Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 4



“Cậu không thấy anh ấy rất đẹp à?” Trần Hân Nghiên nhìn Trình Dao nghiêm túc hỏi.

“Chưa gặp bao giờ nên chưa biết.”

“Cậu hưởng ứng với tớ một xíu thì chết à. Đồ phũ phàng nhà cậu.”

Trình Dao giật miếng quýt còn lại trên tay Trần Hân Nghiên cho vào miệng, giọng điệu có phần hơi hờ hững hỏi.

“Trúng tiếng sét ái tình rồi à?”

“Trai đẹp không phải để ngắm sao, Lãnh Minh Quân đẹp như vậy, nếu không ngắm nhiều một chút thì chẳng phải thật phí của trời sao.”

“Có thật là chỉ ngắm thôi không? Nhưng hình như tớ thấy không phải vậy. Xem cậu kìa vừa nhắc đến tên người ta thôi mắt đã sáng như đèn pha ô tô. Người ta hoàn hảo như vậy không chừng đã có chủ rồi cũng nên.”

“Nào nào, cậu đừng có dập tắt hy vọng của tớ.”

“Không phải vừa bảo chỉ ngắm thôi sao, sao giờ đã lăm le chiếm làm của riêng thế. Cẩn thận fan của ảnh đế nhấn chìm cậu bây giờ.”

“Xùy.”

“Đến đây chỉ để nói những lời này thôi à?” Trình Dao nhìn Trần Hân Nghiên nằm dài ra ghế sofa xem điện thoại liền lên tiếng hỏi.

“Có thể dành thời gian còn lại cho tớ không?” Trần Hân Nghiên ủ rũ nói

“Có thể dành thời gian còn lại cho tớ không? Muốn gì thì nói thẳng ra, sến quá. Nổi hết cả da gà.” Trình Dao vừa nói vừa giơ hai cánh tay đã nổi ‘da gà’ về phía Trần Hân Nghiên, biểu cảm trong rất buồn cười.

“Thế bà chủ Trình có thời gian cho mình không?”

“Có, thời gian cho ai thì có thể không có nhưng với cậu tuyệt đối sẽ không cáo bận.”

“Phải thế chứ. Đi thôi.”

Trần Hân Nghiên hào hứng ngồi bật người dậy, cô kéo cả người Trình Dao rời khỏi cửa hàng.

[...]

Lãnh Minh Quân trở về công ty, nhanh chóng ra quyết định chấm dứt hợp tác với đạo diễn Chu đồng thời cũng tiến hành tìm đạo diễn mới để triển khai dự án phim mới cho Đông Quân.

Kịch bản cho dự án phim lần này do chính tay Lãnh Minh Quân chấp bút, các tình tiết phim trong phim đều được ăn chăm chút từng chút một. Với dự án lần này, anh hy vọng sẽ tìm được một đạo diễn có tâm và có tầm để thực hiện nó.

Sau khi Đông Quân chấm dứt hợp đồng với Chu Thành, có rất nhiều đạo diễn tìm đến Lãnh Minh Quân với hy vọng có thể hợp tác với anh, các đạo diễn trẻ có, gạo cội có bởi ai cũng biết được năng lực của Lãnh Minh Quân cũng như tiềm lực của công ty giải trí Đông Quân.

“Chủ tịch.”

“Ừ, có chuyện gì không?”

“Bên ngoài có đạo diễn Lâm muốn gặp ngài, hình như là về vấn đề hợp tác cho dự án phim mới của chúng ta.”

“Cậu để ông ấy vào đi.”

“Vâng.”

Đạo diễn Lâm là một đạo diễn khá nổi tiếng ở thành phố A, trái ngược với Chu Thành luôn xuất hiện với những lùm xùm không tốt với các nữ diễn viên trên khắp các mặt báo thì các dự án phim của đạo diễn Lâm đều trở nên viral chính nhờ vào sự nghiêm túc trong công việc và khả năng lựa chọn diễn viên của ông, tất cả đều lột tả rõ nét tính cách nhân vật.

“Đạo diễn Lâm, xin mời.”

“Cảm ơn trợ lý Đặng.”

Trợ lý Đặng dẫn đường cho đạo diễn Lâm lên phòng làm việc của Lãnh Minh Quân.

“Lãnh tổng.”

“Đạo diễn Lâm, chào ông. Mời ngồi.”

“Cảm ơn Lãnh tổng.”

Trợ lý Đặng từ bên ngoài mang vào 2 cốc nước, anh nhanh chóng đặt bên cạnh mỗi người một cốc nước.

“Lãnh tổng, đạo diễn Lâm, xin mời.”

“Cảm ơn trợ lý Đặng.”

“Đạo diễn Lâm không cần khách sáo.”

Xong việc của mình, trợ lý Đặng rời khỏi phòng làm việc của Lãnh Minh Quân.

“Đạo diễn Lâm, không biết hôm nay ông đến đây là vì...”

