão gia nghe vậy cũng chỉ biết thở dài rồi quay sang Lãnh Minh Quân bộc bạch: “Hai đứa đồng ý quen nhau bác rất vui, Hân Nghiên tuy có phần hơi cứng đầu nhưng cũng rất dễ tủi thân, có chuyện gì thì cũng từ từ ngồi lại nói chuyện với nhau. Dù sao bác cũng có mỗi Hân Nghiên là con gái, nhìn thấy con bé chọn được một bến đỗ, người làm ba như bác cũng thấy yên tâm phần nào.”

“Dạ, bác yên tâm ạ.”

Trần Nhược Đông nhìn thấy gương mặt tràn ngập sự cưng chiều của Lãnh Minh Quân khi nhắc về em gái mình thì anh biết chắc con bé đã chọn đúng người, anh cũng yên tâm phần nào nhưng tính hơn thua trong người vẫn không nhịn được mà cất giọng nói với Lãnh Minh Quân.

“Thế từ nay Lãnh tổng phải gọi tôi một tiếng anh rồi.”

“Không thành vấn đề. Dù sao anh Đông cũng lớn hơn em vài tuổi, dù Hân Nghiên có đồng ý quen em hay không thì em vẫn phải gọi anh một tiếng anh, như thế mới phải phép.”

“Nào, tập trung chơi cờ đi.” Ông Trần Nhạc Huân lên tiếng nhắc nhở hai người.

[…]

Trần Hân Nghiên cùng Trần phu nhân ở nhà bếp vừa làm bánh vừa nói chuyện. Trần phu nhân thấy con gái cuối cùng cũng chịu mở lòng với Lãnh Minh Quân, trong lòng bà rất vui. Không phải vì tiền tài hay địa vị nhà họ Lãnh mà hơn ai hết bà biết Lãnh Minh Quân là người đáng cho con gái bà gửi gắm. Hai nhà có mối quan hệ thân thiết từ rất lâu, nay lại càng thêm gắn bó hơn nhờ vào mối quan hệ của Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên.

“Hân Nghiên này…”

“Dạ, sao thế mẹ?”

“Hai đứa con thật sự đang yêu nhau sao?” Trần phu nhân vẫn không tin vào những gì mình nhìn thấy, ngờ vực hỏi lại Trần Hân Nghiên.

“Không phải đây là điều mẹ mong muốn sao?”

“Điều mẹ mong muốn? Nếu con không thích mẹ ép được sao?”

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Trần phu nhân lại lên tiếng hỏi tiếp: “Lúc trước nói thế nào con cũng không đồng ý, sao bây giờ lại đổi ý rồi?”

“Mẹ không thấy anh ấy quá ưu tú sao? Không phải con không thích anh ấy mà con sợ anh ấy chỉ nhất thời hứng thú với con nên con mới…”

“Thế sao bây giờ lại đồng ý? Không sợ nữa à?”

“Con cũng không biết nữa, nhưng con cảm nhận được sự chân thành anh ấy dành cho con. Thôi thì mưa tới đâu mát mặt tới đó, mẹ nhờ…”

“Cha nhà cô, chưa gì đã có suy nghĩ như vậy rồi. Lãnh Minh Quân là một thằng bé tốt, mẹ hy vọng hai đứa sẽ hạnh phúc.”

“Vâng.”

Tâm sự một hồi thì mẻ bánh cũng đã được làm xong, Trần Hân Nghiên phụ Trần phu nhân mang bánh và một ít trà ra phòng khách.

“Mọi người nghỉ tay ăn bánh uống trà đi ạ.”

“Được rồi, con để đó đi.”

Trần Hân Nghiên đặt đĩa bánh xuống bàn, cô đi lại ngồi xuống bên cạnh Lãnh Minh Quân, giọng thì thầm: “Anh dùng bánh đi, ngon lắm đó.”

“Em làm sao?” Lãnh Minh Quân cất giọng hỏi nhỏ.

“Không, là mẹ làm em chỉ phụ thôi.”

Lãnh Minh Quân nhoẻn miệng cười trước câu trả lời của cô, tay đưa xoa xoa đầu Trần Hân Nghiên. Một nhà ba người còn lại tròn xoe mắt nhìn hành động thân mật của cả hai. Trần Nhược Đông thấy vậy liền ho lên vài tiếng.

“Này, vẫn chưa đến giờ cơm đâu nhé, đừng có mà phát cơm lung tung. Nghẹn chết đi được.”

“Không phải anh cũng có bạn gái hay sao? Chưa gì đã ý kiến rồi.”

“Con bé này…”

“Được rồi, ăn bánh đi mấy đứa.” Trần lão gia lên tiếng nhắc nhở Trần Hân Nghiên và Trần Nhược Đông giữ im lặng.

Lãnh Minh Quân ở lại nhà họ Trần đến chiều tối thì công ty có việc cần xử lý nên Lãnh Minh Quân đành chào tạm biệt cả nhà để xử lý công việc của mình.

“Con chào hai bác.”

Trần phu nhân nhìn đồng hồ cũng đã gần 7 giờ tối liền lên tiếng: “Cũng tới giờ cơm tối rồi, con không ở lại dùng cơm với cả nhà rồi hẵng đi.”

“Dạ công ty còn có việc cần xử lý, cho con hẹn cả nhà vào dịp khác ạ.”

“Được rồi, con lái xe cẩn thận.”

“Dạ.”

Lãnh Minh Quân quay sang Trần Hân Nghiên, nhỏ giọng nói: “Công ty còn có việc, anh đi trước nhé.”

“Anh lái xe cẩn thận, xong việc thì gọi cho em nhé.”

“Ừ. Em vào nhà đi, xong việc sẽ gọi cho em, có được không?”

“Vâng.”

Lãnh Minh Quân lên xe rời đi, Trần Hân Nghiên đứng nhìn một lúc rồi cũng trở vào nhà. Cô đi tắm rửa rồi kiểm tra lại lịch trình làm việc của mình một lúc sau đó mới lên giường xem phim đợi Lãnh Minh Quân.