“À, thật ra tôi có nghe qua về việc Đông Quân đang tìm đạo diễn để triển khai cho dự án phim mới. Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, không biết Lãnh tổng đã tìm được người phù hợp cho dự án lần này chưa?”

“Đạo diễn Lâm có nhã ý với dự án lần này của chúng tôi sao?”

“Trước khi đến đây, tôi có đọc sơ qua kịch bản, tôi khá ấn tượng với kịch bản này, trong đầu tôi cũng có một vài cái tên cho các vai chính cũng như các bối cảnh của dự án. Hy vọng tôi có cơ hội để hợp tác với Lãnh tổng.”

“Ừm.”

“Ông nói đã có cái tên dành cho vai chính?”

“Phải.”

“Ông có thể nói rõ hơn về cái tên nào được đạo diễn Lâm tin tưởng cho dự án lần này của Đông Quân.”

“Trần Hân Nghiên.”

“Trần Hân Nghiên?” Lãnh Minh Quân có vẻ khá bất ngờ với câu trả lời của đạo diễn Lâm.

“Có thể Hân Nghiên cô ấy không quá nổi tiếng nhưng người hợp nhất với vai diễn hiện tại chỉ có thể là cô ấy. Mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng dịu dàng, đằm thắm, các đường nét của cô ấy cũng rất sắc sảo, rất hợp với những gì được miêu tả trong kịch bản.”

“Có vẻ như đạo diễn Lâm hiểu rõ về cô Trần quá nhỉ?”

“Không giấu gì Lãnh tổng, trước đây tôi và cô Trần cũng từng hợp tác qua một vài dự án, khả năng diễn xuất của Hân Nghiên rất tốt, thái độ làm việc lại nghiêm túc, chuyên nghiệp. Tôi rất thích tính cách này của cô ấy.”

“Ừm.”

“Thế còn vai nam chính, không biết đạo diễn Lâm đã có người phù hợp chưa?”

“Thiệt ra tôi cũng rất đắn đo cho vai nam chính lần này, muốn tìm được một năm diễn viên có thể lột tả được hết tính cách e là rất khó.”

“Vậy là ông vẫn chưa có cái tên nào cho vai nam chính?”

“Có. Nhưng mà...” Đạo diễn Lâm hơi do dự lên tiếng.

“Không biết là người nào được đạo diễn Lâm đây tin tưởng chọn mặt gửi vàng.”

“Ngài.” Đạo diễn Lâm vừa nghe Lãnh Minh Quân hỏi đã nhanh chóng nhìn về phía anh, dứt khoát đưa ra câu trả lời của mình.

“Tôi?” Lãnh Minh Quân một lần nữa ngớ người trước câu trả lời của đạo diễn Lâm, anh nhíu mày, đưa khuôn mặt khó hiểu nhìn về phía đạo diễn Lâm, lạnh nhạt lên tiếng hỏi lại.

Có vẻ như đạo diễn Lâm khá quyết đoán cho sự lựa chọn của mình, ông một lần nữa nhanh chóng đáp lời: “Đúng vậy.”

Lãnh Minh Quân bật cười nhưng nụ cười ấy cũng chỉ thoáng qua vài giây đã nhanh chóng trở lại với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

“Đạo diễn Lâm thật khéo đùa.”

“Tôi rất nghiêm túc, tôi chưa bao giờ đem công việc ra đùa giỡn. Hơn hết tôi nghĩ ở cái thành phố A này chẳng thể nào kiếm ra một nam diễn viên nào có thể gánh được cái visual của nhân vật ngoài ngài.”

“Đạo diễn Lâm quá lời rồi, nhưng rất tiếc tôi đã không còn tham gia diễn xuất. Từ khi công ty giải trí Đông Quân xuất hiện trong giới giải trí thì cái tên Lãnh Minh Quân cũng đã biến mất khỏi ngành giải trí.”

“Ngài có thể cân nhắc về vai diễn này không? Dù đã nhiều năm không xuất hiện trên màn ảnh nhưng độ hot của ảnh đế Lãnh Minh Quân chắc chắn không thay đổi.”

“Chuyện đó tính sau đi, khi nào ông nhận được cái gật đầu của Trần Hân Nghiên thì hẵn nói tiếp. Tôi còn có việc, tôi xin phép.”

Dứt câu, Lãnh Minh Quân cũng nhanh chóng cầm điện thoại rời khỏi phòng làm việc. Đạo diễn Lâm thấy anh có ý định rời đi liền gấp gáp lên tiếng.

“Nếu Hân Nghiên cô ấy đồng ý thì ngài cũng sẽ đồng ý tham gia vào dự án lần này chứ?”

Lãnh Minh Quân nghe câu hỏi của đạo diễn Lâm liền dừng chân, anh không hề quay đầu nhìn lại, chỉ suy nghĩ gì đó rồi cũng rời đi, không hề có một đáp án rõ ràng nào cho đạo diễn Lâm.